Đây là...

Hỉ Mi còn chưa kịp nghĩ nhiều, ánh sáng tối sầm lại, cánh cửa phía sau bị Cố Phi đóng kín. Còn hắn không có đi vào. Trong phòng dường như không có ai, mà người trước mắt này nhìn còn gầy yếu hơn nàng. Hỉ Mi thở sâu, sau đó ngơ ngẩn. Người này, sao vừa thấy mình lại rơi lệ?

"Thực xin lỗi..." La Tú dời người đi, lấy tay áo lau lệ. Nàng cúi thấp đầu, lộ ra chiếc gáy trắng tinh tế.

"Ngươi là ai?" Hỉ Mi nhẹ giọng hỏi, sợ lớn tiếng sẽ làm cô gái lại khóc.

"Ta gọi là La Tú." La Tú khiếp ý nhìn Hỉ Mi, lại có chút phức tạp hỏi, "Ngươi có từng nghe qua tên của ta không?"

Hỉ Mi lắc đầu, trong lòng căng thẳng. Nàng chỉ muốn biết người đeo mặt nạ quỷ là ai, lại vô luận như thế nào cũng không thể liên kết có liên quan đến nữ tử trước mắt.

"Cũng đúng." La Tú bắt hai tay, trên mặt nổi lên chua sót vô hạn, "Sao nàng có thể nói tên ta cho ngươi biết chứ. Nàng luôn hận ta không thể biến mất ngay tức khắc trên thế gian này, không phiền đến cuộc sống của nàng."

Lời nói tràn đầy u oán, Hỉ Mi cau mày bước lên từng bước: "Nàng... Là ai?"

La Tú nghe vậy có chút xuất thần, làm như nghĩ về điều tốt đẹp, thậm chí còn có chút ý cười nhưng lập tức lại bị ưu thương bao trùm. Sau một lát, làm như cố lấy tất cả dũng khí mới nhẹ giọng nói:

"Ngươi biết, người ngoài cửa biết, ta cũng biết... Có năng lực biết nàng có mấy người?"

Trước mắt Hỉ Mi tối sầm, đỡ bàn, nghẹn ngào nói: "Âm... Cố?"

"Âm Cố?" Trong mắt La Tú hiện lên trào phúng, "Nàng là người không thích dùng một khuôn mẫu, ngay cả tên cũng có thể bỏ đi, thế gian này lại có cái gì để nàng để ý chứ?"

Hỉ Mi ngã ngồi ở trên ghế cạnh cái bàn, tựa hồ nó được chuẩn bị cho nàng. Nàng siết chặt đấm tay, cảm thấy mờ mịt. Âm Cố, tại sao có tên nàng ở đây? Mà La Tú, có quan hệ gì với Âm Cố? Còn mặt nạ, có liên quan như thế nào? Ngọn nguồn ra sao? Đến tột cùng chuyện gì xảy ra mình không biết?

"Không ngờ có người còn ngốc hơn ta, " Bỗng nhiên La Tú ha ha cười nói. "Mà ngươi lại được hạnh phúc. Nhưng cuối cùng ngươi cũng không biết thứ mình mất là ai đoạt đi..."

"Ngươi đang nói cái gì?" Hỉ Mi thô lỗ ngắt lời, hung ác nhìn La Tú chằm chằm, "Ngươi rốt cuộc muốn nói thì nói thẳng, không cần thiết phải quanh co."

La Tú như bị dọa, sững sờ nhìn Hỉ Mi, một hồi sau chảy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. La Tú nắm chặt ngực, sắc mặt dần dần sầu thảm: "Ngươi cần gì phải thẹn quá thành giận. Ngươi vừa không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng. Chúng ta đều mệnh khổ như nhau, sao ngươi lại nhìn ta..."

Lồng ngực Hỉ Mi khó chịu đến hoảng, nàng có trực giác nếu nói thêm với La Tú nàng sẽ phải nghe được điều nàng tuyệt không muốn nghe. Những thứ đó có thể khiến nàng điên loạn hơn so với nỗi đau nàng từng mất mát. Nàng không phải thẹn quá thành giận mà chỉ là sợ hãi mà thôi. Nàng cúi đầu, lại càng cảm thấy trầm trọng hơn. Mà ngẩng đầu sẽ nhìn thấy La Tú bi thiết, nàng cảm thấy chướng mắt.

"Ta chỉ hỏi ngươi, mặt nạ, vì sao ngươi có?"

La Tú làm như cười cười, lại so với khóc còn khó coi hơn: "Nói đến, ngươi còn thảm hơn ta. Dù sao ta vẫn còn nữ nhi, mà ngươi, sinh ra còn chưa được nhìn."

Lời này vừa dứt, không thể nghi ngờ chính là giáng sét vào Hỉ Mi. Trong nháy mắt, sắc mặt của nàng còn khó coi hơn La Tú. Hai người như đang đấu xem ai đau khổ hơn. Cho dù ngốc đến mấy, Hỉ Mi cũng đã nghe ra ý ngôn tại ngoại của La Tú. Trong đầu nàng trống rỗng, không có gì tồn tại, kể cả câu hỏi của mình cũng không nghe được.

"Ngươi muốn nói... đây có quan hệ... với Âm Cố..?"

Nữ tử đối diện nở nụ cười, lại mở miệng nói gì đó. Hỉ Mi lắc đầu, lại không dừng được tiếng vang 'ầm ầm' trong đầu. Cả người như bị nhốt lại nơi nào đó ấm lạnh không biết, hỉ giận vô cảm.

"Này, này..." La Tú lay Hỉ Mi vài cái, đáy lòng hiện lên ý cười khuây khoả. Ai nói báo thù nhất định phải giết người, nàng có phương pháp tốt hơn. Chết, căn bản không tính là gì. Sống không bằng chết mới là chuyện thống khổ nhất thế gian.

Cái gọi là tín nhiệm, cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy. Nếu là vui, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu bị nước mắt làm ướt, từ từ nó sẽ lan ra, thủng, sẽ khó coi.

Nữ nhân Cố Âm Âm coi trọng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Ta chờ lâu như vậy, thậm chí đã nghĩ mất cơ hội rồi. Nhưng không. Kết quả chính là ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Thiếu chút nữa ngất qua đi, Hỉ Mi bị La Tú làm tỉnh. Nàng phát hiện mình môi mình khô ráp, sức lực từ từ tiêu thất đi, ước chừng chỉ một lát nữa sẽ chỉ còn lại một cái xác.

Muốn thiêu hủy một người, củi lửa luôn không đủ. Vì thế La Tú tiếp tục châm: "Nhưng có một điều ngươi lời hơn ta. Trượng phu của ta, nàng giết. Mà trượng phu của ngươi, lại còn sống."

Hỉ Mi đờ đẫn nghe, vẫn không nhúc nhích.

La Tú cũng không quản. Âm mưu của nàng đã chuẩn bị sẵn, đã luyện tập nhiều lần, gần như gạt luôn chính bản thân. Lệ rơi nhiều như vậy, khổ tâm như vậy thì sao có thể không đạt được mục đích?

"Việt cô nương, ta chỉ là không đành lòng, " La Tú nhẹ nhàng cầm tay Hỉ Mi, "lại không cam lòng."

"Ta biết nàng sớm hơn ngươi, nhưng lúc đó ta đã gả đi. Ngươi ở với nàng hẳn đã biết, ở trong mắt nàng nữ nhân phải đáng yêu hơn nam nhân. Võ công nàng cao cường, luôn thích bảo vệ người khác. Ta và ngươi đều không biết võ không phải đã chứng minh được điểm này sao."

"Nàng dây dưa với ta, tuy ta cũng có chút thích nàng, nhưng... ta đã thành gia. Và còn đang mang thai. Nàng hết sức tức giận. Cuối cùng nàng giết trượng phụ trước mặt ta..." Mặt La Tú tái nhợt, thần sắc u ám, tay phát run, "Ngươi có hiểu tình cảnh lúc đó không? Ta mang thai mười tháng bị nàng dọa như vậy, đã động thai khí. Nhưng nàng vẫn đang giận, ngay cả ta cũng muốn giết..."

"Sau đó, vẫn là ta đau khổ cầu xin, nàng mới buông tha. Nhưng..." La Tú nghẹn ngào, "nàng bắt ta sinh con ngay trước mặt nàng..."

"Những tuyệt vọng, những thứ khó gánh nỗi vì sao phải xảy ra trên người của ta? Ta hận nàng!" La Tú xiết chặt tay Hỉ Mi, oán hận vô cùng.

La Tú chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được sát thủ mình mua đến giết trượng phu. Khi đó Cố Âm Âm hắc y, thần sắc lạnh lùng, trong tay chỉ có một chủy thủ, nhưng giống như sẽ lấy luôn mạng của nàng. Nàng rất sợ chết. Nàng còn những ngày tháng tốt đẹp đang chờ thì sao có thể chết một cách khó hiểu như thế? Cho nên nàng phải cầu xin, liều mạng cầu xin. Thậm chí còn dùng đứa con trong bụng cầu xin tha mạng. Lúc ấy nàng không biết người động thủ chính là Cố Âm Âm, cũng không ngờ tới Cố Âm Âm chỉ lạnh lùng nhìn nàng lâm bồn sinh ra đứa nhỏ. Sau đó phiêu nhiên rời đi. Đây là điều vô cùng nhục nhã!

Về sau tình nhân của nàng bị giết, nàng mới chính thức phát điên. Mà muốn biết ai động thủ quá khó khăn, đến khi tra ra được thì đã qua lâu. Sau đó, nàng mời các cao thủ, bọn họ mang tin tức về cho nàng.

Cố Âm Âm thường xuyên ở cùng với một thai phụ, xem ra quan hệ mật thiết.

Nàng chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, nỗi hận dâng lên, lệnh cho cao thủ kia cảnh cáo một chút. Không ngờ thai nhi không bảo trụ được, còn bị bỏ rơi đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng Cố Âm Âm vẫn ở bên cạnh cô gái này. Rất kỳ quái, nàng cảm thấy như thế. Xuất phát từ trực giác, nàng cho rằng quan hệ hai người rất không bình thường. Nên đến khi nàng biết được hai người có quan hệ trái luân thường, nàng đã cảm tạ trời xanh cho nàng một cơ hội tuyệt hảo như vậy. Hai nữ tử cũng có thể ở trên giường sầu triền miên, nghe được tin tức này, La Tú vừa ghê tởm lại vừa hưng phấn.

Cho nên mới nói không người nào là toàn vẹn. Mỗi người đều có khuyết điểm cả. Chỉ cần ngươi giỏi lợi dụng là được rồi. Mà khuyết điểm của Cố Âm Âm chính là Việt Hỉ Mi.

Việt Hỉ Mi càng đau, đồng nghĩa Cố Âm Âm càng đau. Nếu Việt Hỉ Mi thù hận Cố Âm Âm mà bỏ đi, thì chính là chuyện tình tuyệt diệu nhất thế gian.

Không ai biết La Tú tiêu phí bao nhiêu tâm lực và ẩn nhẫn đối phó Cố Âm Âm, mà nàng, không có cơ hội. Phải có ai đó giúp đỡ mới được. Kẻ si tình là kẻ sơ hở nhiều nhất, và Cố Phi chính là kẻ đó, kẻ nhất quyết phải chia rẽ Cố Âm Âm và Việt Hỉ Mi. Một khi đã như vậy, đây chẳng phải là chuyện ăn nhịp với nhau?

Hỉ Mi cũng không biết La Tú đang nói đến đêm nào đó, trong nháy mắt phải nhớ lại những đau khổ tột cùng trong qua hai năm qua, trong đầu nàng đột nhiên vang lên mấy câu rất xa xôi. Khi đó, có thể nói là rất xa lạ.

"Ta? Ta vốn là sát thủ. Có một ngày ta đi làm nhiệm vụ, mà phu nhân người này ở bên cạnh. Nàng đang mang thai, quỳ dưới đất liều mạng cầu xin ta, cầu xin ta tha nàng, tha cho đứa bé. Khi đó, đột nhiên ta cảm thấy nàng thật vĩ đại, mà ta thì tội lỗi quá nặng. Cho nên ta quyết định, từng giết bao nhiêu người, thì đỡ đẻ cho thai phụ bấy nhiêu. Một mạng đổi một mạng, đến khi trả hết mới thôi."

Lúc ấy... Âm Cố cũng không có nói, bắt buộc người đó phải sinh ở trước mặt nàng... trước mắt Hỉ Mi dần dần mờ hồ, hai đấm mất đi khí lực chậm rãi mở ra.

"Sau đó ta biết được nàng lại đi làm bà đỡ... ta không hiểu nàng suy nghĩ cái gì." La Tú ngạc nhiên, ngạc nhiên từ nội tâm. Nàng không thể hiểu được Cố Âm Âm, nhưng cảm thấy đây là lý do tuyệt hảo có thể lợi dụng nên không thể buông tha.

"Nàng nói..." Hỉ Mi cố sức nói, thanh âm mơ hồ không chừng, "Nàng nói nàng cảm thấy ngươi thật vĩ đại. Nàng nói nàng tội lỗi quá nặng. Cho nên quyết định từng giết bao nhiêu người, thì đỡ đẻ cho thai phụ bấy nhiêu. Một mạng đổi một mạng, đến khi trả hết."

La Tú sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được điều này, trong lòng mờ mịt chốc lát. Nhưng rất nhanh, nàng đã nhớ lại cảnh tình nhân chết thảm, đó là vì sao?

"Nàng sẽ nói như vậy." La Tú lạnh lùng cười, tiếp đó lại là bộ dáng mềm lòng, "Ta biết. Cho nên nói hận nàng, lại chưa từng hận nàng. Nàng đã thấy ta sinh, mà ta lại không lòng dạ nào muốn ở cùng nàng, nên nàng bỏ ta đi. Thậm chí biến mất vô tung vô ảnh. Đến khi ta biết tin tức nàng, thì nàng đã ở bên cạnh ngươi..."

Hỉ Mi đứng lên, ngửa đầu cắn răng.

"Chuyện xưa tái diễn, " La Tú cũng đờ đẫn nói, "nàng thích ngươi, rồi lại sợ bước theo con đường của ta, cho nên..."

"Đừng nói nữa!" Hỉ Mi vỗ bàn cả giận nói.

"Nếu ngươi không muốn nghe, ta không nói nữa." La Tú đứng dậy, đi đến bên giường, sâu kín nói.

Hỉ Mi không nói gì. Nàng tin tưởng Âm Cố, cho dù La Tú có ba hoa bao nhiêu đi chăng nữa nàng vẫn tin tưởng Âm Cố. Sự tín nhiệm khó hiểu này không bao giờ mất đi từ khi nàng biết Âm Cố. Nàng tức giận là vì La Tú có lẽ sắp nói đến hài tử đã mất của nàng. Vì điều đó sẽ làm nàng đau, đau đến không chịu nổi.

Vì sao... vì sao đã qua lâu như vậy còn muốn nhắc tới?

Là ai, là ai hiểm ác? Nàng không làm gì cả, vì sao còn muốn nàng thừa nhận nỗi đau tận xương cốt này?

Trong phòng nhất thời im lặng, chỉ là rất nhanh đã bị đánh phá. Một tiếng khóc nỉ non yếu ớt vang lên từ trên giường. Và cũng là vũ khí lợi hại sắc bén đang tổn thương tâm hồn ai đó đang cố gắng bình tĩnh.

La Tú đứng bên cạnh, làm bộ như lau nước mắt, mà sau lớp tay áo đó là lạnh lùng nhìn Hỉ Mi, khóe môi cong lên.

Hỉ Mi chợt cảm thấy linh hồn mình như đã thoát xác. Nàng thấy ảo giác, ác mộng vĩnh viễn trốn không thoát xuất hiện tại ban ngày. Nàng chậm rãi xoay người, thanh âm bên tai đều mất đi hết, duy chỉ còn tiếng khóc nỉ non yếu ớt ở trên giường. Từng tiếng giống như từng nhát dao, đâm nàng máu tươi đầm đìa.

Nàng cảm thấy mình như rơi xuống một cái bẫy, nhưng cước bộ không ngần ngại đi đến cái bẫy này.

Màn lụa trắng trên giường rất dày, khi nàng đến căn bản cũng không có chú ý tới. Nàng mở màn, giữa giường, một chiếc chăn cũ nát bao bọc lấy đứa nhỏ đang vui vẻ mút ngón tay cái của mình. Mắt vẫn chưa mở, tựa hồ đang mơ ăn sữa mẹ.

Đứa nhỏ...

Hỉ Mi rất muốn khống chế tay mình, cật lực tự nói với mình con nàng đã chết! Âm Cố đã chôn nó ở góc sân Khánh gia! Thậm chí con nàng bây giờ đã toàn là bùn đất, vĩnh viễn ngủ yên... Hỉ Mi không có cách nào khống chế tay của mình, thậm chí nàng còn tham lam nhìn chăm chú vào hài tử kia. Sau đó không chịu nổi hấp dẫn cúi người xuống, ôm đứa bé vào lòng.

Hỉ Mi khóc.

Khi nàng được sinh ra, cha nàng mỗi ngày đều nói mẹ nàng sinh nàng có bao nhiêu vất vả. Khi nàng hai ba tuổi, vốn nên có đệ đệ, nhưng mẹ đã không thể giữ được. Từ đó, nàng lờ mờ hiểu rằng thân là nữ tử, một ngày nào đó phải gặp nỗi khổ sinh dựng này. Nàng hy vọng mình không phải giống mẹ, nàng hy vọng mình có thể bình an sinh được con của nàng. Cho nên, sơ ngộ Âm Cố, nàng mới thật sự sâu sắc hi vọng Âm Cố sẽ tới đỡ cho nàng. Nên sau đó, nàng luôn muốn Âm Cố ở bên cạnh, vậy nàng mới có thể yên tâm mình không bị xảy ra ngoài ý muốn. Nhưng ngoài ý muốn vẫn xảy ra. Nàng không có đi tìm chết đã là hết cố gắng lớn nhất.

Rồi sau đó ở cùng Âm Cố, nàng hiểu được cả đời này không có khả năng ôm trẻ con yên ổn ngủ ở trong lòng mình. Nàng có tiếc nuối. Nhưng dưới sự yêu thương của Âm Cố, nàng cũng dần dần quên đi điều tiếc nuối nhất của cuộc đời mình.

Cảm giác ôm đứa nhỏ, hóa ra là tốt đẹp đến thế. Đứa bé này cũng gầy, tuy không tốn sức bao nhiêu nhưng nàng vẫn cẩn thận ôm nó, không nỡ thả xuống.

Đây không phải con nàng. Hỉ Mi biết. Nhưng mắt làm như không biết, vẫn không nháy mắt mà nhìn, tham lam mà nhìn.

"Đây là hài tử của ngươi." La Tú ở phía sau khẽ cứa thêm một dao.

Hỉ Mi chậm rãi nhắm mắt lại, không thốt nên lời. Nàng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt.

"Ngươi có từng thấy đứa con đã chết của mình không?"

Hỉ Mi tiếp tục lấy nước mắt rửa mặt, tay vẫn không buông ra.

"Nàng cho người dùng mặt nạ dọa ngươi sinh non, đương nhiên sẽ không để cho ngươi nhìn thấy. Nàng không có giết nó, giống ta." La Tú tiếp tục nhẹ giọng nói, "Nhưng nàng sẽ không để cho ngươi ở lại căn nhà đó. Là ai làm cho Khánh gia bỏ ngươi?"

Hỉ Mi mở mắt.

"Đó là thủ đoạn của nàng, cho ngươi mất con, mất nhà, bên cạnh chỉ còn một mình nàng." La Tú đi tới, cho Cố Phi lấy lại đứa nhỏ. "Vậy mà nàng vẫn mang ngươi về Ly Thương, " La Tú buồn bả nói, "có lè, nàng luôn thích ngươi."

"Vì sao bây giờ muốn nói ra?" Hỉ Mi mở miệng, nhàn nhạt nói.

"Ta đã nói rồi, ta không cam lòng." La Tú oán hận nói, "Nàng sợ ngày sau ngươi biết cho nên phái người đuổi giết ta. Cũng may, người này là Cố Phi." Nàng cũng hiện lên ý cười bi ai, "Thế nhân đều yêu Cố Âm Âm. Cố Phi, cũng là người yêu nàng nhất."

"Các ngươi hận nàng, lại kéo ta vào địa ngục." Hỉ Mi mờ mịt, tiểu nhi trong lòng đột nhiên phất tay, mở mắt.

Hết thảy dơ bẩn trong nhân gian đều không tồn tại trong đôi mắt này, thanh minh động lòng người. Hẳn là nó đói, nó mở cái miệng nhỏ nhắn, phát ra tiếng 'a, a'.

Hỉ Mi sửng sốt.

"Nó vốn bị nàng sai người đem đi vứt, nhưng nàng không biết ta luôn tra tìm nàng. Ta biết nàng, biết nàng ngày sau muốn thanh toán ta, cho nên, đứa nhỏ ta cứu đến." La Tú nhìn Hỉ Mi, "Là bé trai, " nàng nhẹ giọng nói, "chúc mừng."

Hỉ Mi cũng nhìn La Tú, không nhúc nhích.

"Ta đi lấy cháo loãng đến, không có sữa." La Tú nói xong, đi vào buồng trong.

"Nó... tên gì?" Hỉ Mi thấp giọng hỏi.

La Tú ở sau lưng Hỉ Mi mỉm cười, giọng nói nặng nề: "Chưa đặt, nghĩ sẽ có một ngày trả lại cho ngươi."

Một hài tử đáng thương.

Hỉ Mi rũ mắt, nhét ngón tay vào miệng nó. Nó tưởng rằng được đồ ngon nào đó, hứng thú mà nhai, ngẫu nhiên còn cắn nàng. Hỉ Mi nhìn mặt nó vui vẻ hài lòng, lại chậm rãi chảy nước mắt. Rút tay ra, nàng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa với khuôn mặt nhỏ nhắn không có phì nộn như bao đứa trẻ khác.

Đây là con nàng, một bé trai, đến nay không có tên.

Hỉ Mi khe khẽ tự nói với mình ở trong lòng, chậm rãi ngồi ở bên giường. Nàng ôm đứa nhỏ. Hiện giờ nàng là mẫu thân nó. Người vĩ đại nhất trên thế gian chính là mẫu thân. Vì bảo bọc cho tiểu sinh mệnh này, nàng phải giữ vững tinh thần toàn lực ứng phó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play