Quý Ưu Trạch bị ong vò vẽ chích, không còn cách nào khác đành phải tạm dừng phần quay của cô.

Trong đoàn phim có một cô gái từng học y vội vàng dìu Quý Ưu Trạch vào lều bạt, lại giúp cô nhổ hết gai độc.

Sau khi xử lý xong tất cả, cô gái nói Quý Ưu Trạch bị chích khá nghiêm trọng, tốt nhất là đưa đến bệnh viện.

Quý Ưu Trạch ôm mông nằm đó rên hừ hừ, trực giác toàn thân khó chịu. Vị trí bị chích không chỉ có ở mông, còn có cánh tay dùng làm che mặt, cùng với vành tai phải... còn có rất nhiều nơi khác ví dụ như ngực.

Sau khi xử lý xong hết, đạo diễn để cho người thay phiên nhau cõng Quý Ưu Trạch xuống núi tìm bệnh viện.

Quá trình xuống núi, đầu óc Quý Ưu Trạch vẫn ở trong trạng thái choáng váng. Nghiên Nghiên và cô gái từng học y kia cũng ở đây, đều có vẻ gấp gáp cuống cuồng.

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tôi nhớ hình như có người bị ong chích sau đó thì chết queo..." Nghiên Nghiên gấp vô cùng, vô tình nói lên.

Người đi cùng vội nói: "Đừng nói nhảm!"

Vì vậy, Nghiên Nghiên vội ngậm miệng lại, trong đôi mắt tràn ngập lo lắng.

Nhưng mà nhìn sang Quý Ưu Trạch nửa sống nửa chết, lúc này đột nhiên mở hai mắt ra, nói: "Chị... mới sẽ không dễ dàng... chết..."

Sau khi nói xong, Quý Ưu Trạch lại choáng váng nhắm mắt lại.

Lúc Khang Tịch nhận được điện thoại của Nghiên Nghiên, đang phải dự họp báo buổi ra mắt điện ảnh.

Ngay lúc đó đã trang điểm xong xuôi rồi, mắt thấy khoảng gần hai mươi phút hơn nữa là bắt đầu. Đột nhiên nhận được tin Quý Ưu Trạch bị ong vò vẽ chích phải nằm viện, Khang Tịch có chút ngồi không yên.

Việc bên đây cũng không phải có thể kết thúc nhanh. Với lại người tới khá nhiều, sau khi kết thúc sẽ không tránh được phải trò chuyện với những người đó. Nhưng mà giọng Nghiên Nghiên gấp như vậy, tất nhiên Khang Tịch lo lắng không thôi, tâm tư đã bay ra ngoài từ sớm.

"Chị Ưu Trạch chị ấy... cả người chị ấy đều sưng lên! Bác sĩ nói, có thể sẽ chết!" Nghiên Nghiên nói như vậy.

Khang Tịch suy nghĩ một hồi, thương lượng với Thái Vân, nói có việc gấp phải rời đi, sợ là không tham gia lễ ra mắt được.

Thái Vân nghe vậy sửng sốt: "Sao đột nhiên vậy? Em là diễn viên chính đó! Nếu em cứ đi như thế, chị biết ăn nói với bọn họ thế nào?"

Khang Tịch nghe vậy, lại suy nghĩ thêm, nhìn xung quanh, đột nhiên ôm bụng, chống một tay lên bàn, chân mày nhăn lại.

"Khang Tịch, em làm sao vậy?!" Người xung quanh thấy thế đều xúm lại.

"Hình như... bệnh đau bao tử lại tái phát..."

Người xung quanh thấy một tay Khang Tịch ôm chặt bụng, bộ dạng cả người lảo đảo như sắp đổ, lập tức hoảng hồn.

"Em vẫn khỏe đấy chứ? Nếu không em đến bệnh viện đi!"

"Nhưng mà ở đây em không đi được..." Khang Tịch cắn môi, thoạt nhìn rất giống như hô hấp cũng thay đổi biến thành cực kỳ khó khăn.

"Đi bệnh viện đi! Trông em thật sự rất nghiêm trọng đó!"

"Đúng vậy! Thân thể vẫn quan trọng hơn chứ! Em cũng đứng không nổi rồi!"

"Vâng..." Khang Tịch gật đầu, quay đầu nhìn Thái Vân vừa rồi phải diễn trò cùng mình.

"Đi, đi đi đi thôi." May là trong lòng Thái Vân tức giận cuồn cuộn như sông Trường Giang, nhưng cũng hết cách. Dù thế nào thì cô cũng không thể vạch trần gà nhà mình trước mặt mọi người được.

Ra cửa, sau đó ngồi lên xe Thái Vân cầm tay lái. Nhìn lại phát hiện Khang Tịch vẫn còn giả bộ. Đây đúng là đóng phim phải đóng nguyên bộ mà!

Mà bên kia, sau khi Nghiên Nghiên cúp điện thoại, đã bị bác sĩ quăng cho mấy cái nhìn bằng nửa con mắt.

"Tôi nói, nếu như các người đưa đến trễ hơn, đối với người bình thường, có thể thật sự hết cách cứu sẽ chết. May là các người đưa tới kịp lúc, với lại trước khi đến cũng đã xử lý, cho nên, không nghiêm trọng, yên tâm."

"Là, là ý này ạ?" Nghiên Nghiên nghe vậy, hận không thể tát cho mình một phát.

Vậy nên, Nghiên Nghiên lại vội gọi điện thoại cho Khang Tịch.

Gọi mấy cuộc điện thoại cũng không có người nhận, không biết là đang bận gì. Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhận.

Vậy nên Nghiên Nghiên vội vàng nói: "Vừa rồi em nghe lầm, ngại quá, thật ra, ý của bác sĩ là, chúng em đưa tới kịp, nên không có nguy hiểm đến tính mạng!"

Khang Tịch ở đầu bên kia trầm mặc một lúc lâu, từ từ mở miệng: "Chị vừa trốn việc, bây giờ đã đi ra rồi."

"À... Em xin lỗi xin lỗi chị! Vậy làm sao giờ ạ?" Nghiên Nghiên hận không thể giết chết chính mình.

"Hôm nay các em quay phim trên thị trấn Trần Đường đúng không?"

"Đúng ạ!"

"Bây giờ đang ở bệnh viện bên kia à? Bệnh viện gì? Em gửi tên bệnh viện cho chị." Khang Tịch vẫn có ý định nhanh đến thăm. . ngôn tình sủng

Cúp điện thoại xong, sau khi Khang Tịch nhận được tin nhắn của Nghiên Nghiên, mới nói hết sự việc cho Thái Vân nghe. Thái Vân nghe xong, đúng là mặt đầy chấm đen.

"Dạo gần đây, có phải em quá thương nhớ vị Quý tiểu thư kia rồi không vậy?"

"Bạn bè với nhau, tất nhiên sẽ nhớ rồi." Khang Tịch nói xong duỗi người ra.

Không biết có phải gần đây mệt mỏi quá nên xuất hiện ảo giác hay không. Lúc duỗi người, Khang Tịch luôn cảm thấy như có ai đó ở phía sau mình vậy. Nhưng quay lại nhìn, phía sau chỉ là mấy chiếc xe tư nhân chạy đằng sau mà thôi.

Quay đầu nhìn chăm chú bên ngoài, trước mắt đột nhiên lóe lên một ánh sáng, Khang Tịch hơi sửng sốt.

Thái Vân không rõ hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Có người đang chụp chúng ta?!" Khang Tịch quay đầu lại nhìn chị ấy.

"Không phải, đó là giám sát giao thông đường cao tốc thôi... rốt cuộc em xảy ra chuyện gì vậy?" Thái Vân nói xong lại suy nghĩ một lúc, nói tiếp: "Gần đây em có chút lạ đó."

"Chị nghĩ giác quan thứ sáu tồn tại chứ?"

"Rất mơ hồ. Có đôi khi rất linh nghiệm. Sau đó chị lại phát hiện, khi chị cảm thấy làm chuyện nào đó sẽ không may, tốt nhất là không nên làm, bởi vì có đôi khi, thật sự sẽ xui xẻo. Cũng ví dụ như có lần, sáng sớm chị cảm thấy tâm trạng không tốt, cảm thấy hôm đó tốt nhất là nên ở nhà. Kết quả chị lại ra ngoài. Em không biết đâu, ôi ngày đó đúng là giày vò chị quá chừng. Xui xẻo suốt cả ngày."

Khang Tịch nghe xong, mỉm cười, thật sự, chuyện như thế này mình cũng từng gặp phải.

Thái Vân lại hỏi: "Nói lại chứ, gần đây rốt cuộc em làm sao vậy?"

"Có thể là gần đây quá mệt mỏi, luôn cảm thấy ai cũng muốn hại em. Tiếp tục lái xe đi." Khang Tịch đỡ trán lắc đầu, nở một nụ cười với Thái Vân.

Đến bệnh viện, Khang Tịch đi đến trước phòng bệnh đẩy cửa vào, nhìn thấy Quý Ưu Trạch nằm trên giường.

Quý Ưu Trạch nằm đó, giống như lời Nghiên Nghiên nói, sưng cả lên.

Gần chỗ lỗ tai sưng rất to, cánh tay và những chỗ khác cũng bị chích.

Với chuyện Khang Tịch đến, Quý Ưu Trạch vẫn cảm giác được. Chỉ là, không biết là vì rất thiếu ngủ, buồn ngủ quá hay là bị ong vò vẽ chích thành vậy, Quý Ưu Trạch cảm thấy mí mắt và đầu óc mình nặng nề không chịu được. Không có cách nào trao đổi với Khang Tịch.

"Cậu làm gì mà biến thành thế này vậy?" Khang Tịch ngồi xuống, giơ tay lên xoa nhẹ một vết sưng trên mặt của Quý Ưu Trạch.

"Cậu cậu cậu... đi ra ngoài đi..."

"Tại sao hửm?" Khang Tịch liếc cô.

"... Xấu không? Mình..." Quý Ưu Trạch vừa mở miệng nói chuyện, gương mặt lại hơi vặn vẹo.

"Không xấu, cậu là cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ, ai nói cậu xấu mình sẽ đánh người đó." Khang Tịch thật sự bị cô làm cho dở khóc dở cười. Đã bị thành dạng này rồi còn quan tâm mình có xấu hay không xấu.

Với lại, còn cảm thấy mình xấu nên đuổi Khang Tịch đi. Đúng là choáng rồi.

Thiết bị chữa bệnh trong thị trấn nhỏ chỉ có vậy. Nghiên Nghiên nói, vì bệnh viện lớn cách nơi này có chút xa, sợ độc của ong vò vẽ quá mạnh, đợi đến Khang Tịch Quý Ưu Trạch đến được chỗ đó thì đã không cứu được, nên mới đến đây.

Chẳng qua vẫn còn may là, tuy ở đây không có gì nhưng bác sĩ rất tận tâm. Người chết vì ong vò vẽ chích là có thật. Chỉ là Quý Ưu Trạch mạng lớn, không dễ chết như vậy. Nhưng bác sĩ nói, mặc dù Quý Ưu Trạch không nghiêm trọng đến mức chết, nhưng mà cũng không nhẹ, vẫn cần nằm viện quan sát tình hình.

Buổi tối, Khang Tịch mở điện thoại lên mạng một chút.

Do mình vắng mặt trong lễ ra mắt, với lại có người nói vì thân thể Khang Tịch không khỏe nên mới rời đi. Bởi vậy các fan đều để lại lời nhắn, hỏi nàng làm sao, có cảm thấy cơ thể khỏe hơn chút nào không. Còn có người gửi đến các phương pháp trị đau bao tử.

Lúc Khang Tịch thấy những lời nhắn đó, ngây ngẩn cả người.

Trong lòng có chút lo lắng. Dù sao thì đó là nàng lừa người ta.

Nàng không sao cả, mọi thứ đều khỏe mạnh.

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm, mình đã không sao rồi." Sau khi Khang Tịch gửi weibo này đi. Nàng vẫn có chút lo lắng như trước.

Gần đây, Khang Tịch luôn cảm thấy tâm trạng của mình bồn chồn. Là do yên bình nhàn rỗi quá lâu, nên mới xuất hiện hiện tượng như vậy sao?

Lúc để điện thoại xuống, Khang Tịch vẫn luôn cảm thấy có một ánh mắt ở phía sau đang nhìn chằm chằm mình.

Khi quay đầu lại, không có gì cả. Khang Tịch đi ra cửa, cẩn thận khóa chặt cửa phòng bệnh lại, mới xoay người ngồi xuống bên cạnh Quý Ưu Trạch.

Mà lúc này, cha Khang Tịch vốn đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, nhưng vì điện thoại vang lên nên ông lại đứng lên lần nữa.

"Đã trễ thế này còn có chuyện gì à?" Vợ ông nằm bên cạnh cũng vén chăn lên, ngồi nửa người dậy, nhìn ông.

"Em ngủ trước đi." Khang Cẩm Hoa nói xong, cầm điện thoại ra ngoài.

Đóng cửa lại, đi xuống cầu thang, ông liền ngồi xuống ghế sô pha, sau đó lấy điện thoại ra mở tin nhắn lên.

"Hôm nay đại tiểu thư giả vờ bệnh rời khỏi lễ ra mắt, sau đó đến thị trấn Trần Đường, tới bệnh viện thăm Quý Ưu Trạch."

Sau khi nhìn tin nhắn xong, Khang Cẩm Hoa thở ra một hơi, siết chặt nắm tay sau đó lại thả lỏng.

Thật ra từ lúc đầu khi tin đồn Khang Tịch và Quý Ưu Trạch yêu nhau bị tung ra ngoài, Khang Cẩm Hoa có chút cảm giác với lần này. Cho dù người vạch trần nói thật hay giả, thì Khang Cẩm Hoa vẫn luôn chú ý đến.

Những bản ghi chép trò chuyện đó, là bị tung ra từ một group Q, cũng chính là thứ Tôn Phỉ thức trắng đêm đánh ra. Có thể chính bản thân Tôn Phỉ cũng không nghĩ đến, cho dù những thứ kia mình đánh ra không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Khang Tịch và Quý Ưu Trạch, nhưng lại gây chú ý với cha Khang Tịch.

Chỉ có điều, không có bằng chứng, trước khi Khang Cẩm Hoa chứng minh là sự thật, nhất định không hành động thiếu suy nghĩ đánh rắn động cỏ.

Cho nên, ông bắt đầu sai người chú ý mỗi hành động của Khang Tịch.

Sau đó ông phát hiện, hai người kia dính đối phương rất chặt.

Nhất là lần trước, lúc đến chỗ Khang Tịch, cả mặt Quý Ưu Trạch toàn dấu son môi.

Trang điểm son môi? Ai tin?

Nhìn tin nhắn, chân mày Khang Cẩm Hoa nhíu ngày càng chặt. Quan hệ giữa hai người kia, đã vượt qua tình bạn từ lâu rồi sao.

Vốn tình hình hiện tại phía bên mình không quá tốt, nếu như chuyện xu hướng giới tính của con gái mình bị tung ra, gây ra những tác động tiêu cực, có thể chịu nổi sao?!

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play