Tên giả danh xuất hiện làm ta thay đổi thật lớn, ta cũng không hiểu sao mình lại như vậy, từ nay về sau thái độ sống của ta sẽ có chuyển biến, vận mệnh cũng không ngoại lệ...
Câu trên chính là một câu trong hồi ký mà ta đã viết, kỳ thật ta cũng không rõ ràng lắm ta đã lấy tâm tình gì đi viết xuống những lời này, nhưng mà nói tóm lại là không hề sai, từ ngày đó bắt đầu ta ý thức được sự yếu đuối của bản thân chính là một nhược điểm trí mạng.
Khi là một con người, ta mạnh mẽ đến mức nào thì cũng chỉ là một nữ nhân, không có khả năng tiến hoá thành loài sinh vật khác, nhưng mà từ khi tiến cung ta liền cảm nhận được trên đời này ngoài con người ra thì còn những loài khác tồn tại, chẳng hạn như thần tiên, yêu quái, Quỷ Hồn, thực lực của bọn họ vượt qua tưởng tượng của ta, hơn nữa thế giới này không tĩnh lặng giống như ta nhìn thấy, chỉ hậu cung thôi cũng đã mang biết bao nhiêu là sát khí.
Ta không sợ mình xảy ra chuyện gì hết, chuyện mà ta lo nhất chính là thái hậu, trước kia ta cảm thấy nàng là một quái vật lì lợm cứng đầu, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy nàng chỉ là một cô nương nhu nhược, nhu nhược đến nỗi khi bị ta áp trên giường cũng không có khí lực phản kháng.
Sau sự việc kia xảy ra, ta không dám tùy tiện kêu Phát Tài đi hái tiên thảo nữa, trong hậu cung nhân tài ẩn dật vượt qua tưởng tượng của ta, ta thà rằng thiếu ít tiền cũng không muốn mình gặp phiền toái.
Chuyện làm ăn bị chặt đứt, mỗi ngày ta ôm hộp tiền để dành ai thán không thôi, kiếm tiền thực khó khăn như vậy sao?!
Chuyện huấn luyện cho mấy vị tỷ tỷ trong lãnh cung kết thúc mỹ mãn vào hôm nay, trải qua khoảng thời gian học tập vừa rồi, các vị tỷ tỷ đã có chút hiểu biết về những khó khăn trong dân gian, lại càng hiểu được kế sách sinh tồn ở đó. Mà đồng thời Tiểu Thúy cũng đã ở lợi dụng người của nàng hỗ trợ tìm kiếm người nhà của các vị tỷ tỷ, nhưng tin tức tìm được cũng không lạc quan.
Sau khi các nàng bị giam vào đại lao thì thế lực trong triều đình cũng thay đổi rất nhiều, một người mất quyền thế có nghĩa là cả gia tộc sẽ suy bại.
Cố nhấn mà các nàng muốn tìm lại thủy chung không có chút tin tức.
Tiêu Man Nhi hỏi thăm người mà nàng vẫn muốn tìm, nhưng mà ta vẫn chưa thể cho nàng một câu trả lời, người ấy giống như đã biến mất khỏi thế gian này, có thể là thật sự không còn tồn tại nữa. Nhưng mà ta lại không dám nói cho Tiêu Man Nhi biết, bởi vì nàng giờ phút này phải dựa vào mục tiêu duy nhất này mà sống, nếu ta nói với nàng thì có lẽ nàng sẽ...
Ta vừa thở dài vừa lắc đầu, trong lòng nặng trịch.
Trước kia ta là cô nương hoạt bát đáng yêu biết bao nhiêu, không hiểu sao khi tiến cung thì hay nghĩ tới chuyện sinh li tử biệt như vậy.
Tiêu Man Nhi đứng ở hành lang, ta không cần nhìn ánh mắt của nàng cũng biết trong mắt nàng đã tràn ngập chờ đợi.
Ngày qua ngày chờ đợi có tin tức của người nọ, mà ta lại chỉ có thể làm nàng thất vọng.
"Tiêu tỷ tỷ, chào buổi trưa, ngươi ăn cơm chưa?"
Nàng xoay người nói: "Không ăn, hoàng hậu, vẫn không tìm được tin tức của Dao nhi sao?"
Giờ phút này tâm tình của ta thật nặng nề.
Nàng lộ ra mỉm cười an ủi ta: "Không vội, hơn mười năm cũng đã qua, mấy ngày này có là gì?"
Nụ cười của ta trở nên chua xót.
Vào buổi lễ ăn mừng các nàng tốt nghiệp khóa huấn luyện, ta hướng tất cả các vị tỷ tỷ sắp có cuộc sống tốt đẹp chúc phúc, chúc cho các nàng sớm tìm được hạnh phúc của mình, tuy rằng ngay từ đầu đây không phải là chuyện ta cam tâm tình nguyện làm, nhưng mà thời gian dài như vậy ở chung với nhau, ta cùng với các vị tỷ tỷ đã trở thành bằng hữu thân thuộc, vừa nghĩ tới sau này có thể không còn gặp lại nhau thì liền cảm thấy luyến tiếc.
Linh nhi đa sầu đa cảm khống chế không nổi cảm xúc gục ở trong lòng Tiểu Thúy khóc rống lên, còn ta thì hốc mắt cũng nóng hổi, lau một chút khóe mắt, nói: "Mọi người cũng đừng thương tâm, dù sao hôm nay cũng là một ngày vui mừng, nên cao hứng mới đúng. Mọi người dọn dẹp một chút đồ vật linh tinh đi, đợi đến giữa trưa ta sẽ tiễn mọi người xuất cung."
Thật lâu thật lâu sau đó, Linh Nhi nhớ lại ngày này vẫn nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
Ta cùng Tiểu Thúy tiễn các nàng xuất cung, ngoài cung cũng đã có an bài, các nàng xuất cung thì có thể cầm ngân lượng mà mình tự kiếm được đi ra khỏi Hoàng Thành, người của Bách Hợp Giáo sẽ hộ tống các nàng thẳng đến mục đích, nếu còn có người thân để trở về, bên này cũng sẽ đưa đến cửa nhà, toàn quyền phụ trách an nguy cho các nàng.
Người không muốn xuất cung chỉ còn sót lại một mình Tiêu Man Nhi, nàng còn muốn ở lại hoàng cung đợi nàng kia, đơn giản là nàng mơ hồ cảm thấy Dao nhi của nàng vẫn còn ở trong cung, ta cũng khuyên nhủ nàng, nhưng không thể thuyết phục nàng đi nơi khác. Nàng đem lãnh cung thu thập xong thì liền ở lại trong đó.
Sau khi đưa các vị tỷ tỷ ra khỏi hậu cung, toàn thân ta liền thoải mái, an tâm trong tẩm cung của thái hậu dưỡng thai, sau bốn năm tháng nhiệt tình ăn uống thì rốt cục ta cũng mập lên!
Mập thì cũng chỉ mập cái bụng, nhìn vào đã thấy nhô lên, thái hậu cùng ta đều là lần đầu tiên làm mẫu thân, cho nên hoàn toàn không biết phải đối mặt đứa bé này như thế.
Hai người chúng ta đưa mắt nhìn nhau, quần áo của ta cùng cái yếm bị vén lên, hơi hơi lộ cái bụng ra ngoài, cảm giác mình như một quả dưa hấu.
"Thái hậu, đứa bé này sinh ra có thể là một quái vật hay không?". Trong khoảng thời gian này ta một mực hoài nghi.
Thái hậu trách cứ ta miên man suy nghĩ: "Hoàng hậu ngàn vạn lần không nên nói bậy nói bạ tự làm mình sợ hãi."
"Nhưng mà ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?". Ta vươn cánh tay, chu sa màu đỏ vẫn còn ở đó."Rõ ràng là ta áp ngươi, tại sao là ta mang thai?"
Ta dứt khoát kéo váy của nàng lên, vuốt ve cái bụng mềm mại trơn nhẵn kia, ta nghĩ đến cảnh bụng nàng to lên, vừa nghĩ tới cả người nho nhỏ khi mang thai thì liền nhô lên ta đã cảm thấy sợ hãi, vì thế an ủi mình, may mắn người mang thai là ta.
"Nhất định là cách ta áp ngươi không đúng, chúng ta thử một lần nữa đi!". Nhìn thấy bụng trắng nõn của thái hậu lộ ra làm cả người ta liền nóng lên, gần đây ta không muốn ăn gì hết, thầm nghĩ chỉ muốn ăn thái hậu.
Thái hậu luống cuống tay chân đẩy ta, trong miệng thì nói vô số lời cự tuyệt: "Không được, bây giờ vẫn là ban ngày..."
"Vậy càng tốt, không cần đốt đèn.". Ta đem hai tay đang giãy dụa của nàng chặn lại, mười ngón đan vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng không tha.
Trò chơi ban đầu nhất định là ta hấp dẫn nàng giãy dụa, cả hai ma sát với nhau dần dần tạo ra hứng thú.
Ta dùng chóp mũi cọ bụng của nàng, nói: "Thái hậu, ta rất thích rốn của ngươi."
Nàng giãy dụa ưỡn người, nói: "Ai gia ra lệnh ngươi buông ra."
Ta nghe được nàng quả thật nói ra cái từ ra lệnh kia. Ta ngẩng đầu, nói: "Làm sao bây giờ, ta càng có cảm giác muốn hơn."
"Không được, dừng tay."
Ta cười rộ lên, nói: "Tuân lệnh thái hậu, tuyệt đối sẽ không dừng tay."
Ăn uống no đủ rồi ta cắn cắn muốn tiếp tục ôm thái hậu lần nữa, kết quả bị nàng đá văng ra, nàng lộ khuôn mặt tức giận. Đám người Hương di tới đón thái hậu đi thượng triều đã ở bên ngoài đợi từ lâu, thấy chúng ta đều ở trong này, cũng thông minh không có quấy rầy chúng ta.
Ta đã nghe qua có hoàng đế vì nữ sắc mà chậm trễ triều chính, chưa từng nghe qua thái hậu vì nữ sắc mà chậm trễ sự tình.
Ta giúp đỡ thái hậu mặc triều phục vào, nói: "Thái hậu vừa rồi sao không nói cho ta một tiếng?"
"Ai gia nói hoàng hậu có nghe không." Thái hậu mặc áo vào xong thì liền làm động tác phất phất tay, tay áo mềm mại đánh vào trên mặt của ta.
Ta cười nói: "Tại ta nghe không kỹ."
Lúc đó chỉ lo hưởng thụ thôi, ai mà nghe những lời đó làm gì, nhìn thái hậu cũng đỏ mặt, đại khái là nhớ tới lúc ấy ta đang bận làm chuyện gì.
Ta đem đai lưng đeo lên cho thái hậu, nói: "Ngươi đi sớm về sớm biết không, ta cùng hài tử đều ở nhà chờ ngươi quay về dùng cơm."
Ta đứng ở cánh cửa nhìn theo nàng rời đi, sau đó liền hồi tưởng lại lời mà mình vừa nói, cũng hiểu không thể tưởng tượng nổi, ngươi có thể tiếp tục hiền thê lương mẫu một chút không?
Mang thai được sáu tháng, bụng vẫn không lộ rõ.
Vốn ta là tính ở chổ thái hậu sinh hài tử xong rồi mới tính tiếp, không hiểu sao người trong triều đột nhiên bắt đầu nhớ tới một bình hoa râu ria như ta, thượng tấu hoàng đế yêu cầu triệu hồi hoàng hậu, miễn cho lòng dân đại loạn. Ta không biết sự tồn tại của ta là một việc quan trọng như vậy, bọn bá quan trong triều diễn cũng hơi sâu rồi, tiểu hoàng đế liền đồng ý tấu chương của bọn hắn, mời hoàng hậu hồi cung.
Vì thế ta liền làm bộ bãi giá hồi cung. Buổi sáng lén lút từ cửa hông đi ra ngoài, giữa trưa ngồi xe ngựa đi vào hoàng cung, thái hậu cùng tiểu hoàng đế còn đặc biệt đến trước cung nghênh đón ta.
Ta mới rời đi thái hậu không bao lâu mà đã bắt đầu muốn nàng, cho nên chờ khi ta xuống xe ngựa rồi gặp được nàng thì nhịn không được mà xoa bóp cánh tay nhỏ bé của nàng mấy cái. Lúc này xung quanh có nhiều người như vậy, ta chỉ có thể giả vờ một hoàng hậu nghiêm chỉnh.
Y phục của Tiểu hoàng đế hẳn là có chút thay đổi, lúc hắn đi đến bên cạnh ta, ta cảm thấy hắn cao lớn hơn một chút, tiểu thái giám mang theo hắn đi đến bên cạnh ta, còn dắt tay hắn cầm tay của ta, hai người chúng ta đi đến trước mặt thái hậu, khi hành lễ, cả người ta không được tự nhiên.
Người bên cạnh là ta danh chính ngôn thuận chính là trượng phu, tâm tư của ta lại đặt trên một người khác.
Ta hận hai mắt mình không có khả năng nhìn thấu, xuyên qua tầng tầng trở ngại nhìn thấy nàng. Ta muốn nhìn thêm vài lần, lại bị người ngăn cách.
Nghi thức nghênh đón chấm dứt, ta liền chính thức dọn về tẩm cung hoàng hậu, tiểu hoàng đế không biết cái gì hết, nhưng mỗi lúc trời tối đều hồi cung đi ngủ.
Tiểu hoàng đế bên cạnh đang nằm ngủ say, chổng vó, gương mặt chôn ở trong chăn, không biết đang mơ cái gì.
Ta đỡ hắn nằm xuống ngay ngắn lần thứ hai, mỗi lần chứng kiến hắn ta đều có loại ảo giác giống như ta tiến cung chỉ để làm vú nuôi. Từ khi ta có hài tử thì loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Khi nửa đêm tỉnh lại, ta hốt hoảng thấy trước giường có bóng người hiện lên, ta nhớ tới chuyện Hương di làm với mình trước kia, nghĩ thầm lần này không biết muốn chém ta với mục đích gì?
Tuy rằng rõ ràng Hương di không muốn giết ta, nhưng mà ta cũng không muốn tiếp tục chịu một lần khổ nữa, cho nên khi nàng giơ đao lên chuẩn bị chém thì ta liền la lên: "Dừng tay!"
Một trận đau đớn lướt qua gương mặt của ta, kế hoạch của nàng hiển nhiên là bị ta quấy rầy, rút lui từng bước bắt đầu chạy ra ngoài.
Ta nhìn thấy bóng lưng đầy đặn của nàng, nghĩ thầm người này tuyệt đối không phải Hương di, trong đầu thoáng hiện một người hiềm nghi, nhưng mà rất nhanh đã bị ta phủ nhận.
Sẽ không, nàng thiện lương như vậy, ngay cả một con kiến đều không nỡ giết, làm sao có thể có dũng khí tới nơi này giết người...
Lúc ta đang tự hỏi thì Ngự Lâm quân đã ở bên ngoài tẩm cung tập hợp, bọn hắn lấy hiệu suất rất cao bao vây tẩm cung, trong miệng hô lớn "truy tìm thích khách bảo hộ hoàng thượng hoàng hậu", khua chiêng gõ trống đem tất cả mọi người ầm ĩ lên.
Bên ngoài loạn thành một đoàn, mà tiểu hoàng đế vẫn còn ngủ như chết.
Ta dùng sức cấu, véo vào mặt của hắn, nói: "Hoàng thượng, ngươi tiếp tục ngủ thế nào cũng bị người khác hành thích."
Thái hậu không tiện ra mặt tìm ta, liền phái Hương di lại đây, ta còn đặc biệt kêu Hương di dạo qua một vòng, so sánh bóng lưng hai người, ta xác định người nọ không phải Hương di mà là người kia.
Ta vừa đi vào cửa phòng, thì liền được một cái ôm nhiệt tình, thái hậu mặc áo lót gắt gao ôm ta, sờ soạng khắp người ta, còn không ngừng vuốt vết thương trên mặt ta, hỏi: "Có nặng lắm không? Ai gia gấp đến độ không biết nên làm sao bây giờ, bọn người kia tới nói ngươi gặp thích khách còn nói ngươi bị thương, ai gia liền vội vã muốn tới gặp ngươi..."
"Không có việc gì, ngươi không thấy ta êm đẹp đứng trước mặt ngươi sao, ngươi nhìn ta xem."
"Hoàng hậu, ngươi có thấy rõ diện mạo người đó không?"
Ta có lý do không thể nói ra: "Không có."
Hương di nói: "Hoàng hậu hoài nghi nô tì là thích khách."
Ta đây vì thể diện không nhịn được, nói: "Ta biết không là Hương di."
Thái hậu tỉnh táo lại, ánh mắt có ý tứ gì khác, nàng nghiêm túc nói: "Hoàng hậu, xem ra trong lòng ngươi sớm đã có tính toán."
Ta muốn sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ trên mặt của ta viết ta có hoài nghi chuyện gì khác sao?
Thái hậu lôi kéo ta ngồi xuống, nói: "Hoàng hậu ngươi không nói ta cũng nhìn ra được ngươi có suy nghĩ riêng. Người nọ là ai, ngươi muốn đi bảo hộ nàng?"
"Ta..."
"Ai gia quyết không cho phép có người thương tổn ngươi.". Loại tình cảm kích động của nàng không cần nói cũng hiểu, mà khiến ta kinh ngạc chính là chân tình của nàng được biểu lộ, xưa nay lạnh lùng, bây giờ lại lộ rõ tình cảm ấm áp làm ta phá lệ vui vẻ.
"Không có việc gì, chuyện này tính sau đi.". Kể ra cũng vô ích.
Biểu cảm của Thái hậu mang theo sự dứt khoác, làm ta cảm thấy xa lạ, đây mới là biểu tình mà nàng nên có khi là một thái hậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT