Khi một người càng không muốn một việc phát sinh thì sự tình ấy nhất định sẽ phát sinh, khi ta đang triều mến ngăn cản thái hậu thì nàng lại đi ra khỏi phòng.

Chưa bao giờ cảm thấy ta và nàng gần nhau như vậy.

Ta giống như bị giam vào một chiếc lồng khổng lồ vô hình, chung quanh nhìn không thấy lại sờ không được, người bên ngoài không thể nào nhìn thấy ta.

"Thái hậu, ngươi đừng đi ra, ở đây có người muốn hại ngươi!". Ta dùng hai tay nện vô bức tường vô hình, phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.

"Hoàng hậu, ta mới vừa nghe ngươi nói chuyện, ngươi đang nói chuyện cùng ai vậy?". Thái hậu nhìn thoáng qua ta, từ trước mặt ta đi qua.

Ta nhìn thấy mình đứng ở trước mặt nàng, một thân y phục này, tấm lưng này đều là ta, thế nhưng khuôn mặt hoàn toàn không phải ta, ít nhất ta không bình tĩnh như vậy, ngay cả ánh mắt đều không giống với lúc trước, ta mỗi ngày đều soi gương nên ta biết mình là cái dạng gì, người kia không phải ta, nhưng mà thái hậu vẫn đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng mà hỏi kẻ giả dạng ta.

"Thái hậu, ngươi nhìn cho kỹ một chút, người kia không phải ta, là sơn tặc đó, ngươi quay đầu lại nhìn xem ta, ta ở trong này!". Cái gì gọi là bất lực, cái gì gọi là nghiến răng nghiến lợi, ta lâm vào kích động, không thể bình tĩnh nhìn nàng đứng cùng với một người giả danh ta.

Tuy rằng hình ảnh rất đẹp... Đương nhiên đối với ta tuyệt đối không được.

Cái tên giả mạo ta còn ngẩng đầu đưa một ánh mắt không rõ về phía ta, khiêu khích cười nhạo, cảm giác giống như là cố tình chọc tức ta.

"Ngươi nhìn đi, chẳng lẽ chúng ta cùng giường chung gối lâu như vậy mà ngươi cũng không nhận ra ta sao?". Ta ghé vào trên vách tường rơi lệ đầy mặt, lòng như đao cắt, mùi vị thật khổ sở.

"Hoàng hậu, tại sao ngươi không nói chuyện?". Thái hậu ý thức được người kia không được bình thường? Ta kích động lên, nói: "Đúng đúng, nhận ra mau lên, người này tuyệt đối không phải ta."

Nàng kia lại có thể cầm tay thái hậu của ta!! Cầm, còn ôm nữa... Động tác kia tại sao có thể ôn nhu như vậy, ta còn chưa từng làm.

Hiện tại nàng đang làm gì đó, nàng cúi đầu làm cái gì? Mục tiêu của nàng là hôn thái hậu sao?

Quá ghê tởm, đây quả thực là trêu chọc ta mà.

"Hoàng hậu?". Thái hậu mới vừa nói ra hai chữ đã bị ngón tay người kia đè lại, ánh mắt giống như hồ sâu.

Chỉ thấy tên giả mạo kia nâng...cằm thái hậu lên, thật sự là hôn lên rồi!

"Dừng tay, ngươi là đồ chết tiệt mau thả thái hậu của ta ra!". Ta liều mình đạp tường, lúc này hận bản thân tại sao bình thường mình không cố gắng học tập, không có tiền đồ một chút nào hết!

Thái hậu cúi đầu, hỏi: "Hoàng hậu, hôm nay ngươi làm sao vậy?"

Hoàng hậu sơn tặc kia cầm mái tóc thái hậu. Ta nhìn thấy mà tức tối, càng muốn nghĩ cách thì càng phát điên.

Ta tìm thử có gì đó trong túi không, xem có biện pháp gì đi ra ngoài không, chỉ có vòng tay, ta lại không biết dùng như thế nào, trong đầu có bách khoa toàn thư về tu tiên còn có một chút loạn thất bát tao gì đó, nhưng mà cũng không có chỗ nào chỉ ta phải đối mặt với tình huống hiện tại.

Ta trơ mắt nhìn thấy thái hậu cùng nàng tay cầm tay đi qua trước mặt ta, mặc kệ ta kêu khàn cả giọng, thái hậu cũng không nghe thấy, ngược lại hoàng hậu giả mạo kia lại nhìn ta liếc mắt một cái, khóe miệng gợi lên.

Dùng gương mặt của ta mà làm ra biểu tình tà mị như vậy quả thực là tội nghiệt, không thể tha thứ.

Hai người đi vào phòng, đóng cửa lại, hình ảnh hạnh phúc này cùng ta hoàn toàn cách biệt.

Ta cảm thấy mặt nóng hầm hập, nâng tay sờ thì thấy trên mu bàn tay dính đầy nước mắt.

Thái hậu, tại sao ngươi không hoài nghi người có bề ngoài giống ta, chẳng lẽ ngươi yêu chỉ là cơ thể của ta?

Tiếp tục như vậy chỉ có thể chờ chết, ta không thể để cho thái hậu bị nàng lợi dụng. Ta...

Ta định tâm lại, phải nghĩ biện pháp, ta vẫn không biết cách vận hành chân khí thuần thục, cưỡng bức đem toàn bộ chân khí đều tập trung vào đan điền, ở nơi ấy có một nguồn nhiệt bắt đầu nóng lên, giống như ngọn nến loạng choạng thiêu cháy.

Trong phòng truyền đến tiếng kêu của Phát Tài, xem ra nó đã nhận ra được tên kia không phải chủ nhân của mình, Phát Tài ngoan khi nào quay lại ta sẽ thưởng ngươi một khúc xương.

Trong bụng nhiệt khí căng phồng lên, như có nham thạch nóng chảy đang cuộn trào, chảy tới hai tay, tay nặng như tảng đá, mất đi cảm giác, giống như không còn là của ta nữa. Ta lấy tay đem bức tường vô hình xé mở, cho đến khi một cái khe xuất hiện, gió thổi vào.

Thử nhiều lần mới xé mở bức tường ra được, trong khoảnh khắc cái khe mở ra ta từ bên trong nhảy ra, chân rơi xuống cả người giống như bùn lầy té trên mặt đất, thật giống như xương cốt đều bị rút đi chỉ còn lại có một tảng thịt.

Xem ra năng lực của ta cũng giới hạn nhiêu đó. Ta tự giễu, vốn tưởng rằng ta đã đầy đủ công lực, liền quên hết đạo lý, tự cho là đúng, nếu nàng muốn giết ta, thì cũng vô cùng dễ dàng.

Ta nghĩ thầm bản thân thật vô dụng, ở trong mắt người khác chính là một con kiến nhỏ.

Ta đứng lên đi đến tẩm cung thái hậu, ta sợ phải nhìn thấy cảnh hai người lăn cùng một chỗ, thái hậu là của ta, cho dù bất kỳ ai có bề ngoài giống ta cũng không được chạm vào nàng.

Ta đẩy cửa ra, hoàng hậu giả mạo đang cùng thái hậu ngồi một chỗ thưởng thức trà, thái hậu thân thủ bưng chén trà lên.

Khi Thái hậu nhìn thấy ta không khỏi sửng sốt, mà Phát Tài thì liền lao tới thân thể của ta, cắn của làn váy của ta kéo đi.

Người nọ cũng bình tĩnh tự nhiên tiếp nhận trà, xem như ta không tồn tại.

Nhưng mà thái hậu thực hiển nhiên sớm nhận ra ai thật ai là giả, nàng hỏi ta: "Nàng ấy là ai?"

"Nàng ấy là người muốn hại ta.". Ta đỡ khung cửa, phỉ nhổ bản thân giờ phút này bộ dạng thật yếu đuối.

Hoàng hậu giả mạo cười nhạt: "Bổn cung chỉ muốn cho ngươi một lần giáo huấn." Thanh âm kia cùng ta giống ta như đúc.

"Ta giải thích rồi, chuyện trước đó là ta không biết, ta đã nói ta nhận sai, nhưng mà ngươi không nên... Khụ khụ "

"Bổn cung không phải người không hiểu chuyện, cho nên đối với ngươi hạ thủ lưu tình. Thái hậu pha ấm trà này thật thơm, hoàng hậu, ngươi có từng thưởng thức qua?". Bộ dạng của nàng diễn cảm làm ta muốn đánh nàng, nhưng nhìn thấy gương mặt giống mình, ta không hạ thủ được, ta không có khuynh hướng tự ngược.

"Ta không thích uống trà, nhưng mà ta cũng biết thái hậu pha thì sẽ ngon.". Ta nghĩ thầm đây là lời giải thích hợp lý nhất, càng ngày càng áy náy, mình và thái hậu cùng giường chung gối còn không bằng một người người ngoài.

"Thái hậu, phải làm gì với người trước mắt mới tốt?"

"Làm sao cũng không tốt.". Lời này của Thái hậu thật làm cho ta bị thương tâm.

Kẻ địch không cười to điên cuồng, vẫn vẫn duy trì biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi khẳng định mình có tình cảm mặn nồng với nàng."

"Nàng đáng giá."

Người nọ đặt chén trà xuống, chân thành đi tới, ta tính phản xạ chạy nhanh bảo vệ thái hậu, nàng liền dừng lại trước mặt ta, nói: "Hoàng hậu, lấy đạo hạnh của ngươi chỉ có thể để mặc người khác chém giết."

"Ta sẽ không mãi yếu như vậy."

Thân ảnh của nàng hóa thành một luồng gió biến mất không thấy gì nữa, trên mặt đất lưu lại một tờ giấy trắng.

Phát Tài nói, ta sớm biết người nọ không phải người tốt.

Tại sao ngươi không cắn chết nàng?

Phát Tài lại rụt cổ lại tỏ vẻ đáng thương: Nàng mạnh hơn ta.

Ta... Ngươi... Tức chết ta. Ta đỡ cái trán nói: "Chẳng lẽ ta là người thất bại như vậy?"

Không sao, nàng là lão yêu tinh tu luyện mấy ngàn năm tất nhiên sẽ có đạo hạnh cao hơn người mới nhập môn như ngươi. Phát Tài dùng phương thức của nó an ủi ta.

Thái hậu đỡ ta vào cửa: "Hoàng hậu có bị thương không? Tổn thương ở đâu?"

Ta nắm lấy tay nàng đặt ở trước ngực: "Tổn thương trong lòng."

"Nơi này không phải tốt lắm sao?". Thái hậu xé quần áo của ta rồi nhìn qua ngực ta, sau đó thật thà nói.

Ta nghiêng người cắn góc chăn đem nước mắt nuốt vào trong bụng: Thái hậu ngươi có biết hay không, ngươi vừa rồi... Ngươi căn bản không phải yêu tất cả những gì thuộc về ta... Ngươi chỉ yêu cơ thể của ta...

Thái hậu vội vàng đem ta đỡ qua, một bên vuốt ve một bên nói: "Xem ra là tổn thương nghiêm trọng, ai gia sẽ đi tìm thái y ngay bây giờ." Đi ra vài bước rồi lại trở về, nói: "Có thể, thái y không thể trị thương thế của ngươi mà còn có làm cho họ sinh nghi ngờ. Ai gia nên làm cái gì đây?"

Ta từ trên giường đứng lên ôm lấy nàng, mang theo nàng lăn lên giường: "Vừa rồi ngươi để cho nàng hôn ngươi phải không?"

Đúng vậy, ta nhìn thấy, nụ hôn kia ôn nhu giống như gió xuân, nhìn thấy thái hậu thẹn thùng như tiểu cô nương, quả thực là... Rất đáng hận. . Đam Mỹ Hài

Ta cúi đầu hôn nàng, như muốn đem khí tức của người khác lau đi.

Trận hôn này cướp hết không khí của chúng ta, cho đến rốt cuộc nhịn không được nữa ta mới buông nàng ra, há miệng hít thở.

"Ngươi... hiểu lầm... nàng... không có hôn ta..."

"Thật không?" Ta sửng sốt.

Thái hậu gật đầu.

"Ngươi là của ta, thái hậu, ngươi chỉ thuộc về một mình ta, ta tuyệt đối không thể đem ngươi cho người khác, môi của ngươi là của ta, cánh tay xinh đẹp này cũng là của ta, bộ ngực mềm mại này cũng là của ta...". Ta giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn hạ xuống dấu vết trên toàn thân thể nàng.

Thái hậu thở gấp, một bên chống cự lại, nhưng mà đánh không lại ta. Đột nhiên ta bùng nổ cảm xúc cầm thú, rất nhanh liền cởi sạch sẽ nàng.

Nàng nói: "Hoàng hậu, bây giờ là ban ngày..."

"Ta mặc kệ, ta chỉ cần xác định ngươi là của ta...". Ta gặm cổ của nàng phát ra thanh âm hàm hồ.

Ta chậm dần động tác, ôn nhu hôn lên bờ vai nàng, ta nghĩ đến hình ảnh người nọ cùng thái hậu đứng chung một chỗ, nghĩ thầm có lẽ thái hậu thích như vậy chăng?

"Có phải ngươi thích nàng hơn không?". Ta đem mặt chôn trước ngực nàng thấp giọng hỏi.

"Hoàng hậu ngươi so sánh gì vậy?"

"Ta nói có phải ngươi thích nàng nhiều hơn ta không?"

"Khi đó trong mắt ai gia chỉ có mình ngươi, chỉ vì người đó là ngươi, cho nên cảm thấy tâm tình rối loạn như vậy."

"Nhưng mà người kia rõ ràng không phải ta, thật ra ngươi thích nàng như vậy, ngươi không thích ta?". Ta ngẩng đầu nói với nàng.

"Hoàng hậu, ngươi hiểu lầm ý của ai gia!"

"Ta không có, ta nhìn thấy ngươi cười với nàng, còn tình cảm nữa...". Ta ủy khuất sắp rơi nước mắt.

"Không phải ai gia cũng nhìn ngươi như vậy sao?". Nàng gằn từng tiếng giống như ngọc châu rơi trong lòng ta, ta nhìn vào trong mắt của nàng, khi nhìn đến ánh mắt kia, rõ ràng là ánh mắt quen thuộc nàng vẫn nhìn ta, ta cũng quen như vậy, cho nên chưa từng nghĩ nhiều.

"Ta sẽ không uống trà ngươi pha."

"Ai gia đã quen."

"Ta chỉ yếu ớt như một con kiến."

"Có khi nào ai gia ghét bỏ ngươi?"

"Ta còn không biết ôn nhu với ngươi."

"Hoàng hậu, ngươi...". Nàng đỏ mặt, lộ ra biểu cảm tức giận.

Hai người chúng ta lột sạch quần áo dán cùng một chỗ chính là vì trao đổi cảm tình với nhau, kỳ thật không làm rất lãng phí.

Ta không muốn làm gì hết, chỉ muốn ôm nàng, xương cốt yếu ớt dán tại nàng thân thể mềm mại của nàng nghỉ ngơi.

"Ta cái gì cũng không tốt, tại sao ngươi thích ta chứ?"

"Ai gia cũng đang tự hỏi."

"Uhm, ta mệt quá, chúng ta ngủ đi."

"Hoàng hậu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play