"Các vị, xin quấy rầy một chút."

Đám Bạch Lăng đang nói chuyện ồn ào, bên phía Dung Mị lại có người tìm đến.

"Vân Thường?"

"Quân thượng vẫn còn nhớ tên của ta, đúng là vinh hạnh.

Lần trước tại hạ có điều mạo phạm, mong quân thượng thứ lỗi." Vân Thường cung kính cúi người.

Bởi vì không biết tính tình của vị Ma Quân này thế nào, lần trước hắn tự tiện mang người xông vào phòng động thủ, vì vậy trước tiên tới xin lỗi.

Tất nhiên, Dung Mị cũng không quá để bụng: "Lời khách khí không cần nói, ngươi đến tìm bổn quân có việc gì?"

"Vạn Ác Thành bên này tại hạ đã sắp xếp ổn thoả, tùy thời đều nghe lệnh của ngài, chỉ là không biết…"

Vân Thường do dự một lát rồi mới lấy can đảm nói: "Dám hỏi vì sao quân thượng và Minh Vương lại cùng lúc xuất hiện ở đây, mà quân thượng ngài vì sao muốn thu phục Vạn Ác Thành nhỏ bé không đáng kể này?"

Bất luận là Ma Quân hay Minh Vương đều tính là một nửa người đứng đầu của hai giới, như vậy Vạn Ác Thành bị bọn họ chú ý, không biết là tốt hay là xấu.

Vân Thường chỉ là không muốn Vạn Ác Thành bị đẩy vào trong nguy hiểm.

Dung Mị nghe vậy liền biết suy nghĩ của Vân Thường, nàng cười phì một tiếng.

Vân Thường này, mặc dù tu vi không đủ, nhưng tâm trí vững vàng thấu đáo, biết lo cho an nguy bốn bề, là một người lãnh đạo không tồi!

"Sợ cái gì? Thuộc hạ của bổn quân, dù trời có sập xuống cũng có bổn quân che chở, ngươi không cần bận tâm Minh Vương, hắn chỉ là cái người qua đường thôi."

Nghe được Dung Mị nói, Vân Thường thở phào nhẹ nhõm, hắn theo bản năng tin tưởng Dung Mị, bởi vì lời nói của hắn tùy ý mà lưu loát, không có một chút do dự, giả dối.

"Đa tạ quân thượng."

"Đúng rồi." Dung Mị sực nhớ ra, "Nữ tử kia… Môn chủ của các ngươi, nàng ở đâu?"

Vân Thường thoáng hiện một tia u buồn: "Môn chủ nàng… tình huống hiện tại không tốt lắm."

"Dẫn ta đi gặp nàng." Dung Mị có một điều cần thiết phải xác nhận.

Phòng của môn chủ không to cũng không nhỏ, đơn giản ngăn nắp lạ thường, thật giống như chưa từng có người sống trong đó.

Nữ tử nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở phập phồng cho biết nàng vẫn còn sống, nàng dường như đang làm ác mộng, mày liễu nhíu chặt, mồ hôi hột đầy trán.

Dung Mị bước lại gần, nhìn khuôn mặt nữ tử trong cự ly gần, trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn lấy ra hai viên đan dược do nàng luyện chế đút vào miệng nữ tử.

Chỉ một lát, nàng ta liền tỉnh lại.

"Khụ khụ!!"

Nữ tử nghiêng người ho khan, lúc này mới lộ ra dưới chăn là thân thể quấn băng vải khắp người, không chỗ nào là không bị thương, nhiễm hồng vải trắng.

Ánh mắt Dung Mị hơi thâm, nữ tử rõ ràng là người mạnh nhất Vạn Ác Thành, nhưng lại là người bị thương nặng nhất.

Trên chiến trường, nàng chỉ lo lao đầu đi chém giết, căn bản không quan tâm đến tính mạng của chính mình, giống như một cỗ máy không có suy nghĩ.

"---Vì sao phải cứu ta?---" Một đạo linh âm suy yếu vang lên, nếu không phải trong phòng quá tĩnh lặng thì cơ hồ sẽ không nghe thấy.

"Nếu ngươi đã một lòng muốn chết, vậy thì tại sao phải sống đến bây giờ?"

"......."

Một trận trầm mặc.

Lúc sau, ngoài dự đoán, linh âm một lần nữa mơ hồ vang lên:

"---Người khác đều là giết người, còn ta, diệt cả gia tộc của chính mình, mẫu thân đều chết, ta lại còn sống, thật là nực cười---"

Nữ tử nhắm mắt, nàng cũng không biết, vì sao phải nói cho cái người xa lạ này, nhưng chuyện ấp ủ suốt nhiều năm rốt cuộc nói ra, cảm giác trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm.

Dung Mị kinh ngạc, lại hồi tưởng năm năm trước, buộc miệng nói: "Năm đó Dung gia diệt mãn môn, là ngươi làm!"

Đáp án vừa hợp lý, lại ngoài dự đoán.

Bởi vì lúc đó Dung Mị căn bản không thể liên tưởng đến người vừa hận Dung gia lại có thực lực để báo thù lại là---

"---Ngươi làm sao biết được?!---" Ta là người Dung gia?

Nữ tử kinh ngạc không kém gì Dung Mị, bởi vì quá kích động, nàng bắt đầu ho khan.

Dung Mị bỗng dưng giơ tay, tháo ra mặt nạ đã lâu không gỡ xuống.

"Đã lâu không gặp, Thù môn chủ, hay ta nên gọi ngươi là-"

"Dung Thi."

Dung Thi!

Cái tên này, thật lâu không có người gọi, nàng cơ hồ đã quên mất!

Dung Mị vừa rồi không hề đè nén âm thanh, vì vậy nữ âm đặc biệt của nàng thật dễ dàng bị nhận ra.

Cho dù là nhiều năm, Dung Thi cũng có ấn tượng!

Cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm sắc mặt nàng biến đổi nhiều cảm xúc như vậy!

"Khụ khụ khụ---!!"

Ho khan một hồi, bình tĩnh lại, khuôn mặt khôi phục nhàn nhạt, biến đổi nhanh đến mức Dung Mị cũng nhướng mày.

Nếu không phải tự mình xác nhận, Dung Mị thật sự không tin được nữ tử này và Dung Thi tam tiểu thư đanh đá trước kia là cùng một người!

Thật sự biến đổi quá lớn!

Suýt nữa nàng còn tưởng lại là cái đồng hương nào cũng xuyên không qua đây!

"---Dung Mị---"

"---Ta biết ngay là ngươi không chết---"

"---Ngươi sao có thể dễ dàng chết như vậy?---"

"---Năm đó ta đẩy ngươi xuống vực, ngươi cũng hoàn hảo không chết được---"

Dung Thi đang nói đến "cái chết" giả của Dung Mị, thực chất là do Dung Mị dàn dựng.

Dung Mị có chút tò mò: "Ngươi làm sao biết, ta sẽ không chết?".

ngôn tình tổng tài
"---Ta biết ngươi không phải con của Dung Tề, ít nhất thì thân phận của mẫu thân ngươi không đơn giản---"

Năm đó, sau khi Dung Thi bị gả cho Tô gia, đêm tân hôn nàng đã không chịu nổi vô tình giết chết Tô thiếu gia, từ đó cũng mở ra ngày tháng địa ngục sống không bằng chết.

Thời điểm Dung Thi sắp hỏng mất, nàng ôm oán hận cực nặng đối với thế giới này, cuối cùng tẩu hoả nhập ma.

Tu luyện giả một khi đạo tâm không vững, tẩu hoả nhập ma thì thần trí sẽ trở nên điên cuồng, không còn tỉnh táo, hoặc là sẽ giảm thọ, sống không được vài năm.

Nhìn Dung Thi lúc này liền biết, nàng là một ngoại lệ.

Nguyên nhân là vì hạt ngọc châu mà mẫu thân của nàng - đại phu nhân đã đưa cho Dung Thi lúc nàng gả đi.

"---Hạt châu đó rất tà môn, trực tiếp làm ta nhảy một đại cảnh giới thành Kim Đan cảnh---"

Cũng vì vậy nàng mới có thể thoát khỏi Tô gia, trở về báo thù!

"---Sau đó ta mới biết, hạt châu đó xuất phát từ chỗ Lam Vọng Nguyệt, mẫu thân của ngươi---"

"---Ngươi đi tìm Vân Thường là có thể lấy nó về---"

Dung Thi nhàn nhạt nói xong, âm thanh suy yếu.

"Không cần, ta biết hạt châu ở chỗ nào rồi.

Ngươi..."

Dung Mị bỗng dưng khựng lại, sau đó vội vã bỏ lại một câu "Nghỉ ngơi cho tốt." liền rời đi.

Trong phòng tức khắc chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ.

"Quân thượng!" Lôi đứng canh ở bên ngoài, thấy Dung Mị bước ra liền cất tiếng hô có hơi gấp gáp.

"Quân thượng, xảy ra chuyện rồi, Bạch điện chủ… Quân thượng!!"

Lôi đến gần lập tức phát hiện trạng thái của Dung Mị không ổn.

Dung Mị không có đeo mặt nạ, một đạo ma văn dữ tợn hiện ra mồn một giữa trán, ngút ngàn ma khí bốc ra!

"Quay về Ma Đô!"

Nàng, ma khí bộc phát lần thứ hai!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play