Bọn sơn tặc nhìn thấy hai người không coi ai ra gì mà nói chuyện, tất nhiên là tức giận.

"Nếu các ngươi đã biết thì không cần giao lưu tình cảm gì nữa, để mạng lại đi!"

Tên mặt sẹo quát lớn một tiếng: "Huynh đệ, xông lên!"

Tây Môn Tình Nhi sắc mặt nghiêm nghị rút vũ khí ra, "Vài tên sơn tặc cũng dám động vào bổn quận chúa, không biết sống chết!"

Dạ Mặc Phong thấy nàng tự tin như vậy liền hỏi: "Ngươi rất lợi hại sao?"

Tây Môn Tình Nhi hất cằm kiêu ngạo nói: "Trúc cơ trung kỳ! Ngươi không cần quá ngưỡng mộ!"

Dạ Mặc Phong: …… Đúng là không cần ngưỡng mộ.

Tên mặt sẹo cầm đầu mặc dù nông nỗi tức giận nhưng cũng không hề nông cạn.

Thấy Dạ Mặc Phong chỉ có hai người đi vào rừng, giờ phút này còn nói chuyện phiếm, không hề lo sợ.

Chẳng lẽ là cao thủ ngầm gì đó?

Tên mặt sẹo có hơi kiêng kỵ.

Vì vậy hắn lệnh cho mọi người dốc hết toàn lực, không được khinh địch!

Nhưng kết quả chứng minh, hắn nghĩ nhiều!

Chưa đầy 15 phút, hai chú cừu non đã bị lũ tay chân sơn tặc hạ đo ván.

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Mặc Phong còn bị u một cục, bất tỉnh nhân sự nằm trên đất.

"......" Quả nhiên là nghĩ nhiều.

Mỗ vị điện chủ ẩn trong bóng tối: "......" Hai người bọn họ làm thế nào sống được đến bây giờ vậy?

Tên mặt sẹo cảm thấy không có gì uy hiếp, phất phất tay: "Lục soát đi!"

Phượng Miên Miên thở dài bước ra, lũ sơn tặc nhìn thấy bỗng dưng có người xuất hiện còn chưa kịp phản ứng, trường tiên trong tay Phượng Miên Miên quất ra, mỗi lần đều nhẹ nhàng lấy đi năm sáu mạng người.

Để không bại lộ thân phận, nơi này một người cũng không thể sống.

Trách các ngươi xui xẻo thôi!

Phượng Miên Miên giải quyết xong đám sơn tặc, đang tự hỏi có nên đi qua xem thử Dạ Mặc Phong thế nào, bỗng nhiên---

Trên đỉnh đầu xuất hiện một tấm lưới lớn!

Phượng Miên Miên nhíu mày, vốn tưởng không có gì to tát, tùy tiện chém ra một đạo linh lực, không ngờ tấm lưới kia hoàn toàn không hao tổn gì.

Không xong!

Lúc Phượng Miên Miên phát giác ra tấm lưới này có vấn đề, một kiện linh khí cao cấp, thì đã không kịp nữa!

Tấm lưới bao quanh Phượng Miên Miên, dù cho nàng dùng sức cũng không thể làm rách nó mảy may, càng đừng nói là thoát ra được.

"Đừng thử nữa, Linh Sa này nhìn giống như lưới bắt cá nhưng thực chất là linh khí thánh cấp, không phải Phi Tiên Cảnh thì thoát không nổi đâu."

Lưới bắt cá?

Phượng Miên Miên vẫn đang vùng vẫy nghe vậy lập tức quay đầu.

Chỉ thấy cái người vốn nên bất tỉnh trên đất đã tỉnh từ lúc nào, Dạ Mặc Phong chống tay nửa ngồi trên đất, tươi cười sáng lạn.

"Ngươi giả vờ…!!"

Hắn không có bất tỉnh!

Phượng Miên Miên từ kinh ngạc đến tức giận, cả người đều tức đến run run lên.

Còn tưởng đây là trò của đám sơn tặc, không nghĩ tới, nàng đã xem thường Dạ Mặc Phong!

Hắn đặt bẫy nàng!

Cái cảm giác tức tối muốn mắng người nhưng vốn ngôn từ hạn hẹp không cho phép, thật là quá nghẹn khuất!

Nàng chỉ có thể đen mặt hỏi: "Ngươi biết ta theo sau?"

Dạ Mặc Phong gật đầu: "Đúng vậy! Ta đâu có ngốc, ở hẻm nhỏ liền biết là nàng, sau ót bị nàng đánh đến giờ vẫn còn ê ẩm này."

Dạ Mặc Phong ủy khuất xoa xoa cái gáy.

Phượng Miên Miên trong lòng mắng xứng đáng!

"Cởi trói cho ta!"

"Đó là không thể nào, ta khó khăn lắm mới bắt được nàng.

Hơn nữa, cởi trói nàng sẽ đánh ta nha, ta lại không phải ngứa đòn." Dạ Mặc Phong phe phẩy cây quạt, vô lại nói.

Ta thấy ngươi chính là ngứa đòn!

Hắn cười, Phượng Miên Miên liền cảm thấy thật con mẹ nó thiếu đánh!!

- ---------------

Quay lại Vạn Ác Thành.

Giờ phút này ba cái đầu chụm lại một chỗ, Bạch Lăng ở chính giữa cầm thư đọc:

"....Thế là, ta đã bị bắt như vậy đó."1

"......."

"......."

Một mảnh trầm mặc….

Bạch Lăng run run.

Lôi: "......" Cảm thấy Phượng điện chủ không đi viết tiểu thuyết thật là uổng phí.

Hữu Ý tò mò thúc giục: "Làm gì vậy, mau đọc tiếp a! Sau đó thì sao? Nhanh lên nhanh lên!"

"Đọc tiếp cái đầu ngươi!!" Bạch Lăng bạo phát đem giấy vò nát.

Sau đó trực tiếp ném!

"A! Ta còn chưa đọc xong!" Hữu Ý bất lực nhìn bức thư hoá thành một đường parabol bay đi.

Lôi: "....Điện chủ, ngươi chưa đọc tới trọng điểm." Thật ra hắn cũng chưa đọc xong.

"Trọng điểm? Phượng Miên Miên bị bắt mất rồi không phải trọng điểm sao??" Bạch Lăng giận dữ hét.

Lôi: "......" Trọng điểm không phải phát hiện quỷ tộc sao?

"Phượng đầu gỗ chết tiệt, ngươi thật sự là đầu gỗ à, một tên tiểu bạch kiểm cũng xử không xong…!"

Tiểu bạch kiểm Hữu Ý nằm cũng trúng đạn: "......" Thì ra không phải biệt danh của một mình hắn a…

Mọi người cuối cùng cũng hiểu vì sao Bạch Lăng không nhớ được Dạ Nhất.

Đại khái trong suy nghĩ của Bạch Lăng, yếu hơn nàng + khuôn mặt đẹp đều là tiểu bạch kiểm đi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play