Đệ ngũ thập lục chương: Lời hứa và này nọ




"Vậy, hiện tại em có thể trở về sao?" Lưu lão sư tới đây cùng Chu Nguyên sau khi một mình đi nộp viện phí, nhìn tình huống hiện tại phải vội vàng đi họp cho nên hắn liền ném Chu Nguyên cho Tô Mộc Nhiễm, yên tâm đi. Biết được Chu Nguyên không có trở ngại Tô Mộc Nhiễm cũng thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn con mắt được băng bó của đối phương, nói như vậy.


"Hả, à, có thể, không sao." Chu Nguyên gật đầu, nàng cúi người lấy áo khoác của mình đặt trên giường, đến bên cạnh Tô Mộc Nhiễm, "Lão sư chúng ta đi thôi."


"Ừm, Ôn Lương cũng đi cùng đi, cô chở." Tô Mộc Nhiễm gật đầu, mang theo hộp giữ nhiệt cười nói với Ôn Lương.


"Vâng."


Tô Mộc Nhiễm vốn tới thăm bệnh, dưới tình huống Chu Nguyên được ngôi sao may mắn chiếu xuống, trở thành tài xế đưa rước. . .


Chở Ôn Lương về nhà trọ của nàng, dọc đường đi Ôn Lương ngồi sau xe chít chít meo meo cùng hai đứa nhỏ. Chu Nguyên ngồi ở phó lái, nhẹ nhắm mắt lại. Đèn đường mờ nhạt trộn lẫn với các bóng đèn nê-ông bên cửa hàng, tràn đầy màu sắc rọi lên mặt nàng, các ánh đèn giống như một màn sương trắng bao phủ lấy gương mặt như bạch ngọc. Khi đến ngã tư đường, đèn vừa chuyển đỏ, Tô Mộc Nhiễm nghiêng đầu, trong lơ đãng ánh mắt lướt đến bên Chu Nguyên, tim bất tự giác đập lỗi nửa nhịp. Cái trán bằng phẳng, mắt trái bị che đi, sống mũi cao ngất, cánh môi mím lại mỏng như lưỡi dao, hết thảy tất cả, dưới ngọn đèn ảm đạm, đan vào nhau tạo thành mỹ thiếu niên mê hoặc. . .


Dáng người đúng là tinh xảo. . . Tô Mộc Nhiễm thu hồi ánh mắt, nhìn những con số màu đỏ không ngừng thay đổi, nghĩ như vậy.


Sau khi đưa Ôn Lương về nhà trọ, hai người chở tụi nhỏ về nhà, xe dừng dưới lầu nhà Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm cởi dây an toàn bước xuống mở cửa xe, lúc đó vốn định chia tay cùng Chu Nguyên, không ngờ bảo bối nhà nàng lại ôm chân Chu Nguyên đòi đóng gói mang nàng về nhà. (Yêu chết editor rồi) Thấy Chu Nguyên bất đắc dĩ nhìn mình Tô Mộc Nhiễm cũng chỉ cười khẽ một chút, đi theo con bé cùng về nhà Chu Nguyên.


Nói chung, trước tiên cứ đi theo đứa trẻ này về nhà là được rồi.


Trong nhà không có ai, cho nên lúc mở cửa hơi lạnh liền đánh vào mặt, Tô Mộc Nhiễm dẫn hai đứa nhỏ vào nhà, Chu Nguyên mở ngọn đèn lớn ở phòng khách, để hai đứa nhỏ chơi đùa trên sofa còn mình thì vội vàng chạy về phòng. Tô Mộc Nhiễm thấy nàng vừa vào cửa liền đem hộp giữ ấm đặt lên bàn trà ở phòng khách, còn mình thì chạy về phòng, nên hỏi, "Chu Nguyên, em không ăn cơm trước sao?"


Chu Nguyên đứng ở cửa, nhìn Tô Mộc Nhiễm đang đi về phía mình, cười cười, "Ừm, thấy khó chịu, em đi tắm trước." Hôm nay nàng chơi bóng rổ cả người toàn là mồ hôi, từ lúc ở bệnh viện nàng đã nhớ nhung muốn đi tắm, giờ về đến nhà không nhào thẳng vào phòng tắm mới là lạ.


Tô Mộc Nhiễm đứng trước mặt nàng, đánh giá bộ dạng toàn thân mặc đồng phục bóng rổ, vẫn giống như xưa sạch sẽ ngăn nắp, cúi đầu nhìn đầu gối lộ ra ngoài, làn da tuyết trắng nhuộm một mảnh máu bầm rõ ràng nhìn thấy được, liền cau hàng mi xinh đẹp, dời tầm nhìn khỏi đầu gối nàng, ngẩng đầu đối mặt với Chu Nguyên bị băng gạc bao lấy một mắt, chăm chú nói, "Ừm, được, tắm rửa xong ra ăn cơm, nhưng mà, nhớ là không được gội đầu, vết thương chạm nước là không tốt."


". . ." Chu Nguyên nhìn nàng, mím môi cười. Sao có thể không gội, hôm nay nàng đổ mồ hôi đầy người, bẩn muốn chết, nếu như không bị thương nàng muốn ngâm cả người ở trong nước rồi. Khó xử nhìn Tô Mộc Nhiễm, nàng thử nói, "Vậy, nếu như cẩn thận một chút có lẽ sẽ không đụng nước đúng không?"


Tô Mộc Nhiễm nhìn chằm chằm bộ dạng dè dặt này của nàng, đại khái cũng hiểu được nàng nghĩ gì, vì vậy chỉ nhìn chằm chằm, không nói.


"Khi nãy bác sĩ cũng bảo, có thể gội đầu chỉ cần đừng để vết thương đụng nước là được. Cho nên. . . hôm nay em chơi bóng cả người đều là mồ hôi, tóc cũng ướt, nếu như không gội. . ." Nàng sẽ tự ghét mình tới ngủ không yên!


Nhìn bộ dạng như là thật sự không gội đầu sẽ chịu không nổi của nàng, Tô Mộc Nhiễm nhíu mày suy tư một chút rồi cũng dung túng cho nàng, quay qua nói với Chu Nguyên, "Cũng được, nhưng mà phải để cô giúp em." Nàng nghĩ, nếu như Chu Nguyên tự mình gội vô luận thế nào cũng có khả năng làm mắt mình dính nước, nếu như có nàng giúp thì đảm bảo hơn một chút.


Thế nhưng Chu Nguyên nghe đề nghị đó, nháy mắt liền 囧. Cận cao độ khiến nàng không thấy rõ gương mặt của người phụ nữ này, nàng không nhìn được biểu tình trên đó, nhưng nghe ra sự nghiêm túc trong lời của nàng, mặt khúc gỗ lầm bầm nói, "Vậy, phiền cô."


Cũng không phải Tô Mộc Nhiễm chỉ nói rồi thôi, nàng thật sự buộc tóc đuôi ngựa rồi theo Chu Nguyên vào phòng tắm giúp nàng gội đầu. Đối với Tô Mộc Nhiễm mà nói, Chu Nguyên bây giờ giống như em nhỏ trong nhà, thấy nàng bị thương thân làm tỷ tỷ có thể giúp gì thì giúp đó. Lúc gội đầu cũng vô cùng tự nhiên, chỉnh độ ấm của nước, hỏi mạnh nhẹ và này nọ, vô cùng dịu dàng săn sóc.


Thế nhưng Chu Nguyên không giống vậy, cảm nhận sự tồn tại của người phụ nữ ấy phía sau lưng, tim của nàng đập nhanh như nếu không ngăn lại nó sẽ bay đi mất, cả người đều xao động. Nàng mặc áo nằm trong bồn tắm, đưa đầu ra mép bồn, Tô Mộc Nhiễm an vị ở phía sau tỉ mỉ giúp nàng gội đầu.


Chu Nguyên nhắm hai mắt, cảm giác ngón tay thon dài mảnh khảnh của nàng xuyên toa trên đầu lại càng gia tăng, đặt hai tay trên bụng, cảm nhận sự tồn tại của người phụ nữ ấy, nhắm mắt lại trong đầu nhớ lại lúc Tô Mộc Nhiễm nắm tay nàng trong tay. Nàng nhớ rõ lúc đó mình cũng nhắm mắt như vậy, âm thanh xung quanh rất ầm ĩ, hơi lạnh của thuốc sát trùng lau trên mí mắt, từng bóng người mờ mờ ảo ảo tiếp nhau ở trước mặt hớt hải gắp mảnh thủy tinh ra, trong thế giới không thể nhìn rõ, nỗi hoảng sợ trong đáy lòng nương theo đau đớn bắt đầu lan tràn, bàn tay lành lạnh của Tô Mộc Nhiễm chính tại lúc ấy chạm lên tay nàng.


Lành lạnh, mềm mại lại có sức nắm lấy nàng, để nàng bất tự giác siết bàn tay, gắt gao giống như vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng.


Bàn tay của người phụ nữ này, giống như con người của nàng vậy, làm lòng kẻ khác thấy an nhiên. Giống như lúc này, hành động rõ ràng rất xa lạ, nhưng vì đó là nàng, Chu Nguyên lại cảm thấy vô cùng yên tâm, như là biết chỉ cần nhắm mắt lại thì người phụ nữ này sẽ dùng hai tay giúp nàng gội đầu, dù cho có ở trong tối tăm nàng chán ghét như thế nào, nàng cũng có thể ở lại đó. Cảm giác này, vô cùng kỳ diệu. . .


Tô Mộc Nhiễm cẩn thận vuốt mái tóc Chu Nguyên ra sau đầu, ngoại trừ trên cái trán trơn bóng có dính chút bọt xà phòng ra, không có tí nước nào chạm đến chân mày. Nàng xoa tóc cho Chu Nguyên, nhẹ nhàng thuận theo sợi tóc, nhìn Chu Nguyên nhắm mắt nhíu lại mi, thì hỏi, "Sao vậy, em khó chịu à? Có phải móng tay cô quá dài làm đau em không?" Tô Mộc Nhiễm có giữ móng tay, mạnh một chút làm Chu Nguyên đau cũng không phải không có khả năng.
*Lạm quyền editor cấm các bạn bảo Tô lão sư thụ chỉ vì nuôi móng tay 😒


Ngây ngất đắm mình trong động tác dịu dàng của đối phương, Chu Nguyên nhắm mắt trả lời, "À, không có." Không phải là đau, mà là. . . quá mức dịu dàng thoải mái và tim đập quá rõ ràng làm nàng cảm thấy phức tạp nên xoắn quẩy. Ở nơi Tô Mộc Nhiễm không nhìn thấy, nàng nhoẻn môi cười, "Do lão sư quá dịu dàng, em cũng sắp ngủ mất."


Tô Mộc Nhiễm thấy nàng có tinh thần nói đùa với mình như vậy, dở khóc dở cười thuận xuôi mái tóc cho nàng, dùng gáo múc nước trong thùng, nói, "Vậy là được rồi, em nhắm mắt lại, cô giúp em xả tóc."


"Vâng." Giọng nói của người sau lưng giống như làn nước ấm xối lên đầu bây giờ, dễ chịu đến làm người khác không mở được mắt. Chu Nguyên nhắm mắt, hưởng thụ một lần hiếm có được người khác đối xử ôn nhu.


Dòng nước đem bọt xà phòng trên sợi tóc rửa trôi xuống đất, tiếng hít thở của cả hai cùng tiếng nước rào rào từng dòng từng dòng vang lên trong phòng tắm, không ai nói gì, Chu Nguyên an tĩnh cảm thụ rung động lần đầu tiên trong cuộc đời mình.


Lau khô nửa mái tóc của Chu Nguyên, Tô Mộc Nhiễm cẩn thận dùng khăn bao lấy đầu nàng, trong quá trình vô cùng hoàn mỹ, mắt không có nhiễm nước. Tô Mộc Nhiễm thỏa mãn nhìn thành quả của mình, dùng khăn mặt lau khô cánh tay, nhìn Chu Nguyên cười nói, "Được rồi, em tắm nhanh lên lát nữa còn ra ăn cơm."


Mái tóc mảnh dài của nàng có một sợi buông xuống từ thái dương, quét qua đuôi mày mỏng, ghé vào khóe mắt tinh xảo rơi lên đường cong nhu hòa của xương hàm dưới, dáng vẻ đó, dịu dàng như nước khiến người khác không thể dời mắt. Chu Nguyên chăm chú nhìn đối phương, dùng con mắt lờ mờ còn lại cố gắng muốn thấy rõ biểu tình lúc này của nàng, gật đầu trả lời, "Ừm."


Nàng muốn xem, người phụ nữ này khi nói ra lời dịu dàng ấy, dùng biểu cảm nào để nhìn nàng. . .




. . .




Hai đứa nhỏ trong lúc Tô Mộc Nhiễm giúp Chu Nguyên gội đầu thì đang chơi vui vẻ đến quên cả trời đất. Vừa xem TV ngoài phòng khách, vừa chít chít meo meo nói chuyện. Lúc Tô Mộc Nhiễm đi ra thấy hai đứa dáng vẻ tương thân tương ái, buồn cười lắc đầu.


Hiện tại đang phát quảng cáo, Nhuận Nhuận lôi kéo Lạc Lạc không biết đang nói cái gì, Tô Mộc Nhiễm hiếu kỳ nhìn bảo bối nhà mình nghiêm túc nghe Nhuận Nhuận nói, nhịn không được lò dò tiến đến muốn nghe coi tụi nó đang nói gì, kết quả nàng phải dở khóc dở cười.


Nhuận Nhuận lôi kéo Lạc Lạc, vẻ mặt lo lắng nói: "Tiểu di về rồi, tối nay chị không được đến nhà em ở a Lạc Lạc. . ."


Lạc Lạc cau mày, nói, "Mẹ nói Nguyên Đại không về thì chị đến ở, bây giờ Nguyên Đại về rồi đương nhiên chị không thể ở."


Nhuận Nhuận nghe vậy, vẻ mặt cầu xin, "Nhưng mà chị muốn ngủ với em a, chị chưa từng ngủ chung với em bao giờ, ngày nào chị cũng ngủ với tiểu di, bây giờ hông muốn tiểu di nữa, tối nay chị tới nhà Lạc Lạc nha~ đi mà~ "


"Không được!" Như đinh đóng cột, từ chối!


"Đi mà đi mà. . ." Nhuận Nhuận phe phẩy cánh tay Lạc Lạc, nói như vậy.


"Không được!" Thanh niên cứng!


"Hu hu hu, Lạc Lạc bắt nạt người ta, cũng đã hun người ta rồi mà không chịu đưa người ta về nhà, đại bá nói hun người ta rồi phải đưa người ta về nhà, phải kết hun với người ta. . . Lạc Lạc không cho người ta về nhà, không định kết hun với chị, Lạc Lạc xấu xa, đại hư hỏng!" Bạn Đường Văn Nhuận lanh trí nghĩ tới lời đại bá nói hồi trung thu, đem hành vi Lạc Lạc hôn mình cùng hành vi cữu cữu không đưa bạn gái về nhà coi là một, thành công phản kích một đòn.


Lạc Lạc nhìn Đường Văn Nhuận giả khóc nhào vào lòng mình, vẻ mặt quẫn bách, nghĩ đến chuyện mới đây ngoéo tay hứa với Nhuận Nhuận, gương mặt đỏ bừng, trở tay ôm lấy đối phương, tức giận quát, "Không được khóc, ai nói không kết hôn với chị, đồ ngốc!"


". . ." Tô Mộc Nhiễm đứng phía sau coi kịch, bày tỏ cả người mình không xong rồi, tụi nhỏ ăn nói không kiêng kỵ khiến nàng không nhịn được cười, thấy cô con gái nhỏ của mình dỗ dành một tỷ tỷ còn lớn tuổi hơn, trong đáy mắt đều là tiếu ý. . .


Nhưng mà, kết hôn? Con nít bây giờ làm sao biết nhiều vậy, rốt cuộc là ai dạy chúng nó a. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play