Đệ ngũ thập ngũ chương: Mắt quỷ và này nọ
Chu Nguyên bị thương là chuyện ngoài dự đoán, lúc xe cứu thương chạy đến đội cấp cứu đã xử lý sơ qua cho nàng, máu không còn chảy nhiều nữa. Ở đây không chỉ mỗi Tô Mộc Nhiễm là lão sư, hơn nữa nàng có dắt theo hai đứa con nít, cho nên thế nào Tô Mộc Nhiễm cũng sẽ không lên xe cấp cứu cùng Chu Nguyên.
Trong lúc đưa Chu Nguyên lên cáng cứu thương, bàn tay Tô Mộc Nhiễm bị Chu Nguyên nắm lấy vẫn không có buông ra. Nàng nằm xuống, đau đớn chi chít bao lấy toàn thân, Chu Nguyên nắm bàn tay mềm mại mang theo hơi lành lạnh đó, nhắm mắt nhẹ giọng nói, "Nhuận Nhuận em nhờ cô, khi nào xuất viện em sẽ đến đón nó." Mới vừa rồi mọi người dùng cồn rút mảnh thủy tinh ra khỏi vết thương, nàng vốn định cắn răng nhịn đau, nhưng lại không ngờ bên cạnh có người đưa tay siết lấy tay nàng, mềm mại lại có sức, đợi đến khi cảm giác được hương thơm từ người đối phương truyền đến thì nàng mới biết được đó là Tô Mộc Nhiễm.
"Ừm." Tô Mộc Nhiễm đưa tay đặt lên mu bàn tay nàng, đáp lời như thế. Nhìn thoáng qua mắt trái của Chu Nguyên đã bị băng thành bộ dạng cướp biển Ca-ri-bê nằm trên cáng cứu thương từ từ nhắm hai mắt, nhìn mái tóc ướt mồ hôi bết vào trán nàng, mím môi, ngẩng đầu quay qua Ôn Lương ngồi bên cạnh Chu Nguyên, "Phiền em và Lưu lão sư đến bệnh viện với em ấy trước."
"Hahaha. . . lão sư yên tâm đi. . ." Ôn Lương cười gật đầu, nhìn bộ dạng hai người nắm tay thì huyễn tưởng trong đầu càng mở rộng. Ối trời ơi Chu Nguyên, bộ dạng 'em ổn chị ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ chờ em trở lại' kia là muốn thể hiện cái gì a còn nữa Tô lão sư cô có thể trả lời thêm tí xíu cái gì không! Nàng tự mình thổ tào như điên trong nội tâm, ánh mắt lại tỉ mỉ quan sát, không muốn bỏ lỡ một biểu tình nào của hai người.
Sau khi chỉ nói mấy câu, Tô Mộc Nhiễm liền thả lỏng tay, đứng ở cửa sân vận động nhìn theo chiếc xe cứu thương rời đi.
Xử lý xong chuyện Chu Nguyên, trận bóng vẫn tiếp tục phút cuối cùng, đội trưởng hoàn toàn phát hỏa, mà đối phương cũng thấy ngại ngùng, dưới tình huống ta cường địch nhược bên khoa ngoại ngữ một phút vào ba quả, sau đó thì thua với chỉ kém hai điểm.
Mặc dù bại nhưng vẫn quang vinh.
Tô Mộc Nhiễm cũng không xem tiếp nữa mà dẫn hai đứa nhỏ về nhà, Lạc Lạc và Nhuận Nhuận đều được các đại tỷ tỷ bảo vệ rất tốt, không có nhìn thấy tình cảnh Chu Nguyên bị thương máu chảy đầm đìa, nhưng nhiều ít cũng biết được Chu Nguyên bị thương, bởi vậy lúc Tô Mộc Nhiễm đưa hai đứa nó về nhà, Lạc Lạc luôn ngoan ngoãn sau khi lên xe bắt đầu đặt câu hỏi, "Mẹ, khi nào Nguyên Đại mới có thể về nhà? Nếu như Nguyên Đại về rất trễ thì chị Nhuận Nhuận làm sao bây giờ?"
Tô Mộc Nhiễm nắm tay lái, nhìn một đống mông xe lưu động phía trước mím môi trả lời, "Sáng mai Nguyên Đại có thể về, bảo bối đừng lo. Nhuận Nhuận cũng vậy, hôm nay ở lại nhà của dì chơi với Lạc Lạc, ngày mai tiểu di đến đón có được không?" Chuyện bị thương đến mắt quả thật không dễ dàng như vậy, thế nhưng hiện tại vì tụi nhỏ nàng cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu, dù trong lòng nàng vẫn đang lo lắng.
Nhuận Nhuận ngồi ở sau nghĩ đến đám người mặc áo trắng khi nãy, ngồi bên cạnh Lạc Lạc cúi đầu nhìn ngón tay, "Vậy tối nay tiểu di không thể về. Dì Tô, mấy người mặc áo trắng khi nãy có phải bác sĩ không, bọn họ đưa tiểu di đến bệnh viện ạ?" Ý thức được tối nay không thể ở nhà xem TV cùng tiểu di, nó có chút ủ rũ.
"Ừm, là bác sĩ. Nhưng mà Nhuận Nhuận yên tâm, tiểu di không sao." Nghe đứa trẻ hoạt bát đặt câu hỏi như hiếu kỳ bảo bảo, Tô Mộc Nhiễm nén lòng trả lời.
Đúng là bác sĩ a. . . nghĩ đến lần trước nó ở bệnh viện bị một hộ sĩ tỷ tỷ dùng kim tiêm vào người, đứa trẻ nho nhỏ nhăn mày, "A, vậy tiểu di có thể bị họ chích không, lần trước con cũng bị tỷ tỷ mặc đồ trắng như vậy lấy kim chích, đau lắm luôn, tội nghiệp tiểu di. . ." Nhuận Nhuận không rõ sự tình nghĩ đến đây gương mặt liền lộ vẻ lo lắng, vứt bỏ chút xíu u buồn trong lòng, đồng cảm với tiểu di cũng bị kim chích ở trong đầu kia.
Lời lẽ vô tư của con bé khiến Tô Mộc Nhiễm dở khóc dở cười, nàng thong thả chạy xe đến bãi đỗ ngầm trong siêu thị, nhẹ giọng đáp, "Em ấy sẽ không bị chích, Nhuận Nhuận yên tâm." Tô Mộc Nhiễm cũng biết mình không thể chắc chắn việc này vì nếu như cần giải phẫu thì sẽ phải gây tê, đương nhiên sẽ bị chích, nếu như không cần. . . tốt nhất là không cần. Nói đến đây, nàng siết chặt tay lái.
"Dạ." Nhuận Nhuận ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy chừng nào tiểu di về. . ." Nghiêng đầu, cố gắng đưa cơ thể ra trước, trông mong nhìn ghế tựa của Tô Mộc Nhiễm, lại nghĩ tới Chu Nguyên.
"Rất nhanh, Nhuận Nhuận yên tâm." Kiên nhẫn, nàng nhẹ nhàng đáp lại đứa trẻ hiếu kỳ.
Lạc Lạc ở kế bên nghe mẹ và Nhuận Nhuận nói chuyện, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành bánh bao, nhìn mẹ dừng xe, vội vàng nói, "Mẹ, tối nay chúng ta có thể đến thăm Nguyên Đại không?" Nguyên Đại chưa về, vậy là nó có thể đến thăm đúng không? Nguyên Đại từng nói, nếu Nguyên Đại không đến nó có thể đi tìm a.
"Đúng nha, dì Tô chúng ta đến bệnh viện thăm tiểu di có được không?" Nhuận Nhuận vô tâm vô phế cũng hùa theo, trông mong nhìn phía trước, cầu mong hỏi.
Tô Mộc Nhiễm nắm chặt tay lái, "Được." Cũng đúng, dù sao thời gian cũng còn sớm, có thể đưa hai đứa nó đến xem tình trạng của Chu Nguyên mà. Tuy có lão sư khác đi cùng, nhưng. . .
Bất quá trước đó nàng phải sắp xếp cho tụi nó xong đã. Ngừng xe lại, nàng xoay người quay qua nhìn hai đứa, nói rằng, "Được, chúng ta ăn tối xong sẽ đi thăm em ấy, vậy hiện tại, các bảo bối, chúng ta đến siêu thị mua đồ ăn trước có được không? Sau đó làm cơm tối đem đến cho Nguyên Đại."
"Dạ." Hai đứa nhỏ vui vẻ gật đầu, đồng thanh đáp.
Sau khi mua đồ từ siêu thị, Tô Mộc Nhiễm đưa tụi nhỏ về nhà, ném hai đứa nó vào bồn tắm chơi bong bóng, Tô Mộc Nhiễm xoay người vào bếp làm cơm tối.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tắm với tiểu đồng bọn, Nhuận Nhuận luôn hoạt bát đương nhiên cảm thấy vô cùng mới mẻ, bóp sữa tắm ra chà lên người mình và Lạc Lạc, tạo một đống xà phòng chơi đến quên trời đất. Sau khi Tô Mộc Nhiễm chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn nên đến xem chúng nó, nhìn một bồn đầy xà phòng mà phải cười bất đắc dĩ, chỉ đành rút hết nước đem hai đứa nhỏ toàn thân đều là xà phòng tới vòi sen rửa sạch, lúc này mới tính là xử lý xong.
Đùa giỡn vui như thế hai đứa con nít cũng giảm bớt tâm tư lo lắng cho Chu Nguyên, bất quá lúc Tô Mộc Nhiễm cầm hộp làm cơm tối cho Chu Nguyên, hai đứa nó đặc biệt tích cực gắp không ít đồ ăn vào bên trong. Nhìn bộ dạng như sợ Chu Nguyên đói của hai đứa nó Tô Mộc Nhiễm chỉ bất đắc dĩ nhoẻn môi cười. Này này nọ nọ tới 8 giờ, cuối cùng Tô Mộc Nhiễm cũng chuẩn bị xong tất cả, đưa hai con nít ra cửa.
"Ừm, con biết rồi, ổn, không có vấn đề lớn, chỉ bị ngoài da không có tổn thương đến nhãn cầu, yên tâm. Vâng, dạ, nói mẹ đừng lo, chờ lão sư nộp viện phí rồi con sẽ về nhà, bác sĩ cũng nói không có việc gì lớn, baba yên tâm. Vâng, baba chăm sóc cho mẹ, bái bai." Sau khi cúp điện thoại của cha Chu Nguyên thở phào một hơi ngồi xuống giường bệnh.
Ôn Lương đứng bên cạnh nhìn bộ dạng này của nàng thì cười nói, "Thế nào a, Mắt quỷ đại vương, mẫu thượng đại nhân của ngài có giáo huấn ngài chưa hả? Chơi bóng mà đeo kính, không bị thương mới lạ." Nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh xong nàng cũng thở phào một hơi, dù sao chạy tới thấy bên cạnh Chu Nguyên có một đống bông gòn dính máu nàng thật đúng là phải lau mồ hôi lạnh. Bị thương đến mắt không phải chuyện nhỏ, nếu như nặng chút nữa ảnh hưởng đến thị lực bị mù thì đúng là thảm rồi, cũng may là không sao. . . bạn tốt phập phồng lo sợ lúc này đã khôi phục thái độ bình thường, không chút do dự đâm thọt nàng.
"Không có, để cậu thất vọng rồi, căn bản mẹ còn không có định nói chuyện với tớ." Vô cùng may mắn không có tổn thương đến nhãn cầu, tuy vết thương chảy máu, nhưng Chu Nguyên vẫn cảm thấy may mắn.
Thế nhưng Dung Thanh thì không có như vậy, nghe phụ đạo viên nói Chu Nguyên phải nhập viện, thật sự hoảng sợ một phen. Thúc giục bạn già của mình gọi điện cho cha Lương Hiểu Thần, được người ta xác thực tình huống rồi mới thở phào một hơi. Nhưng sau khi biết được đứa trẻ này không có việc gì, cơn tức chả biết từ đâu ra dâng lên trong lòng, nghĩ tới vết thương lần trước của nàng, cùng lần này còn không được tận mắt thấy, Dung Thanh vừa đau lòng vừa tức giận, dù sao cũng là cục thịt trên người mình rơi xuống, cái hành vi không biết thương tiếc cơ thể mình của Chu Nguyên thật sự khiến Dung Thanh hận đến ngứa răng, vì vậy lúc Chu Hoàn gọi điện cho Chu Nguyên, Dung Thanh giận không muốn nói chuyện. Sau khi Chu Hoàn cúp điện thoại, thấy bộ dạng nhỏ nhen này của vợ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
"Chậc chậc, Dung tỷ tỷ thật đúng là ngạo kiều, có một người mẹ ngạo kiều như thế tôi cũng thông cảm cho cô." Ôn Lương đưa tay vỗ vỗ bờ vai nàng, vẻ mặt trông có chút hả hê, "Được rồi, tôi vừa gửi tin nhắn cho Thụy Thụy và đội trưởng, nói đại loại tình huống, bảo họ không cần lo lắng."
"Ừ, cám ơn." Chu Nguyên gật đầu, lúc này có một người bạn đáng tin cậy như thế vẫn là rất tốt, trong lòng Chu Nguyên rất cảm kích.
"Cám ơn thì không cần phải nói, tôi là ai cô là ai a, không sao là tốt rồi." Ôn Lương nhún vai, "Bất quá cô cũng xui, người ta chơi bóng tối đa là té té té, cô trực tiếp nát mắt kính, còn làm bộ dạng mình thành Mắt quỷ đại vương, thật là. . . cái con nhỏ đó cũng ác ôn, cô nói xem cô có đắc tội gì với nó không, làm gì đập banh vào mặt cô, chưa từng nghe nói đánh người không đánh mặt à? Cô chỉ có mỗi cái mặt là dễ nhìn, không có cái bản mặt này về sau dựa vào cái gì kiếm cơm, đúng là thối tha, đây không phải đang tiệt đường sống của người khác sao?" Trêu chọc một đống, Ôn Lương ahihi cười vẻ mặt cảm thông nhìn Chu Nguyên.
". . ." Nàng đâu biết mình làm gì đắc tội với người ta, nhưng quả banh kia thì đập vào mặt nàng mà! Cạn lời để nói, Chu Nguyên mặt than trả lời Ôn Lương, "Không biết."
Ôn Lương nghiêng đầu đánh giá Chu Nguyên ngồi trên giường bệnh trắng tinh, nhìn mái tóc dài của nàng bị cột lên đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, mắt trái bịt băng gạc trắng, nói, "Haiz, trước tiên kệ nó đi, bộ dạng này của cô rất có dáng đó, tới đây tới đây, ngẩng đầu lên, cho tỷ tỷ chụp một tấm, làm kỷ niệm ngày cô làm vỡ kính mắt và từ nay về sau mắt trái không thấy ánh mặt trời." Dứt lời liền cầm điện thoại mở camera quay qua Chu Nguyên định chụp thật.
Sau khi hiểu được Chu Nguyên không có chuyện gì, Ôn Lương ung dung thoải mái cũng bắt đầu phá nàng, ôm điện thoại, cười hì hì ghẹo Chu Nguyên, "Tới đây tới đây, ngẩng đầu lên, để tỷ tỷ chụp."
". . ." Lườm Ôn Lương đang tái phát bệnh tâm thần, Chu Nguyên nghiêng đầu, im lặng cự tuyệt yêu cầu của Ôn Lương, chụp ảnh gì, nàng cũng không rảnh rỗi đi chụp lại cảnh mình bị thương để làm kỷ niệm, không có điên cho người khác nhìn thấy lúc mình chật vật, cho nên chụp ảnh, đừng có mơ!
"Tới đây tới đây, đừng xấu hổ mà." Ôn Lương cười hì hì chỉnh góc độ theo nàng, ấn xuống nút chụp.
Chu Nguyên quay đầu đi, nàng liền chỉnh lại góc, hai người cứ như thế tiếp tục trò chơi ấu trĩ cô không cho tôi chụp tôi càng muốn chụp, thế cho nên lúc cánh cửa bị đẩy ra hai người cũng không có phát giác. . .
Tô Mộc Nhiễm đưa hai đứa nhỏ hỏi han một phen mới tìm được phòng của Chu Nguyên, đẩy cửa ra, thì thấy tình cảnh Ôn Lương đùa với Chu Nguyên, cũng giật mình một chút, nàng còn tưởng là. . .
Nghe tiếng cửa mở, Ôn Lương tay cầm điện thoại quay phắt đầu lại, thấy Tô Mộc Nhiễm dẫn theo hộp giữ nhiệt, bên cạnh có thêm hai đứa con nít, cũng ngẩn ra một chút, "Tô lão sư. . ."
Hai đứa nhỏ đi theo Tô Mộc Nhiễm, vừa vào cửa ánh mắt đã nhìn chằm chằm Chu Nguyên. Cận 8 độ không có kính, Chu Nguyên dưới một lớp sương mù nhìn bạn tốt cùng ba người ở cửa đối mặt nhau, nàng cũng thấy say. . .
===
Cái vụ tưởng là kia... tưởng là cái gì?! O_O