Sáng thứ bảy, nhiệt độ chợt giảm xuống, Đường Chu rời giường liền cảm thấy không đúng, đầu nặng chân nhẹ, mũi không thông.

Cô có loại dự cảm xấu, lập tức lấy ra hai gói thuốc Sài hồ pha nước uống, đi thư viện làm thêm, cả ngày hoa mắt chóng mặt đều không có tinh thần, đến buổi tối, cô lên giường rất sớm, ngủ mê một đêm, hôm sau rời giường chẳng những không có chuyển biến tốt, trái lại càng thêm nghiêm trọng, nghẹt mũi hô hấp khó khăn, viêm họng đau rát cổ.

Cô móc ra hai viên thuốc cảm mạo không biết mua từ lúc nào, nhìn qua còn chưa hết hạn sử dụng, liền nuốt vào, đi đến lớp học, hiệu quả rất kém, đến buổi tối thì đột nhiên sốt.

Đường Chu rất ít khi sinh bệnh, nhưng này lần xem ra là bệnh tới như núi lở, cô cảm giác cái đầu mình giống như một quả lựu đạn sắp nổ tung, chậm rãi lấy áo khoác dày nhất của mình mặc vào, mang giày, xuống lầu chuẩn bị đi đến bệnh viện y tế của trường học.

Bên ngoài gió lạnh đêm dày, cô đi rất chậm rất từ tốn, cơ hồ là nhìn chằm chằm con đường dưới chân, từng bước từng bước mà đi.

Lúc đến bệnh viện, nhiệt độ đã lên tới 39. 5 độ, cần phải truyền nước.

Ngồi trên ghế nhựa của bệnh viện, mờ mịt. Ánh đèn trong phòng truyền nước hơi tối tăm âm lãnh, chỉ có một mình cô. Đường Chu dựa vào ghế tựa, di động lẳng lặng nằm trong túi. Cô lấy ra kiểm tra một vòng lại cất vào.

Những ngày qua Thi Từ phỏng chừng rất bận rộn, chỉ gửi đến ba tin nhắn.

- - Học trưởng của cô mập lên rồi. Đứng gần chụp trộm một tấm ảnh.

- - Chỗ này nhiều việc quá rồi, chị muốn về Nam thành quá!

- - Bội thành có tuyết rồi, máy bay đại khái sẽ trễ giờ.

Tin nhắn gần đây nhất là vào lúc chạng vạng, hoặc có lẽ bây giờ đã ở trên máy bay. Đường Chu mỏi mệt nhắm mắt lại, tạm thời nghỉ ngơi một hồi.

Một lát sau, sàn nhà bóng loáng truyền đến tiếng giày, Đường Chu bỗng chốc thức tỉnh, có một bóng người lướt qua trước mặt một cái. Một nam sinh ngồi xuống cái ghế đối diện cô, cái trán dán miếng dán hạ sốt màu trắng, đang làm nũng với y tá, "Chị ơi chị à, em dán cái này vào rồi thì khỏi truyền nước nha?"

Y tá đâm kim vào tay hắn xong liền cố định miếng băng lại, bị ngữ khí của hắn chọc cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Cậu muốn dán thì cứ dán đi..."

"Phải truyền bao lâu vậy, em có thể gọi bạn gái của em tới không?" Nam sinh vẫn đang làm nũng.

"Khoảng hơn một tiếng, cậu có thể gọi cô ấy tới đây." Y tá nói.

"Lâu như vậy a, nhưng em sợ cô ấy sẽ không nói chuyện..."

"... Tùy cậu vậy."

Y tá đi rồi, nam sinh lẫm lẫm liệt liệt mà ngồi xuống, một tay đeo kim băng, một tay gửi tin nhắn, trong lúc đó giương mắt lên nhìn thấy Đường Chu, nở nụ cười với cô, "Hi, người chung phòng bệnh..."

Đường Chu không để ý tới hắn, vẫn cứ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không lâu sau, hẳn là bạn gái của nam sinh kia tới rồi, hai người ở đối diện tình chàng ý thiếp.

"Em mang theo khăn quàng cổ tới đây, có thể ủ tay anh lại nè, như vậy sẽ không lạnh nữa." Cô gái rất cẩn thận.

"Cảm ơn bảo bảo." Hai người hầu như là mặt kề mặt nói chuyện.

"Cho anh dựa vào một lúc đó."

"Được a!"

Đường Chu mở mắt ra, nam sinh tựa trên vai cô gái, hai người dính một chỗ nghiêng ngả nói chuyện không coi ai ra gì, trên bàn tay bị kim đâm của hắn được một cái khăn quàng cổ đỏ rực bao bọc lấy, rất gây chú ý.

Đường Chu liếc bàn tay bị kim đâm của mình một cái, mấy đường gân xanh tím nổi lên rất nổi bật, bàn tay đã đông lạnh đến mức không còn tri giác, ngửa đầu nhìn bình nước biển một cái, nước còn hơn nửa bình nữa.

Cô thực sự lười nhác cực kì, cái trán giống như bị một khối đá lớn đè chặt, lại cảm thấy lạnh lẽo, vô ý thức căng hai vai ra.

"Anh có muốn uống nước nóng hay không, em pha nước đường gừng tại ký túc xá nè." Nữ sinh lấy một cái bình giữ nhiệt đỏ rực ra, rót một chút lên nắp bình.

"Ai muốn uống loại nước ngọt ngấy gì đó a?" Ngữ khí nam sinh ghét bỏ nói một câu, một giây sau liền cười mân miệng cắn nắp bình.

"Anh uống nhanh đi, không giỡn nữa, ai u, anh đáng ghét quá..." Nữ sinh cười rộ lên, nhìn lướt qua Đường Chu ở đối diện, "Người ta muốn cười chúng ta kìa."

Nam sinh chỉ cười, uống nước xong, nữ sinh đem nắp bình vặn lại, hai người tụ lại với nhau liền không coi ai ra gì hôn luôn tại chỗ.

Đường Chu: "..."

Cô di chuyển tầm mắt, cảm giác đầu càng muốn hôn mê.

Sau khi hôn xong, nữ sinh cười đánh hắn một quyền, che miệng cười, nam sinh cũng nhìn nàng cười.

Đường Chu không nhịn được dùng dư quang liếc bọn họ, dáng vẻ yêu đương chính là như vậy? Đó sẽ là cảm giác gì

Bạn trai, bạn gái...

Đường Chu vẫn không có cảm giác chân thực, coi như Thi Từ đã cưỡng ép đưa cái khái niệm này cấy vào đầu cô, nhưng vẫn là không có hình ảnh thực tế gì.

Lỡ đâu là thật không phải thì sao?

Nụ cười của Thi Từ bỗng chốc liền nhảy ra, những tin nhắn mà nàng gửi kia, cũng giống như nụ cười của nàng ở trước mặt phát ra.

Còn có cái ôm của nàng,... nụ hôn của nàng...

Không không không, không tính là hôn, thế nhưng lỗ tai thật sự bị cắn...

Cô thật sự đang nhớ Thi Từ.

Nàng không ở bên cạnh mình, cảm giác rất xa xôi, nàng ở trong miệng người khác cũng cách mình cũng rất xa xôi.

Cô biết rõ người chị gái ôn nhu săn sóc tự tin, tình cờ sẽ có một chút nghịch ngợm kia, nhưng cô lại không biết dáng vẻ làm bạn gái của người chị này.

- - "Còn có thể làm sao, chỉ là chị ấy không thích tôi thôi." Câu nói này của Văn Văn vang lên ở trong đầu, đầu Đường Chu đau hơn, cô xoa xoa huyệt thái dương.

"Ha, cậu không sao chứ?" Nữ sinh phía đối diện đi tới, ở bên cạnh máy uống nước rót cho cô một cốc nước ấm.

Đường Chu có chút ngoài ý muốn, "Cảm ơn." Cảm kích nâng khóe miệng nở nụ cười với đối phương, nhận lấy nước, uống một ngụm.

"Bạn học, cậu không gọi bạn trai cậu tới đây với cậu sao?" Nam sinh đang truyền nước cất giọng hỏi.

Đường Chu run lên, không trả lời.

"Anh chớ xen vào việc của người khác đi!" Nữ sinh ngồi lại bên cạnh hắn.

"Anh nói thật mà!" Nam sinh đánh giá Đường Chu, cười đến đặc biệt hiền lành, "Cậu ở khoa nào, không có bạn trai sao? Giới thiệu anh trai của mình cho cậu nha? Ai. Anh ấy ở khoa thể thao, một mét tám lăm, rất được hoan nghênh..."

Đường Chu cụp mắt nhìn cái cốc trong tay mình không nói lời nào, vẫn là nữ sinh túm chặt tay áo của hắn, hắn mới không nói nữa.

Tổng cộng phải truyền hai bình, Đường Chu không biết lúc nào đã nép mình trên ghế mơ hồ trôi qua, cũng không ngủ say, giữa chừng giật mình một cái tỉnh lại, thân thể đều cứng đơ.

Nam sinh phía đối diện tựa trên bả vai nữ sinh ngủ gật, nữ sinh kia cũng đột nhiên tỉnh lại, ngay lập tức liền đi kiểm tra bình nước biển của nam sinh, nàng nhỏ giọng nói: "Còn một chút nữa..."

Sau đó nàng nhìn qua, kinh ngạc thốt lên, "Ai! Tay cậu! Hồi huyết rồi!"

Tay Đường Chu cũng không cảm nhận được, cái dây dẫn trong suốt kia có một đoạn đã biến thành màu đỏ.

"Ai nha ai nha, mình đi gọi y tá!" Nữ sinh chạy ra ngoài, sau một trận rối loạn, Đường Chu cùng nam sinh đối diện đều đổi một bình mới.

Phòng truyền dịch lần thứ hai yên tĩnh lại.

Đường Chu không biết mấy giờ rồi, đã rất trễ. Bệnh viện trong trường học cũng rất an tĩnh, ngoại trừ đèn phòng truyền dịch sáng chiếu ra bên ngoài, còn lại đều là u ám.

Nhìn ra ngoài, hành lang trường là một vùng bóng tối.

Sau khi mẹ qua đời, có một quãng thời gian Đường Chu rất bài xích bệnh viện, ở bên ngoài nhìn thấy ký hiệu bệnh viện sẽ đi đường vòng, tránh khỏi tất cả những người mặc áo blouse gặp được.

Buổi tối hôm nay lại khiến cho cô nhớ tới những đêm tại bệnh viện kia.

Phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú vào lúc đêm khuya, hành lang dài dằng dặc, lâm thời sẽ có thêm giường bệnh, người nhà bệnh nhân thuê giường gấp, trên đỉnh đầu là đèn hoa râm. Trong không khí là mùi vị hỗn hợp của nước khử trùng cùng máy điều hòa.

Không có một buổi tối nào là yên tĩnh không tiếng động.

Có tiếng bước chân nhè nhẹ của y tá đi tuần phòng, truyền đến tiếng trầm thấp trò chuyện của những bệnh nhân hoặc là người nhà ngủ không được, còn có một số tiếng ngáy không rõ, những điều này đều tạo thành một cái thế giới đặc hữu.

Đây là buổi tối an toàn thường ngày.

Sợ nhất chính là chuyện đột nhiên xảy ra.

Có lần Đường Chu đang ngủ thì bị tiếng bước chân gấp gáp hỗn độn đánh thức, giường gấp của cô bị đụng vào, lúc cô đầu nặng chân nhẹ bò lên, liền nhìn thấy có bệnh nhân bị đẩy đi ra ngoài, ngờ ngợ nghe được một số giường, cô sợ đến mức chạy tới, vừa chồm tới nhìn mới thấy rõ là giường sát vách với giường mẹ.

Khi đó vui mừng, nghĩ mà sợ, lo lắng, luống cuống, còn có tâm lý chật vật cùng lúc xông tới, đầu váng mắt hoa, cô không đứng vững, té lộn mèo một cái...

Đường Chu chớp chớp mắt ngăn cảm ướt át trong hốc mắt, bên ngoài vẫn là một hành lang ám tịch, những gì trải qua cũng đã qua rồi.

Truyền nước xong cô đã bớt nóng một chút, cầm thuốc, ra khỏi bệnh viện y tế của trường học, cô lấy điện thoại di động ra xem, đã mười giờ.

Trong WeChat có một cái WeChat của Thi Từ, là một tiếng trước, "Mới vừa xuống máy bay."

Đường Chu cảm thấy càng lạnh hơn, rúc vai rùng mình lạnh lẽo, từ từ đi về phía ký túc xá. Trên đường trường không có ai.

Di động vang lên, Đường Chu nhìn cái tên trên màn hình vài giây, mới nhận.

"Đã ngủ sao?" Thanh âm quen thuộc của Thi Từ tràn vào trong tai, có chút ý cười nhẹ nhàng.

Đường Chu không biết tính sao ách ách cổ họng, dừng một chút mới nói, "... Còn chưa ngủ."

"Vẫn đang học tập?"

"..."

Đường Chu cúi đầu, ừ một tiếng, ngồi xuống ghế đá hoa cương ở bên đường, kéo ống quần bò lên, lúc này mới phát hiện mình mang hai cái tất màu sắc khác nhau.

"Chị đang ở trên xe, phỏng chừng còn nửa giờ nữa mới đến." Thi Từ còn nói, "Cuối cùng cũng coi như trở về, ông trời của tôi ơi, chị thật không chịu được không khí ở Bội thành."

Nàng trò chuyện với cô, nói một ít chuyện vụn vặt hằng ngày, những câu nói này phảng phất có ma lực, Đường Chu bất tri bất giác nhếch khóe môi lên.

"Sao lại có tiếng gió? Em đang ở bên ngoài?"

Thi Từ đã nhận ra.

Trái tim Đường Chu lặng lẽ siết chặt.

"... Em đang ở ban công đây."

"Lạnh như thế, mau đi vào đi."

"... Vâng." Đèn đường mờ nhạt bên cạnh chiếu sáng tiến vào trong mắt của cô, hơi đau nhói.

Thi Từ im lặng, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, phảng phất điệp khúc đặc sắc nhất trong ca khúc được phát ra rồi dừng lại, nàng nói: "Thu Thu có nhớ chị hay không?"

Trái tim Đường Chu "đùng" một tiếng bị đánh trúng, theo đó là đau đớn tràn đến, bờ môi cô run, nói không ra lời.

Hoàn toàn có thể nhìn thấy, lúc Thi Từ nói lời này, khóe mắt đuôi lông mày kia sẽ lóe lên ý cười, ánh mắt nàng nhìn chăm chú, đôi môi mềm mại nóng bỏng của nàng, nhiệt ý đọng lại bên tai cô.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Chu vẫn cứ lẳng lặng mà cầm điện thoại di động, bỗng nhiên, cô cảm giác được một chút ướt át lạnh lẽo, cô ngẩng đầu lên, có gì đó lành lạnh rơi vào viền mắt.

Trong màn đêm đen kịt, trong nháy mắt bay đầy bông tuyết trắng muốt mềm mịn, tuyết bay lượn đầy trời.

Tựa như cơn gió mạnh không thổi xuyên qua được bóng đêm, đột nhiên một điểm trắng nổ tung lên, một luồng ánh sáng xuyên thấu đến.

Đây là tuyết đầu mùa 21 tuổi của cô.

Trước mắt Đường Chu dần dần mơ hồ, lông mi đen láy hoàn toàn ướt đẫm, nước mắt rơi lã chã.

Một người không sao, một người không thống khổ.

Khi có người thích mình, mà mình cũng yêu người đó, đó mới thống khổ.

- ---------------------------------------------

Đổi xưng hô vì Đường Chu đã chịu gọi Thi tỷ tỷ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play