Đường Chu nhìn WeChat bên trong điện thoại di động, ghi chép trò chuyện của cô cùng Thi Từ rất rất dài, mà cô đã lật xem qua mấy lần. Nhìn lâu, tinh thần đều có chút hoảng hốt, có loại cảm giác rất không chân thực.

Mùa đông phía Nam âm âm lãnh lãnh, phi thường ẩm ướt, phương Bắc cũng rất lạnh, rất khô ráo, không biết Thi Từ có thể thích ứng hay không.

Cho nên hiện tại cô đã là bạn gái Thi Từ, bạn gái? Bạn gái...

Danh xưng này vẫn cảm thấy có chút như mộng.

Vẫn là cảm giác rất không chân thực...

Buổi tối thứ sáu, trời tối rất nhanh, cô ăn cơm xong tại căn tin, trên đường trở về ký túc xá, đi ngang mấy đôi tình nhân ôm nhau đứng chung một chỗ. Trước đây cũng không lưu ý, tình nhân trong trường học cư nhiên có nhiều như vậy.

Cô rụt cổ một cái, sáng nay quá lạnh, tiện tay đã cầm khăn quàng cổ Thi Từ cho cô mang lên, nhãn hiệu khăn quàng cổ này hàng nhái nhiều không kể xiết, Trương Tử Nam đều không nhìn ra là hàng thật, cậu ta còn vuốt vuốt nói, "Oa! Đây cũng quá giống thật đi!"

Cuối tuần này Trương Tử Nam cùng bạn trai ra khỏi thành phố đi chơi, vốn là muốn hẹn cô đi cùng, lần thứ hai bị cô khéo léo từ chối.

"Lúc nào bà mới yêu đương chứ, chúng ta sẽ có double date!"

"Sinh thời tui có thể đợi được tới ngày đó không?"

"Mỗi cuối tuần để bà ở lại một mình lòng tui đều đau đớn nha..."

Đường Chu nhớ tới lời nói khoa trương của Trương Tử Nam liền cười cười, đem mặt vùi vào trong khăn quàng cổ, tăng nhanh tốc độ đi đến tòa nhà Nghi Tu.

Buổi sáng và buổi tối tại tòa nhà Nghi Tu cũng không thiếu nam sinh chờ đợi, đèn đường chiếu xuống ánh sáng ấm màu vàng cam, những khuôn mặt trẻ tuổi vừa nhìn di động chăm chú vừa đứng chờ đã là cảnh tượng quá quen, Đường Chu tập mãi cũng thành quen, lúc vừa muốn tiến vào cửa tựa hồ nghe có người gọi cô.

Cô chần chờ dừng lại, lắng nghe, quả nhiên là tên của cô, thế nhưng là giọng nói xa lạ của phụ nữ, cô xoay người lại,

Ánh mắt tìm kiếm.

Đứng dưới tàng cây đối diện đường trường là một người phụ nữ cao gầy mang kính mát màu đen, nhìn thấy Đường Chu xoay người lại, con mắt sau kính râm của nàng ta tựa hồ nhìn cô một hồi, lại xem di động, lại trở lại trên người cô, từ trên xuống dưới đánh giá cô.

Đường Chu không thích ứng nhíu nhíu mày, xác định không quen biết, lần thứ hai muốn xoay người lại bị gọi lại.

"Đường Chu, không sai chứ?" Người phụ nữ kia đi tới chỗ cô, lấy kính râm xuống.

Khí trời lạnh như thế, người phụ nữ này chỉ mặc áo lông tua rua ngắn màu nâu, váy da cao đến eo, giày cao gót màu đen, trang điểm mắt hun khói, đôi mắt đẹp màu xanh nhạt phối hợp với sắc môi đỏ tươi, tinh xảo giống như người mẫu trong tạp chí.

Đường Chu gật đầu một cái, "Là tôi."

"Cô không nhận ra tôi? Hm..." Người phụ nữ nhìn cô lộ ra nụ cười thích thú, "Tôi tên Văn Văn, là bạn gái cũ của Thi Từ."

Đường Chu sửng sốt một chút, mấy v kia tiến vào lỗ tai, mà gió lạnh theo đó vù vù tiến vào.

"Tìm một chỗ trò chuyện vài câu đi." Văn Văn cười nháy mắt mấy cái với cô.

Đường Chu nhìn nàng ta vài giây, vẫn là gật đầu một cái.

Thời gian "trò chuyện vài câu" này cũng rất ngắn, bất quá cũng khoảng 20',

Văn Văn lái xe đến, cô ngồi vào trong, xe chạy như bay trên đường trường Nam đại, dưới bóng cây xanh um lộ ra cái bóng của dãy nhà dạy học.

Đây là nơi mà nàng xa lạ, là nơi Thi Từ công tác sinh hoạt.

Khi đó nàng cùng Thi Từ giao du, nàng cực ít đến đại học Nam thành, cũng không phải Thi Từ không cho nàng đến, mà là trong lòng nàng tự mâu thuẫn.

Nói qua nhiều lần yêu đương như vậy, Thi Từ là người phụ nữ duy nhất của nàng, cũng là người nàng tôn trọng nhất. Lúc đi cùng với nàng, Văn Văn biết những người bạn kia của Thi Từ xem thường nàng, có thể vì các nàng không thuộc cùng một vòng, nhưng Thi Từ chưa bao giờ biết, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu mình thích bạn bè của nàng, ngược lại, Thi Từ không bài xích bạn bè của nàng, cũng đồng ý tiến vào vòng bạn bè của nàng.

Có đến vài lần, Thi Từ bồi tiếp nàng xã giao, cho dù Văn Văn cũng biết là Thi Từ rất bận, nhưng mà lúc mình cần nàng, nàng cũng luôn bên cạnh.

Có lúc nàng chơi quá tận hứng, mặc kệ trễ đến đâu, Thi Từ cũng sẽ lái xe tới đón nàng, xưa nay không có một lời oán hận.

Văn Văn mở cửa xe ra, gió đêm thanh lãnh tiêu điều thổi tóc của nàng tán loạn, nàng mang kính râm lên che dấu viền mắt ê ẩm.

Nàng mở di động ra, trong album ảnh có một tấm ảnh Thi Từ nắm tay Đường Chu, là Trần Nhất Nhất gửi cho nàng.

Địa điểm bức ảnh là ở "Heat", Thi Từ nhìn chăm chú Đường Chu, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười kia nhìn qua quen thuộc lại xa lạ.

Mặt Đường Chu chụp đến rất rõ ràng.

Dung mạo xinh đẹp không tính là gì, nàng đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp hơn nhều, nhưng mà trên người Đường Chu đặc biệt có khí chất không nói ra được.

Hôm nay mặt gặp, nàng vẫn là hình dung không ra. Nàng phát hiện mình không ghét Đường Chu được, ngay cả nàng cũng không khống chế được muốn nhìn cô nhiều thêm mấy lần. Không đáng ghét, nhưng vẫn chán ghét, vẫn đố kị. Cảm giác rất phức tạp.

Rất kỳ quái, dường như nàng bỗng chốc hiểu được vì sao Thi Từ lại thích cô.

Ánh mắt Thi Từ nhìn Đường Chu, nụ cười nàng lộ ra với Đường Chu, Văn Văn chưa từng thấy.

Viền mắt Văn Văn lần thứ hai chua xót, một giọt nước mắt đã chảy xuống, giọt thứ hai liền nhanh chóng rơi theo. Nàng khịt khịt mũi, thở phào một hơi, xóa tấm hình này.

So với ai khác nàng đều rõ ràng tại sao Trần Nhất Nhất gửi tấm hình này cho nàng, khi đó nàng cùng Thi Từ một chỗ, Văn Văn trong bóng tối đều xem thường nàng không ít.

Ha ha.

Nàng hừ lạnh một tiếng. Thật kinh tởm.

Nhiều năm như vậy ở bên người Thi Từ, thật sự cho rằng Thi Từ không biết tâm tư của cô ta sao?

Nếu cô ta thật sự công khai biểu lộ ý muốn theo đuổi, Văn Văn còn không đến mức xem thường cô ta. Ở sau lưng làm trò này, coi mình là nữ phụ ác độc trong phim truyền hình mà sai khiến, thật sự cho rằng nói hai câu liền có thể ly gián, mình liền sẽ trúng kế sao?

Nàng tới gặp Đường Chu thuần túy chỉ là hiếu kỳ, gặp được là được rồi, chuyện sau này nàng mới chẳng muốn quản.

Văn Văn lật tới danh bạ, dừng lại ở số điện thoại di động của Thi Từ.

Tên danh bạ là -- baby từ điển.

Khi đó nàng ở trong lồng ngực của Thi Từ điệu đà nói chuyện, "Ba mẹ chị lấy tên cho chị em mấy người quá kì quái? Chị gọi là Từ, em trai chị phải gọi là Thi chứ, à không, như vậy thì lặp lại họ của mấy người rồi ha ha ha, vậy em trai chị phải gọi là Thi Ca mới được."

"Phốc." Thi Từ cười nhìn nàng, "Từ Hải nghĩa là một quyển từ điển."

Văn Văn bắt đầu không tin, sau đó đi tra baidu mới biết là thật, nàng lúng túng nói: "Cũng không hay dùng, chúng ta đều dùng « Tân Hoa từ điển », em không biết cũng là bình thường..."

"Ừm, em nói đúng!" Thi Từ nhịn cười, "Rất bình thường."

Văn Văn tức chết rồi, vồ tới cắn nàng, bị nàng giữ chặt mà hôn.

Nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống, nàng sớm đã lấy kính râm xuống, đầu ngón tay xẹt qua mấy chữ " baby từ điển " này.

Là nàng không tốt, là nàng không biết quý trọng, là nàng đã tiêu hao hết tâm ý của Thi Từ đối với mình.

Vào đúng lúc này, Văn Văn rốt cục nghe rõ thanh âm trong lòng.

Nàng cắn môi, cong người xuống, trốn khỏi tầm nhìn của tài xế, không lên tiếng tùy ý bản thân khóc một hồi, trong nước mắt mơ hồ, xóa con số kia đi.

Chị thích cô bé đó lắm đúng không? Hi vọng cô ấy cũng có thể thích chị như vậy, hi vọng chị hạnh phúc.

Em cũng sẽ không xuất hiện trong thế giới của chị nữa, trang giấy là chị đây em liền thật sự muốn lật qua! Sẽ không cho chị xuất hiện trong lòng em nữa! Em muốn trôi qua cuộc sống của chính mình!

Văn Văn mang kính râm lên, một lần nữa ngồi thẳng, phảng phất như không có chuyện gì vậy, chỉ có cái mũi ửng đỏ tiết lộ tâm tình của nàng.

Đường Chu trở lại ký túc xá, cảm thấy rất mệt, tắm nước nóng đi ra, gò má ấm áp, thư thản không ít. Thường ngày vào lúc này là thời gian cô học tập, hôm nay thế nhưng cô lại không muốn học.

Đèn huỳnh quang trong ký túc xá có chút nhợt nhạt, bản thân cô ngồi một lúc.

Lúc bấy giờ, bạn gái cũ của Thi Từ cùng cô đứng ở cạnh hoa viên bên trong tòa nhà ký túc xá một lúc.

Bạn gái cũ của Thi Từ, cô gái gọi là Văn Văn kia rất lâu không lên tiếng, chỉ đánh giá cô.

Rất lâu, nàng mới hỏi, "Cô được 20 tuổi chưa?"

"Tôi 21 tuổi." Đường Chu lời ít mà ý nhiều nói.

Nàng nhàn nhạt xì một tiếng.

"Tôi không có ý gì." Nàng còn nói.

Không có ý gì còn đến tìm cô? Đường Chu không tin, chỉ có điều cô chưa từng xử lý qua chuyện như vậy, chỉ có thể lấy tĩnh chế động, đối phương không nói ra ý đồ, cô cũng sẽ không chủ động nói chuyện, chỉ là vị bạn gái cũ này rất kỳ quái, nàng cũng không nói gì.

Nửa ngày sau nàng mới nói, "Trần Nhất Nhất bên người Thi Từ kia, không có chuyện gì cô đừng tiếp xúc với cô ta."

Đường Chu ngẩn ra, trong đầu có chút ấn tượng, cô chần chờ một giây, không lên tiếng.

"Được rồi, đi đây." Nàng vung vung tay, thái độ không hề hữu hảo, vẫn có thể chịu được.

Đường Chu không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, thấp giọng hỏi một câu, "Tại sao các người lại chia tay?"

Văn Văn chuyển đầu sang nhìn cô, không thấy rõ ánh mắt nàng ta bị che lại sau lớp kính râm, nàng ta bỗng nhiên khó lường nở nụ cười, "Còn có thể sao nữa, chị ấy không thích tôi thôi."

Đường Chu phục hồi tinh thần lại, ánh sáng của bóng đèn này đâm vào con mắt khó chịu, cô cảm thấy mệt, tắt đèn, bò lên giường.

Tắt đèn đi, cả phòng yên tĩnh.

Cái phòng ký túc này của cô và Trương Tử Nam ở phía sau cùng, bị phân chia còn sót lại, vị trí không tốt lắm, mùa hè quá nóng, trời đông là rất lạnh.

Ba người, ba cái lớp khác nhau, chân chính sống bên trong chỉ có cô cùng Trương Tử Nam hai người, mà thời gian ở ký túc xá nhiều nhất chỉ có một mình cô. Trước đây Đường Chu cảm thấy một người an tĩnh tự do, đây là trời đất thuộc về cô, hiện tại nghĩ lại, ngoại trừ nơi này, cô cũng không có chỗ để đi.

Ký túc xá sát vách còn chưa ngủ, hình như các nàng đang xem phim, nói cười liên tục.

Gió ngoài cửa sổ đang gào thét, có thanh âm cành cây đung đưa, dự báo thời tiết bảo ngày mai sẽ hạ nhiệt độ, có thể sẽ có tuyết.

Bội thành hình như không có tuyết rơi.

"Phải nhớ cô." Lúc Thi Từ nói lời này, cắn lỗ tai của cô một hồi, tựa như muốn mình nhất định phải nhớ đến nàng, bên trong tiếng nói của nàng đều là ý cười.

Cô đúng là nhớ nàng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play