Trăng lặn xuống đáy hồ,

Mộng cảnh hoá hư không.. Truyện Đoản Văn

Kì thực chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi, đối với hai người lại dài lâu như vĩnh cửu.

Đường Oanh không biết lúc này đến tột cùng thì Thái hậu đang suy nghĩ điều gì, nhưng bản thân nàng mà nói, là cực kì hạnh phúc. Y nhân như mộng, tóc mây ngang eo, như thể là ánh trăng thanh dưới đáy hồ trong, dù mãi mãi không thể vớt lên, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cũng đã đủ mãn nguyện.

Nhận ra nhịp thở của người ấy bắt đầu có chút hỗn loạn, Đường Oanh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vã lui về sau, lại vì quá đột ngột mà khuỷu tay va vào thực án, tạo ra tiếng vang. Định thần lại, càng nghĩ càng thấy không ổn, bèn lên tiếng trần tình: "Ta vừa rồi..." Biết nay Thái hậu đã không còn nhìn thấy nữa, nhưng nàng chỉ cần nâng mi cũng đã đủ khiến Đường Oanh cúi đầu ngại ngùng, cảm thấy càng thêm khẩn trương, "Ta vừa rồi hành xử vô lễ, trái lời người từng nói, trái cả lời thề của chính mình. Chỉ là... chỉ là chúng ta gần nhau như vậy, ta đột nhiên muốn thân cận một chút, như khi xưa vậy."

Nói đến câu sau đã trấn định lại, nhưng rốt cuộc vẫn là đỏ hết vành tai, lời nói ra nghe vào cũng hồ đồ. Lại lắc đầu, che giấu thẹn thùng: "Không, không phải như xưa, tình cảm của ta không giống như xưa, ý ta muốn nói... đã lâu rồi chúng ta không thân cận như xưa..."

Ánh nắng lấp lánh ánh bạc, chiếu lên khung cửa sổ.

Tia sáng như tụ lại thành chùm, nhảy múa tung bay. Trâm vàng trên búi tóc Thái hậu phản chiếu tia nắng, tỏa ra thứ quang hoa rạng rỡ. Nàng vừa rời giường, nay lại đang cuối xuân đầu hè, y phục cũng chỉ là một thân yến cư phục mong manh mà thôi. Chưa nùng trang son phấn, thiếu đi điểm trang, gương mặt nàng mới lộ vẻ nhợt nhạt, mà nơi mi tâm chỉ còn lại thanh thuần ôn nhu. Bỗng nhiên thân mật kề cận như vậy, nàng như thể là cũng đánh mất phần bình tĩnh đạm nhiên bấy lâu, toát ra mấy phần ngượng ngùng e thẹn.

"Ta biết." Thái hậu đáp, "Ta giữ ngươi ở lại cũng là vì muốn chúng ta thân cận một chút."

Đường Oanh không hiểu, ánh mắt mê man.

Rượu còn chưa uống, vẫn còn cầm trên tay. Lúc này Thái hậu mới nâng ly, một hơi cạn chén mà cử chỉ nhã nhặn.

Cho tới khi lên tiếng, quả thực đã là một chuyện khác.

"Tiểu Thất, ta đã có một giấc mộng dài." Thái hậu không nói tiếp, chỉ im lặng rót rượu, liên tiếp uống đến hai ba ly. Tửu lượng của nàng xưa nay không tốt, uống rượu vào rất dễ đỏ mặt, cũng như lúc này đây, gò má đã hồng lên mà sắc hồng bên vành tai đã tan biến. Nàng nói: "Mộng cảnh ra sao ta đã không còn nhớ nữa, chỉ nhớ rằng khi ấy ở trong mộng vì chuyện gì đó mà ta thật vội vàng muốn tỉnh lại. Tỉnh lại rồi chỉ thấy khát nước, đột nhiên muốn uống rượu."

"Chỉ là một hồi ác mộng mà thôi?" Nếu là mộng đẹp, há lại vội vàng muốn tỉnh lại.

Tay nâng ly rượu hơi ngưng lại, dường như có tia u buồn bủa vây nơi đôi mắt nàng. Giọng nàng hơi khàn đi: "Phải, là một hồi ác mộng." Nói xong, nàng nhắm đôi mắt lại, uống cạn chén rượu. Cử chỉ lần nay lại bớt đi phần nhã nhặn duyên dáng, thêm thật nhiều dứt khoát quyết tuyệt.

Nhưng Đường Oanh lại nghĩ - là ác mộng, vẫn còn bồi hồi do dự như vậy, cớ gì lại nói đã quên mộng cảnh? Nhìn thần sắc u buồn của người ngồi bên, nhẹ nhàng hỏi: "Phải chăng trong mộng gặp người quen?"

"Gặp người quen." Thái hậu trả lời, tông giọng trầm thấp.

"Vậy trong mộng có ta hay không?" Không phải vẫn nói nghĩ nhiều tới ai sẽ thấy người ấy trong mộng đó sao, dù là ác mộng thì cũng vẫn tính là người trong mộng. Nghĩ vậy, Đường Oanh cảm thấy mình ngốc nghếch vô cùng, thật muốn cười lên chế nhạo bản thân.

"Không có ngươi." Thái hậu điềm nhiên, lại hỏi lại, "Đã nói là ác mộng, gặp ngươi trong ác mộng để làm gì?"

Nàng phủ nhận nhanh như vậy, tự nhiên như vậy, Đường Oanh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, coi là lời vui đùa mà thôi. Bèn chỉ một vật trên bàn, ấy là một con lật đật gỗ - hỏi: "Người không gọi ta tới uống cùng, lại uống một mình với con lật đật này?"

Thuận miệng hỏi vậy mà thôi, dường như lại làm khó Thái hậu. Nàng nghĩ một chốc mới trả lời: "Uống với nó để nó quyết định cho ta, xem ta có thể uống rượu hay không."

Không hiểu vì sao Đường Oanh lại cảm thấy câu trả lời này quá đỗi đáng yêu, mới bật cười: "Chuyện có thể uống rượu hay không vốn phải hỏi Y chính, hoặc hỏi ta mới phải, há có thể hỏi nó." Nàng rõ ràng, ly trong tay Thái hậu đã là ly thứ năm. "Nếu nó cho phép người uống mà ta không cho phép, vậy người sẽ nghe lời nó hay nghe lời ta?"

Đường Oanh hỏi, ngữ điệu kiên quyết mà cũng nhẹ nhàng như đang dụ dỗ, khiến cho tâm tư Thái hậu mềm đi, hiểu ý mà đưa ly rượu cho người kia, không uống nữa. Lại buông thêm lời chế nhạo: "Vậy là bây giờ ta nghe lời ngài chứ không phải ngài nghe lời ta?"

Đường Oanh đặt ly rượu xuống bàn, lấy khăn lụa ra, khe khẽ lau đi chút rượu bên khóe môi Thái hậu, cười đến dịu dàng: "Trên tiền triều trẫm nghe lời người, sau hậu đình người nghe theo trẫm, như vậy được không?"

Hoảng hốt như giữa hai người đã có biến hóa vô cùng vi diệu, không ai nói ra, cũng chẳng ai tả rõ, chỉ cảm thấy thật nhẹ nhõm khoan khoái. Chợt nghĩ đến lời của Y chính, nụ cười trên mặt Đường Oanh ngưng đọng lại, nhưng ánh mắt nhìn Thái hậu đã bình tĩnh đi nhiều. Nàng đã có quyết định của chính mình, vậy cũng nên thẳng thắn nói ra.

Thái hậu nghe xong, không những lo âu mà còn thoải mái cười, cầm lấy tay Đường Oanh mà khe khẽ vỗ về: "Trị được thì tốt, không trị được thì thôi. Kì thật ta không ngại, chỉ có ngươi, chớ cố chấp, cũng đừng lo lắng."

"Ta sẽ không." Đường Oanh nhìn nàng, thần sắc sáng sủa, "Hoa nở có ngày, hoa tàn có lúc, chẳng ai có thể mãi mãi là thiếu niên. Lại nói, vừa hay ta đang ở tuổi đẹp nhất, dung mạo ta hôm nay ra sao người cũng đã nhìn thấy tận mắt, chỉ mong sau này người sẽ giữ ở trong lòng."

Đuôi mắt ẩn tình, gò má phiếm hồng, môi son có chút chần chờ, mới nói tiếp: "Phải. Tháng năm trôi đi, ngày sau ta sẽ càng lúc càng già, người lại chỉ nhìn thấy ta khi ta đẹp nhất, như vậy ta vui mừng còn không kịp."

Đôi môi Thái hậu khẽ mở, như đang muốn nói điều gì. Nhưng rốt cuộc lại chẳng lời nào được nói ra, nàng chỉ cúi đầu liễm mi. Chẳng nhìn thấy đôi mắt nàng, cũng chẳng rõ được thần sắc nàng, sau cùng - chẳng thể nào biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

- --

Đã vào Hạ. Hạ miêu đã tới.

Tứ thú của Hoàng thất – Xuân sưu, Hạ miêu, Thu mi, Đông thú. Noi theo cổ lễ, Đông thú luôn là dịp quan trọng nhất, tỉ như Hạ miêu, Hạ miêu bất quá cũng chỉ là dịp tôn tử trong vương thất biểu diễn tài cung trường kị xạ mà thôi. Hạ miêu được đặc biệt coi trọng trong thời loạn, khi nghiệp đế vương không vững, mà nay quốc thái dân an, Hạ miêu cũng chỉ là dịp dành cho các tôn tử giải khuây.

Trường săn ngoài thành, lặn lội đường xa lại thêm tiết trời oi nóng, Hoàng đế không tới trường săn. Không tới trường săn nhưng vẫn là dẫn đầu Lễ bộ, còn có Thân Vệ quân hộ tống vương công hoàng thất, cùng tới Hoàng miếu, chủ trì đại điển Hạ miêu.

Nơi tiền đình và chốn hậu cung tuy chỉ có cách nhau một lớp cung tường, nhưng xưa nay bao đời tin tức trên triều đình không bao giờ được phép truyền xuống nơi hậu cung, cung nhân đương nhiên không biết chuyện trong triều. Tỉ như, cung nhân biết thánh giá ly kinh ngày nào, nhưng lại chẳng ai biết bao giờ thì thánh giá hồi kinh. Hoàng đế có ở đây hay không có Hoàng đế ở đây, đối với cung nhân mà nói cũng chẳng khác gì nhau.

Ngày hôm đó, sau giờ Ngọ, Nhẫn Đông và Thanh Đại, cùng với vài cung nga khác, đang đứng dưới mái hiên chơi xóc tiền.

Trò xóc tiền này vốn là nghiêm cấm cung nhân tụ họp, mà Nhẫn Đông với Thanh Đại xưa nay tính tình cũng là ổn trọng nhạy bén, chẳng mấy khi thích chơi trò tiêu khiển. Chẳng qua là gần đây Trường Nhạc điện thực quá yên ắng nhàn rỗi rồi, nhất là ban ngày. Nhàn hạ đến phát chán, mà Thái hậu dễ tính khoan dung, vậy là được cho lui, bèn đứng đây tìm trò tiêu khiển.

Một cung nga tung đồng xu lên, đồng xu rơi xuống trong lòng bàn tay. Nàng ta phấn khởi, cười thành tiếng: "Nào nào, lần này thế nào đây? Sấp hay ngửa?"

Cung nga khác nói, ngữ điệu suy xét: "Đã ba lần vào ngửa rồi, lần này chắc chắn là sấp!"

Cung nga kia vẫn chưa mở tay ra, cười duyên dáng: "Nhưng mà chuyện trên đời này rất khó nói trước, tỷ tỷ nên suy nghĩ cho kĩ, không cần vội vàng."

Lát sau, mấy người cùng đứng lên, tiếng cười vang vọng. Vận may vận rủi, tiền từ túi người này sang túi người khác, có người nuối tiếc, có người mừng vui. Trong cung này ăn mặc chẳng lo, tiền này hoặc là gửi về cho gia quyến, hoặc phải xuất cung mới có thể dùng. Qua năm năm, mười năm nữa, khi ấy mỗi người trong các nàng, có lẽ tâm thế và suy nghĩ cũng đã không còn giống như hiện tại nữa.

Thanh Đại lau mồ hồi, nhìn quanh muốn đi uống ngụm nước mát, lại nhìn thấy Nhẫn Đông đang thất thần ngơ ngác. Nàng nghi hoặc, dùng khuỷu tay huých Nhẫn Đông một cái, thấp giọng hỏi: "Tỷ tỷ?"

Nhẫn Đông định thần, dường như bị dọa sợ mà giật mình, vuốt ngực một cái mới đáp: "Sao thế? Lý đại nhân ra rồi?" Vừa nói vừa kiễng chân nhìn về nơi xa, cũng không thấy có bóng dáng ai tới.

Mấy ngày gần đây Thái hậu thường xuyên triệu kiến Đại thần, phải tới gần hết các quan viên trọng thần từ Lục bộ đều đã tới. Nhẫn Đông tuy cảm thấy xác thực rất kì quái nhưng cũng không thể nhiều lời hỏi han. Lại nghĩ tới mấy ngày trước Hạ miêu, Thái hậu cũng đã cho truyền Lễ bộ Thượng thư Minh Ngạn, hơn phân nửa là bàn về đại điển sắp tới của Hoàng đế.

Thanh Đại thấy thế càng lo lắng, áp bàn tay lên trán Nhẫn Đông, tỏ rõ nghi hoặc: "Là do ta đang quá nóng hay là do tỷ tỷ trúng nắng rồi thế?" Tiếng nàng nói không nhỏ, các cung nga nghe thấy thế cũng liền kéo lại hỏi han.

Dù không phải say nắng, mà cả đám người tới vây quanh, mỗi người hỏi một câu cũng đã đủ choáng váng đau đầu. Nhẫn Đông đành chịu, vừa nói không sao vừa thoát ra: "Có lẽ là do ngồi lâu, trời lại oi nóng như thế, đứng dậy nên chóng mặt mà thôi. Các ngươi tiếp tục chơi, ta đi dạo một chút, tiện hóng gió."

Luận tư lịch hay là luận địa vị, ở đây làm gì còn có ai so được với Nhẫn Đông? Nàng đã nói như thế rồi cũng chẳng ai có thể ngăn cản.

Nhẫn Đông đi rồi, Thanh Đại vẫn suy tư. Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy có chuyện gì đó, bèn lại nói ra một cái cớ, cũng đứng dậy đi khỏi.

Vừa vào tới khúc quanh, Nhẫn Đông còn chưa kịp ổn định lại tâm tư đã thấy có tiếng người ngay phía sau. Nàng cả kinh, xoay người đã thấy Thanh Đại ngay phía sau. Thở phào một hơi mới có thể trách: "Ngươi lén lén lút lút ở đây làm cái gì? Vốn hôm trước nên đuổi ngươi đi theo tùy giá mới phải." Thánh giá ly kinh, Thanh Đại vốn nên đi theo, nhưng Thái hậu chưa khỏe hẳn, Hoàng đế không yên lòng, liền để nàng ở lại.

Thanh Đại nhìn trời nắng mà sắc mặt Nhẫn Đông nhợt nhạt, sốt ruột trong lòng, bèn tới gần khuyên nhủ: "Tỷ tỷ gần đây chắc chắn có chuyện gì phiền lòng? Tỷ tỷ xưa nay ổn trọng, vậy mà hôm qua còn làm vỡ mấy cái chén! Ta có được ngày hôm nay đều là do tỷ tỷ giúp đỡ chỉ bảo, ta xem tỷ tỷ như người thân, nếu là có chuyện gì rắc rối, chi bằng cứ nói với ta đi? Chẳng khéo lại giải quyết được?"

Nhẫn Đông nghe lời quan tâm chân thành, mà xưa nay cũng hiểu tính khí Thanh Đại, chần chờ giây lát, lại quay đầu nhìn bốn phía, thấy không bóng người mới đứng gần lại thêm, ghé vào bên tai người kia.

Nhẫn Đông nghiêm túc mười phần, không ngờ Thanh Đại nghe xong chỉ cười khẽ, nhưng cũng vẫn là khó hiểu: "Đây là tỷ tỷ nghĩ nhiều quá rồi đó chăng? Bệ hạ và Thái hậu thân thiết từ xưa, mà giữa mẫu nữ luôn gần gũi thân thiết hơn giữa phụ tử, có thân mật một chút thì có sao?"

Nhẫn Đông phản bác: "Nhưng mà..." Nàng lại cẩn trọng đảo mắt nhìn quanh, thấp giọng. "Điện hạ và Bệ hạ không phải thân mẫu nữ, làm gì có quan hệ huyết thống!"

Thanh Đại thấy Nhẫn Đông khẩn trương như thế lại càng cảm thấy buồn cười, bèn bình tĩnh khuyên nhủ. "Đương nhiên ta biết, chuyện này có ai mà không biết cho được? Nhưng hai người chúng ta hầu hai chủ, tỷ tỷ là người của Điện hạ, ta là người của Bệ hạ, cùng nhau ít cũng đã hơn mười năm. Năm này qua năm khác chúng ta đều biết Bệ hạ đối xử với Điện hạ tốt như vậy, mà Điện hạ cũng vừa lòng với Bệ hạ như vậy. Tỷ tỷ xem, hai người khuynh tâm tương đãi, thân thiết hiểu nhau, có gì đâu?"

Nhẫn Đông im lặng không nói, Thanh Đại tưởng rằng nàng đã hiểu ra, mới vỗ vỗ vai nàng: "Bệ hạ xưa nay thuần hiếu, tỷ tỷ chớ..."

"Phải rồi, Bệ hạ thuần hiếu..." Nhẫn Đông cắt lời Thanh Đại, "Thuần hiếu, cho nên khi luyện chữ mới viết tên dưỡng mẫu, không những viết, mà khi viết đến tục danh của dưỡng mẫu cũng không tránh?"

Để giữ hiếu đạo, con cái cần tránh viết tục danh của cha mẹ, mà nếu có viết, nhất định phải tăng một nét, giảm một nét, tránh cho trùng, cốt là để tỏ lòng tôn kính.

Nhẫn Đông đè thấp giọng mà ánh mắt cương quyết, lời nói ra mang thứ khí thế dọa cho Thanh Đại hoảng hồn: "Hơn một năm trước, ấy là lúc Nhan Tướng qua đời, cũng chính là khoảng thời gian khi Tô đại nhân bái tướng, khi ấy Bệ hạ đổ bệnh, ngươi còn nhớ chứ? Bệ hạ đổ bệnh, Điện hạ vội vã tới thăm, đêm đó ở lại Tuyên Thất điện thắp đèn giúp Bệ hạ phê duyệt tấu chương. Trên án có mấy tấm thiếp tự xếp chồng lên nhau, Điện hạ ngồi duyệt tấu chương tới hơn nửa đêm, mệt mỏi mới rút thiếp ra xem giải khuây. Ta đứng bên Điện hạ tùy thị, khi ấy đã nhìn thấy rõ ràng, bây giờ cũng không thể quên được!"

Bàn tay Thanh Đại đang đặt trên vai Nhẫn Đông lúc này chầm chậm trượt xuống, ánh mắt kinh hoảng mà mê man.

Nhẫn Đông dậm chân, hối hận ngập trời: "Đáng tiếc, khi ấy ta không nghĩ tới trường hợp này, bằng không nhất định phải can gián! Chớ có nói đến thế đạo, dù cho chỉ là phu tử nhân sĩ thôi, bọn họ nếu biết cũng sẽ chẳng để yên!"

- -- Hết chương 71 ---

"Mây tản mát, gió không ngừng

Chìm chìm nổi nổi, tìm tìm kiếm kiếm,

Vài lần có được, vài lần mất đi."

Không

——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play