Đến trước chữ Tình lại thúc thủ vô sách

Chín ngày, đã chín ngày trôi qua kể từ ngày ấy Thái hậu tới giúp Đường Oanh bôi thuốc. Đã chín ngày liên tiếp hai người không gặp. Dù có suy nghĩ phán đoán, tưởng tượng ra mọi loại tình cảnh cũng không ngờ được lúc này hai người lại ở đây đối mặt, hòa hợp như thể mọi chuyện vẫn như xưa.

Khóa như dải lụa mềm mại quấn quanh gáy ngọc, người đứng sau giúp cài khóa vô cùng ôn nhu dịu dàng, ngay cả hương sơ lãnh phảng phất quanh quẩn cũng quen thuộc như vậy. Trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, Đường Oanh cười nhạt: "Không có người tới, có lẽ ta cũng quên mất hôm nay là ngày gì."

Vò rượu Thái hậu vừa đặt trên tháp chính là vò rượu hơn một năm trước Đường Oanh lấy về từ chỗ Sở Vương. Ngày ấy nói đợi đến khi Đường Oanh thành niên, khi ấy sẽ rót rượu uống mừng.

Nữ tử đến tuổi cập kê luôn có tiệc mừng, huống hồ đây là người ngồi trên ngôi cửu ngũ. Nhưng năm nay không có yến long trọng, lại thêm Hoàng đế ngã ngựa bị thương, sức khỏe không tốt, vẫn là nên tĩnh dưỡng thì hơn. Thái hậu phân phó ngay đến gia yến cũng giảm bớt, vương công tôn tử văn võ đại thần dâng lễ là được rồi.

Tiền triều hậu đình tuy không thiết yến, nhưng lễ vẫn không thể thiếu. Trì Tái dâng danh sách lên, vật nào vật nấy đều là vô giá. Đường Oanh đều nhận cả, âm thầm sung vào quốc khố, tương lai còn dài, đời này hay đời sau nữa, nếu có lúc xã tắc lâm nguy hẳn là cũng có lúc dùng tới.

Chẳng qua mấy chốc, khóa ngọc đã cài xong.

Người này ngồi trên Đế vị, trước ngự tiền không bao giờ thiếu người, há lại chỉ có mình Nhan Y nàng nhớ hôm nay là ngày sinh thần của Hoàng đế? Nàng cũng chỉ cười khẽ: "Đến ngày sinh của mình cũng quên thì còn có thể nhớ được điều gì?"

Đầu ngón tay mát lạnh chạm vào da thịt, xúc cảm khiến Đường Oanh hơi run lên, lên tiếng áp chế đi cảm giác: "Ta vẫn có thể nhớ ngài. Hồi nhỏ ta từng nói, lòng ta không rộng rãi như vậy, trước sau cũng chỉ có thể chứa một người mà thôi. Một người đã đủ ấm áp."

Lời nói bộc bạch đến mức lớn mật lại phảng phất bất đắc dĩ, lại có cả kiên định chắc chắn. Ngữ điệu không nhanh không chậm, đều đều, không nghe ra tia bất an.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió.

Thật lâu sau, Thái hậu đi tới, đứng trước mặt Đường Oanh, giúp sửa lại trung y cùng ngoại bào, lại khoác áo choàng lên vai cho người kia, xong xuôi mới cầm vò rượu lên, xoay người vừa đi vừa nói: "Đã phân phó thiết yến, trước tiên vào trong đi đã."

Nói xong cũng không quay lại, bước chân chầm chậm đi về phía kia, để lại Đường Oanh đứng nhìn theo một hồi.

Thực án đã dọn lên, hai người ngồi xuống, cung nhân liền tới lui bày trân tu mỹ vị lên.

Rượu hoa đào ủ càng lâu càng thơm, vừa mở giấy dán hương rượu đã tỏa ra khắp phía. Rượu trong suốt như nước, không thấy cặn. Hâm nóng hai chén rượu bên lò than, lúc ấy Đường Oanh mới đẩy một chén về phía Thái hậu, chén ấy chỉ có nửa phần rượu: "Tuy nói vào đông uống rượu ấm, xưa nay ngài không hợp rượu, nên uống một chút thôi."

Thái hậu tráo hai chén rượu, đẩy chén của mình về phía Đường Oanh, lại lấy chén của Đường Oanh tới trước mặt mình: "Ngươi mới nên uống một chút thôi. Thương thế chưa lành, chỉ được phép uống nửa chén."

Đường Oanh cười lên: "Vậy được, ta nghe lời."

Tình thế lúc này, Thái hậu nhìn thấu tâm tư nàng, mà nàng không nhìn được tâm tư của Thái hậu. Không thể hỏi, có hỏi cũng không hỏi ra, chỉ có thể phỏng đoán một hai mà thôi. Hiển nhiên Thái hậu chưa tới mức căm ghét nàng, nàng cũng không thể hồ đồ được một tấc tiến thêm một bước. Cho nên bây giờ đặt lễ tiết lên đầu, so với khi xưa còn càng cung kính khuôn phép hơn.

Thái hậu nhìn, ánh mắt chưa khi nào rời khỏi người kia, dù là vốn muốn trách cứ chuyện ngã ngựa, nhưng lại không nói ra thành lời được. Đến lúc mở miệng, ngữ điệu lại nhỏ nhẹ mềm mỏng: "Mấy ngày hôm nay yên ổn ở đây dưỡng thương, hẳn là rất nhàm chán? Cũng sắp Xuân yến, xuất cung ra ngoài ngắm cảnh giải sầu cũng tốt." Xuân về hoa nở, băng tan tuyết ngừng, giai nhân tài tử nô nức khắp nẻo, triều đình cũng sẽ thêm ngày Hưu mộc, hoàng thất xuất cung ngao du.

Đường Oanh gật đầu, lại hỏi: "Ngài có đi cùng không?"

Một năm trở lại đây, Thái hậu có thói quen đêm xuống sẽ tụng kinh niệm Phật, càng lúc càng thanh tâm tĩnh mật, tối đến cũng không cho phép Hoàng đế di giá Vị Ương cung. Quả nhiên, nàng lắc đầu: "Quá ồn ào, ta sẽ không đi. Ngươi đi đi, cùng vài người trong tôn thất là đủ."

"Người không đi, ta đi cũng có gì vui?" Đường Oanh không bằng lòng. "Tôn thất là tôn thất, ta với bọn họ vốn cũng chẳng mấy thân quen. Xuân yến để bọn họ đi là được, ta ở lại trong cung với ngài."

Thái hậu uống cạn chén rượu, lúc ấy mới nhìn Đường Oanh: "Xuân yến mọi năm ngươi chưa bao giờ vắng mặt, năm nay không đi sẽ khiến người khác sinh nghi."

Hoàng thân không giống với triều thần. Dù hoàng thân không có thực quyền trên tiền triều, nhưng mang trong người dòng máu của hoàng thất, chuyện cấu kết với quan quân hợp mưu sinh biến, soán quyền đoạt vị không phải chuyện hiếm thấy. Phải luôn luôn đề phòng cảnh giác, không được phép lơ là buông lỏng. Lại nói, năm nay cũng là đặc biệt hơn mọi năm, chỉ đợi Khâm Thiên giám chọn ngày lành cho đại điển hoàn chính, Đường Oanh khi ấy mới chính thức chấp chưởng Đế vương nghiệp.

Đường còn dài đằng đẵng, phải nắm đại quyền trong tay mới có thể không bị rơi vào thế bị động.

Hiểu thế, Đường Oanh cũng đành cười: "Được rồi, ta đi, mang mấy thứ thú vị ngoài kia về cho ngài thưởng thức cũng tốt."

Nói thế nào cũng lấy Thái hậu làm trung tâm, bất kể là thân phận nào, thời điểm nào, dù thế nào cũng đặt nàng trong lòng như vậy. Thái hậu vốn định nói một câu tán dương lòng hiếu thuận, nhằm đả kích ý niệm kia, rốt cuộc lại không nói được nữa. Ngoài dự đoán, nàng đột nhiên có chút xúc động, bèn buông mi tránh đi ánh mắt của Đường Oanh, nâng ly rượu lên, một hơi cạn sạch.

Kỳ thực, xưa nay Nhan Y chưa bao giờ là một người mềm lòng dễ xúc động.

Nói vài chuyện vu vơ, bất tri bất giác Thái hậu đã uống non nửa bình rượu, ánh mắt đã mất đi vài phần thanh triệt, bây giờ mơ hồ ẩn có men say. Thấy nàng còn muốn uống tiếp, Đường Oanh đành ngăn lại: "Đủ rồi, chớ uống nữa. Rượu này tuy không mạnh mà tửu lượng người xưa nay vốn không tốt."

Thái hậu vẫn bất chất cầm bình rượu lên, đúng lúc Đường Oanh đưa tay giữ bình rượu lại, bàn tay vô ý phủ lên bàn tay nàng. Động chạm như thế này là một chuyện lý trí nói cần ẩn nhẫn, rốt cuộc lại chẳng thể thu hồi. Đường Oanh không buông tay, theo bản năng siết lại một chút, mà Thái hậu cũng chẳng rút tay về. Rõ ràng là thân cận quen thuộc hơn mười năm, bây giờ lại như hoàn toàn lạ lẫm, mới mẻ đến mức khẩn trương.

Đường Oanh nhìn Thái hậu, đôi mắt như hố sâu vạn trượng muốn kéo người đối diện vào, mê đắm như chẳng sợ táng thân biển lửa, chẳng ngại đồng quy tử huyêt. Quả thật, Thái hậu thực sự đã ngấm men say rồi, chẳng những không rút tay về mà còn thả lỏng bàn tay, để tùy cho người kia nắm lấy. Ngón tay buông lỏng, bình rượu cũng theo đó trượt xuống, tiếng sứ vỡ giòn tan, âm vang thanh thúy kéo hai người ra khỏi một hồi ảo mộng.

Cũng không biết là rượu làm người say hay là người tự say.

Cung nhân túc trực bên ngoài nghe tiếng, liền đẩy cửa bước vào. Thái hậu lúc ấy mới dùng lực rút tay về, sửa lại vạt áo, hai tay đan lại trên đùi, một dáng vẻ đoan chính ung dung.

Không khí trong điện quỷ dị, người ngoài vào cũng không rõ vì sao, chỉ có thể cúi đầu thu dọn bình rượu vỡ, sau đó liền cáo lui đi ra.

Vì thế, trong điện lại chỉ còn có hai người.

Đường Oanh ý thức được rõ ràng mình vừa thất thố, hít sâu một hơi, nhìn thẳng về phía Thái hậu, chậm rãi nói: "Có lời ta chưa từng nói, bây giờ sẽ nói. Tâm tư của ta, người đã biết, biết là được, ta không vọng tưởng hồ đồ mong người đáp lại. Lễ tiết phép tắc ta sẽ không bao giờ vi phạm, người có thể yên tâm."

Dáng vẻ ngay thẳng đầy tự tôn, lời nói ra lại hèn mọn tột cùng. Thái hậu cảm giác như những lời này là lưỡi dao, cắt qua trái tim mình. Đời này học nhiều đọc nhiều, đến khi tới trước một chữ Tình lại thúc thủ vô sách, ngay đến một câu an ủi cũng không nói nên lời. Khuyên giải an ủi thì có làm được gì, đây vốn là một chuyện không có lối đi, nói ra cũng chỉ đẩy cả hai vào khốn cục.

Đường Oanh gật đầu cười nhẹ một tiếng: "Ta cũng chỉ có một nguyện vọng, mong người đáp ứng. Hoàng phu thị quân, ta nhất định sẽ không tuyển. Người muốn ta lập Hậu để giải quyết cục diện trước mắt, dù là Vệ Dung hay là ai khác, ta cũng đều sẽ không nghe theo."

Thái hậu khép đôi mi lại, không muốn nghe tiếp. Từng câu từng chữ này đều đang tra tấn nàng, đâm vào trái tim nàng, nàng sợ rằng lòng mình rồi sẽ vỡ nát.

Lại nghe người ấy hạ giọng lẩm bẩm: "Dù người không muốn, không thể, không dám, ta trước sau cũng không cần ai khác, chỉ một mình người là đủ."

—- Hết chương 57 —-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play