Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác

Càng nghĩ trong lòng càng như bị tảng đá đè nặng, Đường Oanh chung quy là vẫn không thể yên tâm. Sáng sớm hôm sau nàng đi Vị Ương cung thỉnh an, Thái hậu mới thức giấc không lâu, lúc ấy vừa ngồi xuống trước gương đồng. Đường Oanh bước vào điện, bước chân nhẹ nhàng đi tới, dừng lại đứng phía sau nàng, tầm mắt rơi xuống, chầm chậm lướt qua dung nhan ưu mỹ phản chiếu trong gương đồng. Cung nga đứng bên cầm lên cây bút họa mi, cung nga này là cung nga chỉ hầu cận bên chủ tử, xưa nay bàn tay chưa hề làm qua việc nặng nhọc, mà thời điểm bàn tay ấy chạm vào khuôn mặt Thái hậu, Đường Oanh vẫn có thứ cảm giác như thứ bảo vật trân quý bị tàn phá.

Nàng nâng bước tiến lại gần, vòng qua bên cạnh, cực kỳ tự nhiên mà nhận lấy cây bút từ cung nga, nhẹ giọng: "Để ta giúp." Kẻ mày là chuyện khuê phòng phu thê, Đường Oanh vừa thốt ra đã cảm thấy không đúng, nhưng lời nói ra khó lòng rút lại, cây bút đã cầm trên tay lại để xuống cũng không hay.

Bỗng nhiên nhớ tới chuyện đêm qua, Đường Oanh chú ý vào đôi mắt Thái hậu, nhìn vào đó chăm chú quan sát. Thái hậu nâng mắt nhìn cây bút, lại nhìn thẳng vào đôi mắt người kia, im lặng một hồi như đang suy nghĩ, lát sau mới gật đầu: "Được."

Đôi mắt vẫn thanh triệt trong suốt như cũ, không có điều gì dị thường.

Đường Oanh chăm chú, từng cử động đều khẽ khàng đến mức có chút run rẩy, không để ý tới có ánh mắt cũng đang theo sát mình. Thái hậu ngưng mắt nhìn dáng ảnh phản chiếu trong gương đồng, đôi mắt vốn thường chẳng lộ buồn vui lúc này ẩn hiện muôn vàn cảm xúc, tựa như là lưu luyến không nỡ. Đuôi mày vẽ xong, nét vẽ này thiếu đi phần tao nhã, lại thêm một phần khí chất bức người, phảng phất cả vẻ quyến rũ động nhân.

Đường Oanh buông bút, tầm mắt rơi xuống lại thấy vạt yến cư phục trước ngực Thái hậu vẫn chưa cài xong, theo bản năng đưa tay ra muốn giúp chỉnh lại. Nhiều năm thân cận, những việc như thế này xưa nay không phải chưa từng làm, âu cũng là thành thói quen hợp lễ hợp tình, không có gì kì dị. Vậy nhưng thời điểm đầu ngón tay Đường Oanh vừa chạm vào vạt áo, Thái hậu bỗng nhiên đè tay nàng lại, buông mi mà dùng ngữ điệu thản nhiên nhắc nhở: "Giờ mẹo rồi, không nên ở lại quá lâu."

Đường Oanh quay lại nhìn đồng hồ nước, cũng gật đầu: "Được, vậy ta thượng triều, chiều tối sẽ lại tới."

Cung nga nội thị theo tiễn Hoàng đế đi, Thái hậu ngồi lại trong điện, lặng người trước gương đồng. Nàng nhìn chính mình, không thể phủ nhận nét kẻ này hợp tâm ý nàng. Người kia biết nàng thích gì, cũng biết nàng nghĩ gì, mười năm kề cận, không biết từ khi nào đã trở nên quen thuộc đến vậy.

Lát sau, Nhẫn Đông trở lại, vừa vào đã nói: "Điện hạ, Dư đại nhân và Y chính đang chờ ngài ở Thiên Điện."

Thái hậu bình thản: "Mời bọn họ vào."

- --

Sứ giả ngoại quốc tới đều được đích thân quan viên Hồng Lư tự tiếp đãi, đợi sau khi kỳ Đông Thú kết thúc sẽ hồi hương về cố thổ.

Tuy rằng Đường Oanh đã xuống lệnh không được phép tiến cống nam sủng, nhưng lần này Phách Tư nhập kinh, cuối cùng vẫn là mang theo tổng cộng gần ba mươi người, có nam sủng có nữ sủng, đều ở độ tuổi vừa nhược quán. Đường Oanh thực sự bị chọc tức đến đau đầu, thân là Hoàng đế lại không thể mở miệng trách cứ sứ giả, sợ rằng mình sẽ biến thành quân vương vô dục vô cầu, thanh tâm quả dục.

Văn võ cả triều cơ hồ ai nấy đều đang chằm chằm nhìn đám nam sủng kia, rồi lại có đôi mắt nhìn lên người ngồi trên Đế vị, rõ ràng là đang vô thanh vô sắc khuyên can Hoàng đế không được phép thấy sắc mà mờ mắt. Mà chỉ bản thân Đường Oanh mới biết, về công về tư, nàng có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám mở hậu cung thu nam sủng nạp nữ sủng. Cũng như năm vừa rồi, cuối cùng nam sủng vẫn đành phải nhận, sau đó phân đến phủ của vương công tôn thất ở Yến Kinh.

Án của Tần Mịch, Tần Mịch đã bị hành hình chém đầu thị chúng. Các vị trí quan trọng trong Bố Chính sứ Ung Châu đều đã đủ, nay lại thiếu một người. Bố Chính sứ các châu đều là quan Nhị phẩm, xét ở địa phương thì là người đứng đầu một châu, xét trong triều đình cũng là những người có tiềm lực cạnh tranh trong Lục Bộ. Đường Oanh đã quyết chọn ra một nữ quan, người này có danh có lực, xuất sĩ làm quan từ trong năm Tiên đế, nay đã gần vào tuổi tứ tuần, chưa cưới gả, tư lịch phù hợp.

Quyết định lần này khiến chư quân đại kinh thất sắc. Nhìn lại tiền lệ ba triều gần đây nhất chưa từng có nữ quan thăng đến bậc trên tam phẩm. Giờ đã có tiền lệ, chỉ sợ ngày sau nước đổ khó hốt!

Triều thần nhìn nhau, không dám tùy tiện mở miệng, chỉ đành trông cậy vào hai vị Thừa tướng. Hồi sau, thấy Tô Nhiếp chấp hốt bước lên, bày tỏ tin tưởng vào quyết định của Hoàng đế. Tô Nhiếp từ khi bái tướng vẫn luôn cố thủ thanh liêm, nhưng Hoàng đế tin tưởng, người dựa vào hắn cũng càng lúc càng nhiều. Còn Tiêu Thân, lúc này chỉ cười mà chẳng nói, thái độ này càng giống như là đang ngầm đồng ý thuận tình, không còn gì khác.

Hình bộ Thượng thư Trương Cảnh đưa mắt dò xét Vương Bạc Viễn, quả nhiên đã thấy hắn không kìm chế nổi, dứt khoát chấp hốt bước ra khỏi hàng.

"Bệ hạ, dưới thời Tiên đế chưa từng có tiền lệ cho chuyện này, thần mong Bệ hạ nghĩ lại!"

"Tiên đế? Khanh phụng mệnh Tiên đế hay phụng mệnh trẫm?"

Vương Bạc Viễn quỳ xuống: "Thần trước phụng mệnh Tiên đế, sau phụng mệnh Bệ hạ, trung tâm của thần có nhật nguyệt chứng giám. Triều ta lấy hiếu đạo trị thiên hạ, Bệ hạ vạn không thể làm trái nguyện vọng của Tiên đế!"

Vương Bạc Viễn cũng không phải không có đảng phái. Vừa nói xong lời ấy đã có vài người bước ra khỏi hàng, quỳ xuống dập đầu theo. Trong ấy có một viên quan Cấp Sự Trung, đỏ mắt khuyên can trần tình: "Bệ hạ, phong nữ quan lên cấp Nhị phẩm, hành động này không khác gì nghịch chuyển càn khôn, đảo lộn âm dương. Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác! Bệ hạ, thiên hạ này chỉ e không vững."

Cả điện nghe lời này, ồ lên thành tiếng. Khuyên can quân vương là trách nhiệm của bề tôi, nhưng nói những lời này trước thánh nhan rõ ràng là hành sự lỗ mãng ngu ngốc. Cấp Sự Trung ấy tái mặt, nghiễm nhiên đã ý thức được mình vừa nói gì. Vương Bạc Viễn quay đầu nhìn lại, cho hắn một cái trừng mắt, lại cũng không dám nói gì thêm. Cấp Sự Trung kia dập đầu, trán dán trên nền gạch vàng, không dám ngẩng lên.

Giây phút trôi đi chầm chậm, cái yên tĩnh trong điện trở nên thập phần nặng nề. Chợt có tiếng bước chân truyền tới, theo đó là một đôi giày vải đen chỉ vàng tiến đến trước mắt, rồi giọng nói không lộ hỉ nộ vang lên từ trên cao: "Khanh gia ngẩng đầu lên."

Thánh mệnh há có thể phản?

Cấp Sự Trung ngẩng đầu lên, thấy Hoàng đế đang đứng trước mắt, khóe miệng ẩn ẩn nét cười: "Khanh gia quay đầu nhìn ra ngoài xem, trên trời kia bây giờ là mặt trời hay là mặt trăng?"

Hắn cứng đờ, chầm chậm quay đầu lại nhìn ra cửa điện. Ngày đông rét đậm, gió bắc thổi mạnh, bầu trời u ám chẳng thấy mặt trời cũng không thấy mặt trăng, nhưng sao có thể nói trời không nhật không nguyệt? Ở đây quân vương chính là nhật nguyệt.

"Trả lời." Đường Oanh nhắc lại.

Cấp Sự Trung bị dọa đến tái mặt, đành run giọng: "Bệ hạ, thần... lỡ lời, tội đáng muôn chết!" Hắn vừa nói vừa dập đầu, dập đầu không ngừng, đến mức trán đã tóe máu, âm thanh khiến người ta sợ hãi. 'Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác'[1] – nhưng quân chủ của hắn hôm nay lại chính là Nữ đế.

[1] *'Tẫn kê tư thần, duy gia chi tác' - gà mái gáy vào sáng sớm như gà trống, ý nói việc của đàn ông (ở đây là trị quốc an dân) mà phụ nữ làm thay. Ngày xưa, quan niệm rằng 'tẫn kê tư thần' (phụ nữ làm chính trị), thì sẽ 'duy gia chi tác' (gia đình không êm ấm).

Cả triều văn võ đã quỳ xuống, có người lên tiếng cầu tình. Dù có cầu tình được thì Cấp Sự Trung này hôm nay khó thoát tử tội.

Quả nhiên, lúc này hắn đã bị nội thị lôi xuống, ban trượng đánh chết.

Hoàng đế lại chẳng hề biến sắc, cho dâng một tập ghi chép lên. Giờ thì trên dưới đã hiểu một màn này đều đã nằm trong dự liệu của nàng, hôm nay mượn dịp này giết gà dọa khỉ mà thôi. Vương Bạc Viễn lúc này chẳng còn dũng khí thở mạnh, Đường Oanh lại tiến về phía hắn, trở về một bộ dáng nhu hòa bác ái: "Khanh nói lời từ đáy lòng, trẫm cũng luôn hướng về Tiên đế, thường noi gương học theo, chưa từng trái tổ huấn cương pháp. Khanh nói xem, há lại là phạm hiếu đạo?" Vừa nói vừa đưa tập ghi chép cho hắn, "Khanh chấp chưởng Lại bộ, trong đây ghi chép tường lục quan viên dưới đời Thế Tông. Bỏ ra chút tâm tư xem lại, nhìn xem có người nào nay có thể dùng hay không."

Vương Bạc Viên đưa bàn tay run rẩy nhận lấy, có xem hay không xem, cái chức Hữu Bố chính sứ Ung Châu này đã được định ra sẵn rồi. Hoàng đế làm điều thừa thế này coi như là lưu lại chút thể diện cho hắn mà thôi, dù sao cũng là nghĩa quân thần năm đó hắn trợ nàng đăng cơ.

- -- Hết chương 48 ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play