Giấc ngủ rất sâu, sâu nhưng không an ổn. Đường Oanh lâm vào mộng mị.
Trong mộng, nàng quay về kiếp trước, thời điểm nàng còn đang học Đại học. Lúc ấy nàng ngồi trong phòng học, giáo sư đứng trên bục, giảng một mẩu chuyện thần thoại Hy Lạp. Chuyện kể rằng từng có một Vương tử, tên Oedipus, hắn gánh trên lưng lời sấm truyền giết cha cưới mẹ, vua cha lo sợ muốn giết hắn ngừa tai ương, nhưng rồi hắn lại sống sót, lang bạt kỳ hồ, cuối cùng bị lời nguyền kia bám lấy, cuộc đời hắn lại về đúng quỹ đạo sẵn có. Vô tình, hắn quả thật cưới chính thân mẫu của mình, cũng vô tình giết chết chính thân phụ của mình, thành toàn cho lời sấm truyền đầy bi kịch.
Giáo sư đứng trên bục giảng, gương mặt lờ mờ mơ hồ không rõ, mà thanh âm lạnh lẽo vô cùng, như thể là của một nữ tu sĩ nghiêm khắc đang răn dạy tín đồ. Giáo sư ngừng lại một chút, không nói nữa, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng, nàng nhìn quanh, trong giây lát, giảng đường đông đúc, chỉ còn lại có mình nàng.
Nàng không có nơi để trốn tránh, mặc dù không nhìn rõ gương mặt của người đứng trên bục giảng, nhưng lại cảm thấy hồ như ánh mắt ấy nhìn về phía nàng chằm chằm không rời, lạnh lẽo mà đầy ác ý, như thể nàng là một nghịch tử tội ác tày trời, một tội đồ thân đầy lầm lỗi, đang chờ bị đóng đinh lên Thập Tự giá thị chúng.
Hổ thẹn và phẫn uất, chán ghét chính bản thân mình, đủ loại cảm xúc hỗn độn bao phủ lấy nàng, nàng hoang mang đến cùng cực. Chợt nàng lại không rõ, mình đã phạm phải sai lầm từ lúc nào rồi? Thích một người không nên thích, chính là một loại tội lỗi, phải không? Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng rồi vận mệnh của đại cục lại buộc nàng và người ấy lại một chỗ, dây dưa không dứt.
Vị giáo sư ấy mang loại khí thế dọa người. Nàng muốn đấu tranh, muốn phản bác, muốn biện bạch, nhưng nàng không thể, lại chỉ có thể cứng ngắc tại chỗ. Tủi nhục, khổ sở, sợ hãi, hoàn toàn là những cảm xúc tiêu cực, nuốt chửng lấy nàng, khiến cho cảm hít thở không thông, cảm tưởng như kinh đào hải lãng đang đè trên người mình, khiến cho mình không thể cựa quậy nổi.
Mà hoảng như, đột nhiên có một bàn tay như ngọc chìa ra trước mắt nàng, giọng nói như gió mát chốn sơn tuyền vang lên: "Tiểu Thất, chúng ta về thôi."
Nàng lúc này giống như bắt được một cọc gỗ, đưa tay níu lấy bàn tay kia, xúc cảm mềm mại vô cùng. Bàn tay này không mạnh mẽ vững chãi như bàn tay của nam nhân, thế nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy an ổn, giống như là, một tia nắng dành cho một chú hải âu đang vùng vẫy trong gió.
Nàng gắt gao nắm lấy bàn tay ấy, theo bản năng gọi mấy tiếng: "A nương... A nương..." Ngữ điệu gấp gáp, mê man mấy lần, nàng đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở to.
Trước mắt nàng, rèm tơ vàng rực thêu thùa hoa văn tinh xảo, đẹp đẽ sang quý. Đường Oanh không hề chớp mắt, nhìn tấm rèm rủ chằm chằm, thần sắc kích động bất an dần lui đi, ý thức quay trở lại trong đầu óc. Nàng bị cảm lạnh, thân thể không chống đỡ nổi nữa mới đành ngả lưng nghỉ ngơi trong chốc lát. Quanh nàng không phải giảng đường, nàng không còn là sinh viên. Nơi đây là Tuyên Thất điện, mà nàng, biểu tượng của Hoàng quyền chí cao vô thượng. Không có ai dám đứng trước mặt nàng mà chế giễu lên án.
Nhưng còn sau lưng? A nương, a nương sẽ nghĩ về nàng như thế nào?
Đáy mắt Đường Oanh ảm đạm. Nàng muốn ngồi dậy, miễn cưỡng ăn gì đó. Cả người lúc này như đã mềm đi, cần phải chống tay mới có thể nâng người ngồi dậy. Nàng đang định như thế, bỗng lại phát hiện ra bàn tay mình đang gắt gao nắm chặt cổ tay của một ai đó!
Quay đầu nhìn sang, lập tức chạm phải ánh mắt tĩnh lặng đến mức tối tăm như đêm sâu của Thái hậu. Nàng thảng thốt trong lòng, chưa kịp nảy sinh ý định muốn trốn tránh, mộng cảnh vừa qua đã kịp khiến cho nàng buồn rầu. Nhìn Thái hậu, đáy lòng lại như trào sóng, ngoài kiểm soát mà thanh âm có chút nghẹn ngào: "A nương..."
Đã rất lâu rồi Thái hậu không còn nhìn thấy bộ dáng yếu đuối bất lực này của Đường Oanh. Bây giờ nhìn thế này, chợt nhớ lại nhiều năm về trước, khi ấy mình đẩy nàng vào hiểm cảnh mà tự tay mình dựng lên, nàng cũng bừng tỉnh thoát mộng, gọi 'a nương', muốn mình ôm nàng một cái.
Thái hậu lặng mắt nhìn, âm thầm thở dài một tiếng, vẫn không rút tay mình ra khỏi bàn tay của người kia, chỉ đưa tay vỗ về sườn mặt của nàng, dịu dàng trấn an: "Có a nương. Đói chưa?" Dừng một lát lại nói thêm, "Dưới bếp có cháo nóng, ta vừa nấu, có muốn ăn không?"
Hiển nhiên, Thái hậu không những đã tới, chẳng những túc trực bên ngự tháp, mà còn tra hỏi cung nhân trên dưới liệu Hoàng đế có ăn uống thất thường hay không.
Tầng tầng lớp lớp cảm xúc hỗn loạn phức tạp tan thành mấy khói, cũng không hỏi là cháo gì, Đường Oanh lập tức gật đầu: "Muốn ăn!"
Cháo nóng được dâng lên, nóng hổi, tỏa hơi khắp phía. Cháo nấu từ gạo, gạo này là cống phẩm của Hồ Châu, hạt nào hạt nấy óng lên, hương vị ngọt thanh, thuần hương, vị đọng trên môi dài lâu. Cháo là cháo nhạt, không dầu mỡ, vốn là không có khẩu vị, nhưng Thái hậu đưa thìa tới bên miệng, nàng không ăn không được, mà lại cảm thấy đúng thực là cháo ngon, ăn liền ba bát.
Nhìn chén cháo đã rỗng không bị cung nhân mang đi, lại nhìn Thái hậu, khen một câu chân thành từ đáy lòng: "Tay nghề của a nương không kém ngự trù, mỗi ngày được thưởng, cuộc đời còn gì may mắn bằng nữa."
"Xảo ngôn lệnh sắc[1]. Ngài muốn ăn, ta sẽ vì ngài mà nấu. Ngài không muốn tới cũng chỉ cần cho người lại báo một tiếng là được, thiện thực sẽ được đưa tới chỗ ngài." Thái hậu lại chỉ bình thản.
[1] Dung mạo đoan chính nói lời nịnh bợ lấy lòng.
Đường Oanh ngơ ngẩn, có lẽ là... người nói vô tâm người nghe có ý. Ngữ khí của Thái hậu lạnh nhạt, không hề có nửa phần trách cứ hay oán giận, mà vào đến tai Đường Oanh lại thành có thâm ý. Nàng buông ánh mắt, nhìn chằm chằm chăn đệm, thấp giọng: "Con... có muốn tới." Một ngày không gặp như cách ba thu, giả như nàng có thể kiên trì diễn kịch một chút, như thế cũng tốt.
"Phải không? Vậy tại sao không tới?" Đại khái như thấy câu trả lời kia không thuyết phục, ngữ điệu của Thái hậu cũng trầm xuống, "Ngươi không muốn tới cũng được thôi, ta coi như ngươi trưởng thành rồi, muốn rời khỏi ta, nhưng nào biết ngươi biến bản thân mình thành bộ dạng như thế này?"
Lúc này lại nghe ra cả trách cứ và thất vọng, Đường Oanh vội vàng phủ nhận: "Con vẫn còn chưa trưởng thành, sao có thể xa được ngài? Mà mặc dù có trưởng thành rồi con cũng sẽ không rời khỏi ngài được."
"Vậy không biết ngươi có bằng lòng nói cho ta nghe một chút, thời gian này đến tột cùng là vì cái gì mà ngươi lại như vậy?" Thái hậu nhìn thần sắc tiều tụy của Đường Oanh, đè nén cảm giác đau lòng, lạnh giọng chất vấn. Xưa nay nàng không hỏi không phải là vì nàng không quan tâm, mà nghĩ rằng đứa trẻ năm xưa nay đã thành niên rồi, mặc dù sẽ có lúc vướng mắc, nhưng rồi sẽ tự mình vượt qua được.
Đã không còn nhớ được lần cuối mình bị Thái hậu lạnh giọng chất vấn là khi nào, hiện tại như vậy, Đường Oanh lại chợt cảm thấy may mắn, có chút đắc ý mừng thầm. Căn bản chỉ có đối với nàng, Thái hậu mới có thể buông bỏ vẻ bình tĩnh lạnh nhạt mà lộ ra hỉ nộ ái ố.
Đương nhiên, Đường Oanh cũng không thể không đáp, chỉ có thể quanh co: "Có lẽ là vào thu rồi, gió lạnh hiu quạnh, tức cảnh sinh tình, cảm xúc bị ảnh hưởng. Không biết vì sao gần đây con bắt đầu lo lắng, sau này nếu rời xa a nương, không biết phải thế nào mới có thể thôi không nhung nhớ."
Nhẫn Đông nghe thế, có chút buồn cười: "Bệ hạ như thế không phải là buồn lo vô cớ đấy sao? Cũng chỉ là ở trong cung mà thôi, còn có thể rời xa như thế nào được?"
Một câu bừng tỉnh người trong mộng. Đúng vậy, một là Hoàng đế, một là Thái hậu, sớm chiều ở bên, còn lo lắng cái gì, cầu mong cái gì? Ở bên bầu bạn, sóng vai đỡ tay, nàng cũng chỉ cầu có thế. Còn tâm ý dù có thế nào, chôn chặt trong lòng là được.
Nghĩ thông suốt rồi, mà chạm phải ánh mắt của Thái hậu, nàng vẫn là chột dạ, đành cười: "Phàm là việc liên quan tới ngài, con đều hồ đồ như thế."
Thái hậu lạnh mắt mà nhìn, cũng không thiếu được một câu trách móc: "Nếu là như thế ngươi cũng nên nói với ta, giữ trong lòng, tự mình đè nén mình, có giải quyết được điều gì hay không? Vô duyên vô cớ đổ bệnh, mà bản thân ngươi cũng không phải là dạng cường kiện gì cho cam."
Ánh mắt mềm đi, Đường Oanh thành khẩn: "Con nhớ rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Thái hậu lại liếc nàng: "Còn có lần sau?"
Thật sự là càng nói càng sai, ngập ngừng: "Sẽ không có lần sau, tuyệt đối không dám."
Trì Tái và Thái Đại đứng bên, cúi đầu cười trộm. Lão hổ thì lão hổ, trước mặt Thái hậu cũng thành thế kia, sống lưng vừa cong vừa dễ uốn, cúi đầu mà nghe theo, nào còn nửa phần ngang ngạnh?
Sắc trời cũng không còn sớm, không muốn phiền Hoàng đế tĩnh dưỡng, Thái hậu muốn đi.
Đường Oanh níu lấy ống tay áo của nàng, làm nũng: "A nương, ngài ở lại thêm chút nữa."
Khả năng đeo bám người ta cũng đã trở lại rồi, Thái hậu không nghi ngờ có điều gì khác thường, quay đầu lại nói: "Ngày mai lại tới, ngươi ngủ sớm một chút, đổ mồ hôi được thì khí lạnh cũng sẽ thoát hết."
Thân còn đang mang tội, nào dám đòi hỏi như bình thường. Đường Oanh bất đắc dĩ đồng ý, đưa mắt nhìn theo bóng lưng đi ra. Chẳng mấy chốc sau liền chìm vào giấc ngủ, lần này ngủ sâu mà không mộng mị.
Kì thật, Thái hậu cũng chưa về Vị Ương cung. Nàng ra khỏi tẩm điện liền tới chính điện, ngồi vào ghế của Hoàng đế, chậm rãi phê duyệt chồng tấu chương còn đang mở ra trên ngự án. Khi xưa còn bé, còn ở Kim Lăng, bởi Nhan gia không cho nữ nhi theo nghiệp quan trường, Nhan Hoài Tín chỉ dạy nàng cầm kỳ thi họa. Tứ thư ngũ kinh, đều là do Bùi Chi Diêu dạy dỗ truyền đạt.
Trì Tái và Thanh Đại túc trực ngoài tẩm điện, Nhẫn Đông dẫn cung nhân tới, thắp sáng đèn nến khắp chính điện, dần dần, ánh sáng bao phủ.
Một đêm như vậy, có người cảm thấy ấm áp yên bình, nhưng cũng có người lo lắng không yên.
Ngày ấy Tần Mịch cho người tới tặng lễ quả thực cũng đã xem xét thời thế, còn nay Vương Bạc Viễn cứu vớt tình hình được đến đâu, có lẽ, bảo toàn được tính mạng cho hắn, này cũng không đến nỗi khó khăn?
Có khó không? Khó! Lễ đã nhận rồi, làm sao trả về được nữa? Vương Bạc Viễn xưng là trang hảo hán chí công vô tư, không muốn để người khác cười nhạo khinh thường. Thân là công thần phò tá Hoàng đế đăng cơ, trước Tướng vị không về tay hắn, Hoàng đế đích thân trấn an bù đắp, tức là coi trọng hắn vạn phần. Nếu đã như thế, Hoàng đế rồi sẽ nhắm một mắt mở một mắt, không bức hắn vào đường cùng.
Giải quyết chuyện gì cũng phải tìm về gốc rễ bản chất của chuyện ấy. Án này của Tần Mịch, ngọn nguồn là do hắn tham ô. Lưu Cư kia vẫn còn sống, còn nếu tham ô ở mức nhỏ, phạt lương chức bổng lộc, tội cũng không nặng. Mấy ngày nay Hình bộ đang tiến hành điều tra thu thập chứng cứ, Vương Bạc Viễn đã định, ngày hôm sau sẽ lập tức tới một chuyến.
—- Hết chương 41 —-
Editor mạn đàm:
Điện hạ thật là, lúc Bệ hạ tới thì bảo ngươi bận rộn đừng tới, lúc Bệ hạ không tới thì hỏi tại sao ngài không tới 😌 Nấu nồi cháo là có kế hoạch hỏi tội tiện thể phục sủng, Điện hạ tính cả rồi 😌
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT