Nhi thần nhất định sẽ hiếu thuận với ngài

Chiêu này lần nào cũng thành công, không nghĩ đến tới hôm nay lại thất bại.

Hành lang thông vào chính điện Vị Ương cung, Hoàng hậu đoan trang ung dung bước phía trước, nhũ mẫu bế Đường Oanh trên tay, đi ở phía sau. Nhũ mẫu cảm thấy có chút buồn cười, ở đâu lại có đạo lý con trẻ càng lớn càng quấn mẫu thân? Đã năm tuổi, có thể gọi là một tiểu cô nương rồi, cũng không còn nhỏ nữa, nhũ mẫu thừa sức bế nàng trên tay, nhưng Hoàng hậu thì chưa chắc.

Đường Oanh thì theo bóng lưng của người đang đi phía trước, thầm nhủ - Lần sau không thể nào nói không có chủ ngữ như thế, nhất định phải gọi đích danh mẫu hậu.

Nhũ mẫu nhìn nhìn, cho rằng đứa trẻ này tủi thân rồi, liền dỗ dành: "Điện hạ vừa trở về, còn đang rất mệt mỏi đấy, nhưng vì nhớ tiểu điện hạ cho nên mới ra ngoài đứng đợi."

Đường Oanh ngộ ra quả thực đúng là như vậy, Hoàng hậu tới dâng thuốc cho Hoàng đế, còn chưa thay y phục, vậy mà đã đứng dưới hiên đợi nàng một hồi lâu. Thấy đứa trẻ muốn xuống, nhũ mẫu thả cho nàng xuống, đã thấy nàng chạy lên bên cạnh Hoàng hậu, tay nhỏ nắm lấy ngón út của Hoàng hậu.

Đứa trẻ ngẩng đầu, vô cùng nhu thuận: "Con dắt ngài đi."

Ngón út của Hoàng hậu bị nắm lấy, nàng câu khóe môi, cười nhẹ: "Lớn dắt bé, là ta dắt ngươi."

Quả thật, thanh âm của Hoàng hậu tràn ngập sự mệt mỏi. Đường Oanh lập tức tự trách bản thân, cúi đầu thấp xuống, thầm nghĩ từ nay không thể tiếp tục ỷ lại tùy hứng nữa, cần trưởng thành cho mau mới phải, như thế mới có thể giúp đỡ mẫu hậu ít nhiều.

Hai người chậm rãi mà đi, bước chân của Hoàng hậu đột nhiên dừng lại. Đường Oanh mịt mờ ngẩng đầu nhìn, đang không hiểu rõ, bỗng thấy Hoàng hậu cúi người, đưa tay ôm mình lên. Một lời dư thừa cũng không nói, nhưng coi như đó đã là sự an ủi lớn nhất rồi.

Đầu tựa trên vai Hoàng hậu, Đường Oanh đưa mắt nhìn cung nga đang đi theo phía sau. Như suy nghĩ gì, ghé gần vào bên tai Hoàng hậu: "Mẫu hậu, sau này lớn rồi, nhi thần sẽ dắt ngài."

Hoàng hậu: "Được."

Đường Oanh lại nói: "Sau này nhi thần nhất định sẽ hiếu thuận với ngài."

Hoàng hậu: "Được."

Biểu tình lạnh nhạt thế kia, nhìn không thấu được, khiến cho Đường Oanh cảm thấy có chút quẫn bách, bỗng nhiên nảy lên một suy nghĩ: "Sau này nhi thần sẽ cõng ngài."

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Đường Oanh một cái, thản nhiên hỏi lại: "Cõng thế nào? Cõng trên vai sao? Ấy là cõng thê tử."

Đường Oanh không biết nói thêm gì nữa, im lặng suy tư, chợt cảm thấy lời này của mẫu hậu có điểm không được... phù hợp.

Chẳng mấy chốc, Dư Sênh đã tới.

Cổ tay Đường Oanh kê trên gối, tay áo vén lên vài nếp gấp, lộ ra cổ tay trắng noãn. Dư Sênh đặt đầu ngón tay lên, đè trên mạch. Xong xuôi lại ghi ghi chép chép một loạt các loại vị thuốc Đông y tẩm bổ, xem ra Hoàng hậu đã sớm có chuẩn bị, cho Nhẫn Đông một ánh mắt, Nhẫn Đông tự biết mà chuẩn bị. Đường Oanh thể yếu từ nhỏ, mấy năm trở lại đây Hoàng hậu đọc không thiếu sách về y dược, coi như cũng có hiểu biết về các phương thuốc cơ bản. Thuốc mà Dư Sênh ghi ra, nàng nhìn qua mấy lần là nhớ, truyền lại bằng lời với người khác mà thôi, còn đơn thuốc giữ lại, cất giữ cẩn thận.

Dư Sênh bắt mạch cho Hoàng hậu. Đã là thuốc, ắt sẽ có phần bổ phần độc, là con dao hai lưỡi, cần phải cân nhắc thận trọng. Vừa bắt mạch Dư Sênh vừa cau mày, biểu tình lộ rõ ưu sầu lo lắng: "A tẩu suy nghĩ quá nhiều, cứ như thế, không tốt."

Biểu cô khuyên mẫu hậu không nên suy nghĩ quá nhiều. Suy nghĩ quá nhiều...

Ngày thường Hoàng hậu luôn giữ một dáng vẻ vân đạm phong khinh, chưa bao giờ tỏ rõ vui vẻ, cũng chưa bao giờ lộ ra buồn phiền, tựa như, có một ngày kia khi bầu trời trên đầu sập xuống, có lẽ khi ấy nàng mới nhíu mày.

Mẫu hậu suy nghĩ điều gì, liệu có liên quan tới mình hay không?

Rất nhiều những nghi vấn, như những hạt mầm gieo xuống đáy lòng Đường Oanh, nhưng rồi sương mù bao phủ bốn phía, làm cho nàng trăm mối khó giải, chẳng thể tường tận.

Đường Oanh còn đang lẳng lặng suy tư, bỗng thấy có bàn tay mềm mại vỗ sau gáy mình một cái, tai nghe tiếng Hoàng hậu khẽ cười: "Nghe thấy biểu cô nói rồi chứ, ngươi nên nghe lời ta một chút, chớ có chọc cho ta giận."

Nhìn sang Dư Sênh, tâm tư xoay vần, nét mặt cũng thật phong phú, kết quả - bị Hoàng hậu viện cớ bất kính với trưởng bối, phạt đi Thiên điện đọc sách làm bài, không xong không được phép đi ra.

Kỳ thật, là một kế điệu hổ ly sơn.

Đường Oanh đi rồi, cung nhân cũng cho lui hết, trong điện chỉ còn có Hoàng hậu và Dư Sênh.

Ánh mắt Dư Sênh ngưng lại trên gương mặt Hoàng hậu, nhớ đến khi xưa, người này và bản thân mình đã từng là hai tiểu cô nương thanh thuần, mấy năm dài đằng đẵng xa cách, phải chăng thân tại nơi thâm cung ngươi lừa ta gạt đã khiến người thay đổi rồi? Dư Sênh buông một tiếng thở dài, nắm lấy cổ tay Hoàng hậu.

Nàng nói: "A tẩu, gần đây muội nghe được rất nhiều lời đồn." Phải, là lời đồn, rất nhiều những lời đồn, nhưng Dư Sênh vẫn tình nguyện lựa chọn tin tưởng Hoàng hậu.

Trong cung không thiếu gì những người quen thói lời ra tiếng vào, Vị Ương cung này quản chế cung nhân rất có phép tắc, nhưng Thái Y viện thì không chắc. Hoàng hậu buông ánh mắt, nhìn bàn tay Dư Sênh đang nắm lấy cổ tay mình, thân mật mà đầy niềm tin. Nàng trầm mặc một lát, sự trầm mặc này khiến cho Dư Sênh lo lắng bất an, bàn tay khẽ siết chặt một chút, lại nói: "A tẩu, muội tin ở a tẩu, vô luận là xảy ra chuyện gì, muội cũng sẽ đều tin, như khi còn nhỏ vậy." Dư Sênh cũng chỉ muốn một câu trả lời thuyết phục mà thôi, quả thực tin Nhan Y trong sạch, thế nhưng vì cớ gì nàng lại để cho miệng lưỡi thế nhân dùng những ngôn từ ác độc để phỉ báng mình như vậy?

Dư Sênh vừa nói, mắt đã đỏ lên. Hoàng hậu nhìn, chợt nhớ đến quãng thời gian khi còn nhỏ, khi ấy cũng như lúc này vậy. Tiếc rằng trên đời có rất nhiều chuyện không thể nào giữ mãi như cũ được, qua đi rồi không lấy về được, thay đổi rồi chẳng thể biến lại như xưa. Nàng nhìn Dư Sênh, Dư Sênh thực ra vẫn còn có nét như xưa, vẫn mãi ở đó, chưa từng thay đổi.

Lại nghĩ, người đã thay đổi không thể trở về như xưa, có lẽ chỉ là mình Nhan Y nàng mà thôi.

Hoàng hậu nở một nụ cười, nụ cười chẳng hề mang ý tứ hàm xúc, dùng ngữ điệu nhàn nhạt mà nói: "A Sênh, người, không phải do ta mưu hại. Thế nhưng mạng người, ta không thể thoái thác đổ lỗi cho ai khác."

Nếu như lúc ấy có thể ngăn cản, nếu như thế... đã tốt biết bao nhiêu.

- --

Khóa nghiệp đã hoàn thành, đóng lại đặt một bên, Đường Oanh chống cằm, ánh mắt dõi về khoảng không. Nàng suy nghĩ mông lung, xưa nay nàng quý trọng Hoàng hậu, cũng tin tưởng ở Hoàng hậu, nhưng vẫn là không tới mức phó thác cả sinh tử của mình vào tay Hoàng hậu. Mà nay, nàng bắt đầu do dự, liệu có nên để cho Hoàng hậu biết được điểm khác biệt của mình hay không? Vừa nghĩ vừa nhìn đồng hồ nước đặt một góc, cũng không còn sớm nữa, tự nhủ cũng nên đem khóa nghiệp tới cho mẫu hậu nhìn qua rồi.

Tay ôm khóa nghiệp, đi về phía chính điện. Đường Oanh vừa bước tới, cánh cửa vốn vẫn đang đóng chặt bỗng nhiên được mở ra, Dư Sênh bước ra ngoài. Nàng cúi thấp đầu, dường như tâm tình rất kém, trong tay còn cầm một bình sứ nhỏ, vừa nhìn đã biết là bình chứa đan dược.

Mà còn... thật giống bình chứa thuốc độc.

Đường Oanh nhìn thấy, đáy lòng thảng thốt, nhưng rồi lại nghĩ, trong Vị Ương cung này làm sao có thuốc, mà lại còn là thuốc độc cho được? Nàng đè nén tâm tình, đi tới, ngôn hành cử chỉ vô cùng chuẩn mực, lễ độ gọi một tiếng: "Biểu cô."

Dường như Dư Sênh không nghe thấy, cứ thế ngây ngốc lơ đãng bước ra. Hoàng hậu đi theo ngay phía sau nàng, thấy Đường Oanh đang đứng một bên, bèn vỗ nhẹ trên vai Dư Sênh: "Tiểu Thất gọi muội kìa." Khóe miệng phảng phất có nụ cười, nhìn vào đối lập với Dư Sênh, nhưng không biết vì sao Đường Oanh cảm giác như lời kia của Hoàng hậu là một lời nhắc nhở. Không khí trở nên quỷ dị.

Dư Sênh giật mình ngẩng đầu, hoảng đến trừng mắt, lại có chút lúng túng mờ mịt quay lại nhìn Hoàng hậu, theo tầm mắt của Hoàng hậu, lúc này mới nhìn tới Đường Oanh. Gần như là ngay lập tức, Dư Sênh giấu bình sứ đang còn nắm trong tay ra sau tà viên lĩnh, vẻ thất kinh vẫn còn ẩn hiện trên khuôn mặt, như thể là sợ bị người khác nhìn thấy vật nàng đang cầm trong tay.

Chính là, sợ bị Đường Oanh nhìn thấy.

Nghi hoặc trong lòng dâng càng cao, nhưng Đường Oanh hoàn toàn tin tưởng Hoàng hậu. Cho nên, nàng áp chế sự nghi ngờ, ngước mắt hỏi: "Biểu cô đi bây giờ?"

Nét mặt cứng nhắc của Dư Sênh bây giờ mới hòa hoãn thả lỏng bớt, tay vẫn giấu sau tà viên lĩnh. Nàng gật gật đầu, tay còn lại vươn tới, sờ sờ đầu Đường Oanh: "Phải. Ngày mai biểu cô sẽ cùng ngươi tới Xuân Nhật uyển, chúng ta cùng xem xem." Vốn là Dư Sênh muốn cười, nhưng cuối cùng lại thành một nụ cười khó coi. Đôi mắt đỏ bừng, nàng cúi đầu nhìn đứa trẻ, bỗng chốc trở thành một bậc trưởng bối, dặn dò: "Phải hiếu thuận với a nương ngươi, biết không? Có hiểu được không? Bất cứ khi nào, luôn luôn."

Đường Oanh không ép được sự nghi ngờ trong đáy lòng, buột miệng hỏi lại: "Bất cứ khi nào?"

"A Sênh, muội nói quá nhiều lời thừa thãi, khiến cho ta đau cả đầu." Hoàng hậu đỡ trán, ngón tay xoa thái dương, ý tứ muốn đuổi người. Phân phó cho Nhẫn Đông tiễn Dư Sênh đi, nàng coi như những chuyện vừa xảy ra đây chưa từng xuất hiện, tiến tới cầm lấy công khóa trong tay Đường Oanh: "Đi thôi, vào trong nói tiếp."

Đường Oanh theo phía sau Hoàng hậu: "A nương, có vẻ như biểu cô đang khóc."

Hoàng hậu dừng bước, quay lại liếc nhìn đứa trẻ một cái, rồi thản nhiên trả lời: "Đã lớn như vậy rồi mà bị trách phạt vài câu đã rơi nước mắt. Thật không có bản lĩnh, ngươi chớ học theo nàng."

Đường Oanh im lặng, lúc này nàng đã có thể chắc chắn, thật sự có một bí mật đang tồn tại. Nhưng rồi nàng chẳng truy vấn nữa, dù sao nàng tin rằng mẫu hậu sẽ không làm hại nàng, mà nàng, đương nhiên sẽ hiếu thuận với mẫu hậu.

Ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chiếu, tấn phong Lâm Xuyên quận vương lên Yến vương!

- -- Hết chương 22 ---

Editor mạn đàm:

Là chính miệng điện hạ gợi ý cái viễn cảnh cõng thê tử thưa quý vị, tôi đã thuyết âm mưu điện hạ dày công toan tính gần 20 năm để độc chiếm cái ghế Trung cung của gia tộc nhà họ Đường mà không ai tin *thở dài*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play