Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Trên đường từ phủ thành trở về, đột nhiên xuất hiện một đám cướp.
Mộc lão tam sợ đến sắc mặt như màu đất, nói khẽ với Từ Thụy Khanh: "Tiểu tử Từ gia, ta cảm thấy tiền này có lẽ giữ không nổi. Sợ nhất là bị cướp sát hại tính mạng, nếu lúc đó có cơ hội chạy trốn, ngươi hãy nhanh chân chạy..."
"Để lại tiền và tiểu nương tử kia, bọn ta tha cho hai người các ngươi rời đi."
Bọn cướp nhìn thấy trên xe bò có tiểu cô nương mỹ mạo xinh đẹp, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tư sắc nổi trội, lập tức nước dãi chảy dài ba thước.
Mộc lão tam vừa nghe liền ngưng bặt.
Nữ nhi ông đã là người ngốc, thế mà bọn chúng còn mơ ước sắc đẹp của cô?
Đó là con người sao?
Quả thật cầm thú!
Vì thế giận tím mặt: "Đi cái lão nương nhà ngươi!"
Từ Thụy Khanh cũng là đầu gặp trường hợp lớn thế này, trong lòng lo sợ bất an. Nhưng nếu muốn hắn một mình chạy trốn, đó là tuyệt đối không khả năng.
Cứ liều chết một phen, ít nhất ba người còn có cơ hội sống sót trở về!
Thừa tướng đại nhân tương lai nghĩ như thế.
Phồn Tinh bị Mộc lão tam lớn tiếng mắng đến tỉnh giấc, vẻ mặt mê man mở mắt ra, trong miệng còn ngậm một viên kẹo.
Từ Thụy Khanh nhìn trên quần mình dính chút đường, khóe miệng nhịn không được giật giật.
Trong lòng nói, nhìn bọn cướp đó xem, thật sự là phẩm vị quá kém!
Tùy tiện muốn đoạt khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc, không sợ sơn trại sẽ bị ăn sập sao?
Suốt dọc đường đi cô tiêu năm lượng bạc chỉ để mua đồ vặt, hồ lô ngào đường ăn mười ba xâu, hạt dẻ xào ăn năm túi, cùng vô số loại đồ ăn vặt khác...
Nhưng mà Từ Thụy Khanh trăm triệu không nghĩ tới, sơn trại không cần sợ bị ăn sập, mà là...
Bị đánh sập!
Sự tình phải quay lại từ lúc Mộc thúc giận tím mặt, gầm lên một tiếng, nhảy xuống xe bò xông lên.
Vốn dĩ ông còn nghĩ, tốt xấu gì bản thân cũng là thợ săn, trong lúc tức giận bạo nộ, nói không chừng có thể một mình giữ quan ải, vạn người không địch nổi.
Kết quả sự thật chứng minh, song quyền khó địch bốn tay.
Sau khi Mộc thúc nhảy xuống xe bò, liền bị người ta lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, một chân gạt ngã trên mặt đất, bay ra thật xa...
Nhìn dáng vẻ bọn cướp kia, đều là người biết võ, thật sự khó đối phó!
Từ Thụy Khanh vốn tưởng rằng, hôm nay lành ít dữ nhiều!
Kết quả trăm triệu không nghĩ tới, sau khi Phồn Tinh thấy Mộc thúc bị người đá bay, đang buồn ngủ lập tức tỉnh lại.
Vặn đầu bên trái một cái, lại vặn đầu bên phải một cái, nhẹ nhàng trầm tĩnh, vô cùng khí thế nhảy xuống xe bò: "Sao các ngươi, lại dám đánh cha ta?"
Nhìn xem nói chuyện đều đứt quãng, bộ dáng lắp bắp.
Từ Thụy Khanh theo bản năng muốn kéo cô ra sau lưng mình, tuy hắn tay trói gà không chặt, nhưng có thể bảo vệ Phồn Tinh được đến đâu thì cứ cố đến đó.
Kết quả đại lão ở thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng, đã như tên bắn khỏi dây cung, hướng bọn cướp vọt qua...
Cực kỳ đẫm máu!
Cực kỳ tàn bạo!
Cực kỳ đáng sợ!
Thời gian không đến một nén nhang, Từ Thụy Khanh nhìn đám cướp tàn tạ trải dài trên mặt đất.
Chém đứt tay, chặt gãy chân, còn có bị một quyền đánh xuyên qua bụng...
Hít sâu một hơi, hắn cảm thấy mình trước kia quá xem nhẹ lực sát thương của nữ nhi ngốc nhà Mộc thúc.
Nhưng Mộc lão tam lại rất bình tĩnh, cũng không quá kinh ngạc trước sức lực của Phồn Tinh.
Chờ sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, Mộc lão tam mới lơ đãng nhắc một câu: "Lần đó lợn rừng đâm đầu vào thân cây, nhưng không phải tự đâm đầu chết, mà là bị nữ nhi ta một quyền đánh chết."
Một quyền, đánh chết...
Đánh chết...
Chết...
...
"Vốn dĩ thân thể nàng ốm yếu, nhưng sau khi ta mang nàng lên núi săn thú, giúp nàng dưỡng tốt thân mình, sức lực liền có hơi lớn một chút..."
Từ Thụy Khanh suýt thì nhịn không được hỏi lại, cái đó mà là một chút sao?