Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Sau khi Phồn Tinh sờ đến chân Từ Thụy Khanh, lập tức thẳng hướng phía trên bò tới, đem đầu gác lên đùi hắn, thoải mái dễ chịu mà ngủ, thơm ngon ngọt ngọt, thậm chí còn bắt đầu phun bong bóng.

Từ Thụy Khanh nghĩ thầm, cô chắc chắn là cố ý!

Rõ ràng là mơ ước hắn, vì thế cố tình tới gần hắn!

Hắn hắn hắn... hắn trước nay đều không ở quá gần nữ tử như vậy.

Hắn có chút khẩn trương!

Đi phủ thành mất đến vài ngày, Mộc lão tam lái xe cũng nhàm chán, vì thế suốt dọc đường luôn cùng Từ Thụy Khanh trò chuyện.

Sau khi hai người thân quen hơn, Từ Thụy Khanh nhân cơ hội bày tỏ mong muốn bái Mộc lão tam làm sư phụ, học ông săn thú.

Mộc lão tam có chút khó xử: "Tiểu tử Từ gia, thúc cũng biết ngươi có chí cầu tiến. Nhưng tình huống khuê nữ nhà ta thế này, thúc cũng phải vì nàng tính toán một chút. Không giấu gì ngươi, tay nghề này dùng để kiếm cơm, thúc là định truyền cho con rể. Chỉ có như vậy, thì ngày tháng sau này của nữ nhi mới tốt hơn đôi chút."

Người thiếu quyết đoán, khó đạt thành công!

Từ Thụy Khanh trong lòng khẳng định một câu, quyết định dao sắc chặt đay rối: "Mộc thúc, ngươi xem..." ta thì thế nào?

Lời còn chưa tuôn ra khỏi miệng, bánh xe bò cán qua khối đá lớn.

Xóc nảy mạnh một cái, Phồn Tinh đang gối đầu trên đùi Từ Thụy Khanh...

Lộc cộc lộc cộc.

Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, rớt khỏi xe bò!

Từ Thụy Khanh: ". . ." Hắn còn chưa kịp ngăn lại, tiểu cô nương mượt mà như cục bột trắng, lăn một vòng liền té xuống!

May là xe bò đi không nhanh, Phồn Tinh lại da dày thịt béo.

Chỉ là đang nhắm mắt, theo bản năng chống người ngồi dậy, trong tay bắt được thứ gì đó.

Mộc lão tam vội chạy xuống đỡ, thuận tiện kiểm tra xem cô té có bị thương không, vừa mới kiểm tra liền nhìn thấy trong tay trái Phồn Tinh đang nắm một khối rực rỡ ánh vàng.

Đại lão hướng trên mặt đất lăn, thuận tay liền sờ được đồ vật cộm người, vì thế nắm vào lòng bàn tay.

Thời điểm Mộc lão tam thấy rõ ràng đó là thứ gì, suýt chút nữa ngất xỉu.

Nương ơi! Khối... Vàng!

Ông đời này chưa từng nhìn thấy vàng!

Hơn nữa còn là một khối vàng lớn bằng nắm tay, chắc chắn rất có giá trị!

Mộc lão tam không dám trì hoãn, đưa Phồn Tinh lên xe bò, sau đó đem vàng thật cẩn thận giấu vào người, nhanh chóng khua xe bò chạy: "Nữ nhi, thứ này cha tạm giúp con bảo quản, con cầm không an toàn."

"Được." Đại lão ngáp một cái, ngựa quen đường cũ mà gối lên đùi Từ Thụy Khanh, tiếp tục ngủ.

Từ Thụy Khanh: ". . ."

Sao, chân là của ngươi, muốn ngủ liền ngủ?

Còn có, chỉ cần từ trên xe lăn xuống, thuận tiện liền có thể nhặt được một thỏi vàng, đây là cái vận khí thần tiên gì?

Có lẽ Mộc thợ săn thấy hắn còn chưa chịu đủ đả kích, cực kỳ khoe khoang mà nói: "Thế nào? Có phải cảm thấy vận khí của nữ nhi ta so với người thường tốt hơn không ít không?"

"Nữ nhi ta tuy rằng so với người ta thì có chút ngốc, nhưng vận khí thật sự là không ai sánh bằng. Khi nàng còn nhỏ, ta mang nàng đi săn thú, nàng hướng chỗ đó ngồi xuống, liền lập tức có lợn rừng đâm vào thân cây bên cạnh..."

Từ Thụy Khanh trong lòng đau xót.

Đột nhiên cảm thấy bản thân mình còn không bằng một đứa ngốc.

Đi phủ thành ba ngày, cây nhân sâm núi song sinh kia bán được giá rất khả quan...

Tám trăm hai mươi lượng.

Còn khối vàng Phồn Tinh nhặt trên đường... đổi thành hai trăm lượng.

Quả thật, người so với người càng tức chết.

Từ Thụy Khanh nhặt rau và nấm trên núi suốt một năm, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài làm công ngắn hạn, mỗi năm bạc dành dụm được chỉ khoảng hai, ba lượng.

Lại còn phải giao cho tổ mẫu Lý thị.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Giữ ngân phiếu hơn một ngàn lượng trên người, Mộc lão tam cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Cứ cảm giác mình sẽ bị kẻ xấu theo dõi, quả nhiên, thật sự bị theo dõi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play