Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thời điểm Thích Hà nhìn thấy tin tức, có một cảm giác nói không nên lời...
A, Thích Thịnh nhìn qua nhân mô cẩu dạng, thì ra đam mê chân chính là loại hình này.
Đột nhiên trong lòng có một cơn ớn lạnh.
Mẹ nó!
Thích Thịnh cứ chăm chăm đi đến trước mặt hắn đối nghịch, liên tục nhiều lần lại chỗ hắn tìm phiền toái, phảng phất như đang liều mạng muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, có khi nào...
Thích Hà có chút khẩn trương sờ sờ cánh tay đang nổi da gà.
Thời buổi này thiếu niên mới lớn sống cũng không dễ dàng, quả nhiên phải cẩn thận bảo vệ chính mình.
Nhìn Thích Mộc Võ đi đến trước mặt, thái độ Thích Hà không nóng không lạnh.
Thích Thịnh bị bêu xấu, danh tiếng đều đã mất.
Vì thế ông ta liền nhớ ra còn có một đứa con trai như hắn?
"Trở về Thích gia, cha sẽ dùng tài nguyên tốt nhất tới bồi dưỡng con, tương lai Thích gia đều sẽ giao cho con." Thích Mộc Võ không cho rằng Thích Hà sẽ cự tuyệt.
Sau khi Thích Thịnh xảy ra chuyện, ông ta đã gấp rút đưa hắn ra nước ngoài. Ít nhất phải mười năm, Thích Thịnh đừng mong có thể ngẩng đầu trong vòng hào môn Hải thành.
Thích Mộc Võ cũng hận rèn sắt không thành thép, nhiều năm tốn biết bao nhiêu tâm huyết tiền tài bồi dưỡng hắn? Kết quả cuối cùng lại ngã quỵ tại chỗ này.
Ông ta chẳng lẽ không biết có người tính kế hắn?
Nhưng bị người tính kế thành công, cũng đủ để chứng minh Thích Thịnh khó thành báu vật!
Thích Hà trong lòng buồn cười, xem đi, đây là cha ruột của hắn đó. Là người cha mà khi hắn mất đi sự yêu thương của ông ta, liền muốn tự sa ngã, đắm mình trụy lạc.
Hiện giờ nhìn lại, quả thật bạc bẽo đến làm người buồn nôn.
Nhưng mà quay về Thích gia...
Hắn đáp ứng.
Gia nghiệp Thích gia, là do mẹ hắn và Thích Mộc Võ cùng dốc sức gầy dựng, có cơ hội thừa kế toàn bộ, tại sao hắn lại muốn từ bỏ?
Huống chi, càng có được nhiều tài sản, mới có thể càng trở nên cường đại.
Sau đó, chiếu cố tiểu ngốc tử thật tốt.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi Thích Hà trở lại Thích gia, liền ở trường học chọn chuyên ngành phụ là quản lý kinh doanh.
Thời gian rảnh ngày càng ít lại, hoàn toàn không thể đi gặp Phồn Tinh.
Bạn cho rằng đại lão sẽ đắm chìm trong niềm thương nỗi nhớ sao?
Cũng không có!
Từ khi Ngụy Tử Trác bị bại lộ tin xấu, Vân Gia Duyệt cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, ồn ào không muốn tin. Nhưng lại không chịu dễ dàng từ bỏ đoạn tình cảm thanh mai trúc mã này, vì thế chia tay rồi quay lại, quay lại xong tiếp tục chia tay.
Phồn Tinh ở trong phòng, ngày nào cũng nghe Vân Gia Duyệt khóc hu hu hu.
Đại lão tỏ vẻ: Quá phiền.
Loại cứ mãi hu hu hu này, cô một quyền có thể đấm chết mười đứa!
Cô không thích bầu không khí của Vân gia, trùng hợp lúc này Văn Nhân Nho lại đưa cho cô một cành ôliu——
Nhìn quyền thiết lực đạo mạnh mẽ của Phồn Tinh, Văn Nhân Nho cảm thấy, nếu bỏ qua không tận dụng, vậy thì sẽ thật đáng tiếc.
Ở Văn Nhân gia cạnh tranh rất kịch liệt, con riêng một đống nhiều vô số kể, mỗi người đều nghĩ tranh quyền đoạt lợi về phía mình. Văn Nhân Nho muốn trổ hết tài năng, nên trên lưng cũng đeo áp lực nhỏ.
Hắn còn trẻ tuổi, thực lực trong tay không đủ, bên cạnh cũng khuyết thiếu người có thể cùng hắn đánh thiên hạ.
Sở dĩ cho Phồn Tinh một cành ôliu, là bởi vì hắn tiếp nhận sòng bạc Văn Nhân gia, đại lão đánh người rất thô bạo. Hơn nữa, bệnh thần kinh đánh chết người không phạm pháp.
Sau khi Phồn Tinh đáp ứng Văn Nhân Nho, thì đi qua trường học Thích Hà nhìn hắn một chút.
Tiểu Hoa Hoa đầy mặt mỏi mệt, quầng thâm dưới đáy mắt rất nghiêm trọng, dáng vẻ vừa vất vả vừa kiệt sức, quá đáng thương.
"Thích Hà, có phải cậu rất mệt không?" Phồn Tinh vươn tay chọc chọc quầng thâm dưới mắt Thích Hà, trong lòng thoáng có chút không thoải mái.
Ngành chính y học, ngành phụ quản lý kinh doanh, đồng thời còn phải tìm hiểu sản nghiệp Thích gia.
Thích Hà cho dù có ba đầu sáu tay thì nhất thời cũng ăn không tiêu.
Nhưng nhìn dáng vẻ tiểu ngốc tử thương tiếc hắn, tức khắc đáy lòng như được người ta rót đường mật.
"Vẫn còn tốt."
Dù Thích Hà trả lời như vậy, nhưng Phồn Tinh vẫn nhận định, Tiểu Hoa Hoa rất mệt!
Cô muốn che chở Tiểu Hoa Hoa kiều kiều nộn nộn mà lớn lên, không nên bị mệt đến khô héo...
*
Thích Hà: Từ đây đi lên con đường ăn cơm mềm...