Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Cùng Thẩm Anh Bác tham gia thi tuyển nam đoàn trong một chương trình, cũng không phải Tạ Trản cố ý.
Tạ Trản mười tám tuổi, chỉ học đến sơ trung*. Lúc trước Tạ Như Nhân mẹ hắn cho rằng có thể đưa hắn tiến vào Thẩm gia, nên mới để hắn đi học. Đến khi hắn học sơ trung, Tạ Như Nhân cảm thấy không có hy vọng thượng vị, liền không muốn bỏ tiền nuôi hắn nữa.
*Sơ trung: tương đương trung học cơ sở, cấp 2 bên Việt Nam mình.
Tạ Trản đối với Tạ Như Nhân mà nói, chỉ là một công cụ thượng vị. Công cụ này đã vô dụng, sao còn phải tiêu tiền cho hắn?
Sau khi Tạ Trản bỏ học sơ trung, thì đã làm qua rất nhiều việc. Tham gia tuyển thành viên nam đoàn, cũng là vì tổ tiết mục bao ăn bao ở, còn cho thêm chút phí thông cáo, nghe nói sau khi tiến vào giới giải trí, sẽ càng có nhiều tiền hơn.
Thẩm Anh Bác lại có ba phần cố ý, sau khi nhìn thấy Tạ Trản trong tiết mục, hắn liền lập tức phái người giúp mình báo danh.
Chuột cống hôi tuy rằng không lên nổi mặt bàn, nhưng ở thời điểm tất yếu, cũng có thể dùng làm khối đá kê chân.
Bởi vì Thẩm Anh Bác và tổ tiết mục hợp tác trên dưới, Tạ Trản bị bôi đen đến bại lộ toàn bộ khuyết điểm, hoàn mỹ nâng lên Thẩm Anh Bác, là người ôn hòa có lễ cỡ nào, lại còn là nam nhân đẹp trai lắm tiền cỡ nào.
Tạ Trản sống ngắn ngủi hai ba mươi năm, đều là giãy giụa trong tuyệt vọng.
Cuối cùng, sống như một bãi bùn lầy, sau đó lặng lẽ chết đi.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Lúc Phồn Tinh vừa mới tỉnh lại, cảm thấy mặt đau là bởi vì vợ chồng Ngọc gia biết cô coi trọng Thẩm Anh Bác con nuôi Thẩm gia, cô lại còn chấp mê bất ngộ, cho nên mới tát cô một cái, muốn làm cô tỉnh táo.
Ngọc Trường Thịnh có thể đưa Ngọc gia lên vị trí đứng đầu tứ đại thế gia thành phố Giang Nam, chính là nhờ vào thủ đoạn tài tình cùng ánh mắt sắc bén.
Thẩm Anh Bác kia, ngoài mặt ngụy trang đến tốt đẹp, nhưng Ngọc Trường Thịnh liếc mắt một cái liền cảm thấy người trẻ tuổi này quá tà khí!
Đối nhân xử thế, sợ nhất là kẻ tâm thuật bất chính.
Nếu con gái mình cùng người như vậy ở bên nhau, làm đá kê chân thì không nói, chỉ sợ cuối cùng còn phải toàn thân thương tổn.
Có điều. . .
Tuy dáng vẻ cô ngây ngốc, nhưng muốn ôn tồn cùng cô thương lượng, thì dù có nói thế nào cô cũng không nghe.
Đứa con gái này từ nhỏ đầu óc thiếu linh hoạt, nhưng phàm là thứ cô đã nhận định, liền quật cường cố chấp, chết cũng không chịu sửa đổi! Trong cơn nóng giận, ông chỉ có thể tát cô một cái, để cô tỉnh táo lại!
Phồn Tinh soi gương.
Mặt, sưng vù.
Răng, còn lung lay.
Nếu là người khác bắt nạt cô, cô lập tức băm nát tay hắn.
Nhưng cái này không phải bắt nạt, mà là dạy dỗ, vậy thì... Không dễ băm.
Đại lão nghiêng đầu, đếm trên đầu ngón tay số nhiệm vụ ở thế giới này: Một, bảo vệ tốt Tiểu Hoa Hoa, không để mọi người ức hiếp hắn. Ừm... có thể ngoại trừ cô, hì hì. Hai, bắt nạt kẻ xấu Thẩm Anh Bác, làm hắn điên, làm hắn cuồng, làm hắn loảng xoảng đâm nhà tù. Ba, không có ba.
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】
Sao nó cảm thấy hình như có đồ vật kỳ kỳ quái quái trộn vào vậy?
'Có thể ngoại trừ cô' là cái quỷ gì?
Sau khi cộng thêm một điểm chỉ số thông minh, có phải cô lại mở khóa thứ mạch não quỷ súc gì rồi không?
Trái tim Sưu Thần Hào căng thẳng, cứ có cảm giác... Ngân Phồn Tinh tiểu thư, giống như, càng ngày càng, ma quỷ!
Nó thậm chí cảm thấy, không phải chỉ số thông minh của cô có vấn đề, mà là mạch não của cô xảy ra vấn đề, cứ trải qua một thế giới, cô liền mở khóa một loại mạch não chín khúc mười tám cong mới.
Này mẹ nó nếu là tiếp tục mở khóa như thế, cô còn có thể trở thành loại ma quỷ nào?
Hiện tại là lúc Thẩm Anh Bác tiếp cận Ngọc Phồn Tinh, Ngọc Phồn Tinh sau khi ngắm mặt, liền rơi vào giai đoạn nhất kiến chung tình. Tổ tiết mục nam đoàn đã biên soạn cắt ghép ra một đoạn, Ngọc Phồn Tinh vì mỗi ngày được ngắm mặt Thẩm Anh Bác, nên đã treo lên thân phận nhân viên đến tổ công tác làm việc.
Chuyện này làm Ngọc Trường Thịnh giận tím mặt, con gái ông ngàn kiều vạn sủng, lại vì một nam nhân mà làm ra loại chuyện tự hạ thấp thân phận này!
Tuy rằng tất cả mọi người trong tổ tiết mục đều biết, cô là đại tiểu thư Ngọc gia, không dám thật sự giao việc cho cô. Nhưng Ngọc Trường Thịnh vẫn tức giận, tức giận cô không biết yêu quý chính mình!
*
Tạ Trản: Ta làm thì thế nào? Ta có lão bà! Nam nhân không chịu làm, sao có thể có được người thích?
Sưu Thần Hào: . . . Ta cứ cảm thấy giống như có chỗ nào đó không đúng??? Ba ba, trước tiên người đừng nói nhiều, thân là người có uy tín có danh dự có thân phận, lời nói ra ngoài như bát nước hắt đi, sau này không thu hồi được đâu.
Tạ Trản: Ta thu hồi làm gì? Ta sợ ai cười ta chắc? Ta, Tạ Trản, thích ăn cơm mềm!
Chiến Thần đại nhân sau khi thanh tỉnh, hức, yên lặng nhặt tiết tháo.