Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ngọc gia đứng đầu tứ đại thế gia ở thành phố Giang Nam, đại tiểu thư Ngọc Phồn Tinh, tuy rằng...
Nhan khống, hoa si, không lao động gì, đầu óc không linh hoạt.
Nhưng mà cô được sủng ái nha!
Ngọc gia cũng chỉ có một cô con gái duy nhất, luôn nâng niu trong lòng bàn tay, dốc hết sức yêu thương.
Cô cũng là ở thời điểm Thẩm Anh Bác còn chưa mở hậu cung, là cô gái đầu tiên có liên quan với hắn. Vừa liếc mắt nhìn qua, liền coi trọng gương mặt Thẩm Anh Bác.
Lại còn rất có tính thực tế.
Nói là nhan khống, liền thật sự chỉ ngắm mặt, vừa không trao thận, cũng không trao tim.
Muốn cô lấy chung chồng với các nữ nhân khác?
Vậy thời gian ngắm mặt của cô, chẳng phải sẽ giảm đi rất nhiều sao!?
Đời này của Thẩm Anh Bác trước nay chưa từng nghẹn khuất như vậy, yêu đương mà ngay cả tay nhỏ còn không được nắm, Ngọc Phồn Tinh kia quả thật chính là cái chày gỗ, ám chỉ trong sáng ngoài tối đều nghe không hiểu. Ngọc gia lại còn đè ép Thẩm gia một cái đầu, nên lúc đó hắn mới phải đi lấy lòng cô.
Chính vì vậy, nghẹn khuất đời này của hắn đều mắc ở chỗ Ngọc Phồn Tinh.
Chờ hắn thu hút được nhiều nữ nhân, tích lũy được nhiều tài sản cùng nhân mạch, sau khi gia thế vượt qua Ngọc gia, chuyện đầu tiên làm, chính là khai đao xử lý Ngọc gia...
Kết cục cuối cùng của Ngọc Phồn Tinh vô cùng thảm thương, cô vốn yêu cái đẹp đến mức cực kỳ nhan khống, lại bị Thẩm Anh Bác hủy dung, đau đớn không bằng chết.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Về phần mối quan hệ của Tạ Trản và Thẩm Anh Bác...
Tạ Trản cắn chết không bỏ Thẩm Anh Bác, đương nhiên không phải không có nguyên do.
Dù sao thì một người là con riêng của Thẩm gia, còn một người lại là con nuôi của Thẩm gia.
Hơn nữa, Tạ Trản thường xuyên đối đầu Thẩm Anh Bác trên tiết mục, về sau tham gia "Phi phàm chi lộ", tính khí càng ngày càng tệ. Chuyện này cũng không thoát khỏi quan hệ với Thẩm Anh Bác...
Mẹ của Tạ Trản, hám giàu yêu tiền, gần như đã biến thành bệnh trạng.
Bà ta cho rằng, sau khi sinh hạ một đứa con trai, là có thể mẫu bằng tử quý, thành công thượng vị, bước qua cửa lớn vào Thẩm gia.
Nhưng loại phụ nữ giống như bà ta, trên đời này nhiều vô số.
Đều cho rằng sau khi mình mang thai, là có thể đủ ngênh ngang bước vào nhà.
Mà trên thực tế, các bà không biết là, một người đàn ông không thể giữ mình trong sạch, phụ nữ bên ngoài muốn sinh con cho ông ta nhiều không đếm hết, chỉ là một đứa con riêng hèn mọn, ông ta sẽ để ý sao?
Sau khi bà ta sinh Tạ Trản, không làm tốt trách nhiệm một người mẹ thì thôi đi.
Đằng này lại còn có ý đồ xem hắn như cây hái ra tiền, năm lần bảy lượt mang theo Tạ Trản nhỏ tuổi, đến trước cửa Thẩm gia thảm thương cầu xin.
Đứa trẻ tuy nhỏ tuổi, nhưng kỳ thật đã hiểu được cái gì gọi là tự ti. Bị mẹ ép buộc quỳ gối trước cổng, bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập trào phúng, nhạo báng, hèn hạ, ác ý, tất cả đều trở thành bóng ma khắc sâu trong lòng Tạ Trản.
Run bần bật muốn nắm góc áo của mẹ, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
Nhưng lại bị chính mẹ mình tàn nhẫn đẩy ra...
"Mày là đồ phế vật! Tao sinh mày có ích lợi gì?"
"Tại sao mày không thể làm ba mày thích mày? Mày còn sống làm gì? Một chút tác dụng mày cũng không có!"
"Tạ Trản, sao mày còn không chết đi?"
Mà Thẩm Anh Bác lại ở trong bóng ma kia, đâm một nhát dao cực kỳ tàn nhẫn!
Đều là trẻ con xấp xỉ tuổi nhau, Tạ Trản như đứa trẻ ăn xin trên đường, mặc quần áo không vừa người, siết tay siết chân, sợ hãi rụt rè, không dám ngẩng đầu.
Đối phương lại mặc âu phục định chế đặc biệt, tuổi còn nhỏ nhưng không chút cẩu thả, từ trên cao nhìn xuống hắn, giống như đang nhìn một vũng bùn lầy.
"Ồ, thì ra mày là con riêng của cha. Không khác gì con chuột trong cống thoát nước, thứ đồ vật không ra nổi ánh sáng. Mày thế mà còn không biết xấu hổ xuất hiện ở Thẩm gia, ai cho mày lá gan đó?"
"Rác rưởi chính là rác rưởi, xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào, đều sẽ làm ô nhiễm đến đồ vật xung quanh. Quản gia, đem bộ ấm trà và tất cả thảm lót chân đổi đi, tôi không có thói quen dùng đồ vật không sạch sẽ."
"Tao là con nuôi của cha, ông ấy tình nguyện thu dưỡng một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống, cũng không muốn nuôi mày. Mày biết chuyện này có ý nghĩa gì không?"
Tạ Trản nhỏ tuổi vò vò góc áo, môi ngập ngừng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có ý nghĩa gì?"
"Đương nhiên ý nghĩa là, cha cực kỳ không thích đồ vật dơ bẩn như mày. Mày có được huyết mạch của ông ấy, đối với ông ấy mà nói, chính là một việc vô cùng sỉ nhục. Ha hả, con rơi bên ngoài, chính là đồng dạng với đồ bẩn thỉu, có ai sẽ thích, hả?"
Ngoại trừ Thẩm Anh Bác, những người khác dù có nói chuyện ác ý cũng không xé rách đến máu tươi đầm đìa như vậy.
Tuy rằng nhiều người chỉ trỏ, nhưng trước nay chưa từng có người nào, nhìn thẳng vào mắt Tạ Trản, máu tươi đầm đìa đâm vào tim hắn...
Mày là đồ vật dơ bẩn!
Mày là thứ không lên nổi mặt bàn!
Mày chính là con chuột co rúc trong cống thoát nước, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng!
Có một tầng ân oán như vậy, Tạ Trản gần như là cắn chết không bỏ với Thẩm Anh Bác!
Vừa thấy Thẩm Anh Bác, liền không nhịn được muốn cắn xé, hận không thể uống máu nhai xương hắn!
*
Phồn Tinh: Vì hắn điên? Vì hắn cuồng? Vì hắn loảng xoảng đâm nhà tù?