Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Con rắn bị lột da xong, thân mình trắng bóng.

Đại lão ném đến trước mặt Thích Hà, mắt trông mong nhìn hắn.

Trên mặt trong mắt đều viết rõ mấy chữ: Đáng yêu, muốn ăn.

Người bên này trải qua quá trình cùng nhau bị phạt đứng, rồi lại ngăn cản đứa ngốc Vân Phồn Tinh phạm sai lầm, sau đó lại biết được đứa ngốc này yêu thầm mình...

Thích Hà cảm thấy tâm tình đối Vân Phồn Tinh, thật phức tạp.

Không hiểu sao lại có loại cảm giác cách mạng tình nghĩa, đồng thời lại thấy đứa ngốc này vốn dĩ rất đáng thương, nếu hắn nói thẳng cự tuyệt cô, hình như có chút tàn nhẫn.

Vì thế ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại xách xác con rắn, dẫn theo Vân Phồn Tinh về nhà.

Hầm cho cô một nồi canh rắn, thuận tiện xào luôn một dĩa thịt rắn.

Thích Hà nếu biết vì một lần ma xui quỷ khiến này, làm cho những ngày tiếp theo đứa ngốc Vân Phồn Tinh kia mỗi sáng đều xách theo rắn bóng loáng, hoặc là cá trích, hoặc là thỏ hoang tới nhà hắn...

Hắn có chết cũng không mở ra con đường này!

Đậu mợ!

Cô xem hắn là cái gì?

Đầu bếp sao?

Hôm nay ăn rắn, ngày mai ăn cá, ngày sau bắt thỏ, ngày sau nữa lại là châu chấu, tất cả cô đều mang lại đây!

Nhìn một túi châu chấu rậm rạp, Thích Hà nuốt nuốt nước miếng.

Không phải muốn ăn, mà là khiếp đến phát hoảng.

"Những thứ kỳ quái này cũng có thể ăn?" Thích Hà tâm tình phức tạp.

Phồn Tinh lột cho mình một cái kẹo que, ngậm ở trong miệng, lại lột thêm một cái, đưa cho Thích Hà, ngữ khí kiên định nói: "Ăn được, có thể chiên dầu."

Nói thật, Thích Hà có chút hoài nghi đứa ngốc này đang giả ngu.

Ngày thường cái gì cũng không hiểu, vừa nhắc đến ăn liền biến thành tinh ranh.

Hơn nữa, hại người còn rất có tay nghề.

". . . Tự cô ăn đi, tôi không ăn ngọt."

Nam tử hán đại trượng phu, hút thuốc thì có thể, nhưng ngậm kẹo que là không được.

Đại lão cho kẻ khác đồ vật, trước nay đều không chấp nhận cự tuyệt, trực tiếp hướng trong miệng hắn nhét vào.

". . ." Thích Hà không kịp đề phòng, răng suýt chút nữa bị nhét cho rụng luôn.

Đứa ngốc kia, ngươi cứ như vậy sẽ mất đi ta, thật sự!

A phi!

Con ngốc này, trước nay đều chưa từng có được hắn!

Thích Hà một phen kinh hãi, quả nhiên, cùng kẻ nhược trí giao tiếp nhiều sẽ bị lây nhiễm.

Thôn không lớn, đi học phải đi đến cách vách thôn, Thích Hà hầu như mỗi ngày đi học đều có thể gặp Phồn Tinh. Mỗi buổi tan học, cô đều một đầu treo đầy kẹp plastic bảy màu Mary Sue chậm rì rì theo phía sau hắn.

Thích Hà có một loại ảo giác.

Hắn kỳ thật là con dê, mà đứa ngốc Vân Phồn Tinh kia, là kẻ chăn dê.

Cứ như vậy không nhanh không chậm đi theo sau lưng, nhìn chằm chằm hắn.

Mẹ nó!

Làm thế nào mà hắn lại có ý tưởng quỷ dị như vậy chứ?

"Thích Hà, tao mẹ nó cảm thấy... quái quái?"

Hồ bằng cẩu hữu đi bên cạnh nghi hoặc nói.

Sao cứ có cảm giác kì dị như bị biến thái theo đuôi thế kia?

Thích Hà: ". . ." Tốt, quả nhiên không chỉ mình hắn có ý tưởng quái gở.

"Đứa ngốc Vân Phồn Tinh kia, chắc là rất thích mày, xem dáng vẻ cô ta lớn lên không tệ, chi bằng mày chơi đùa cô ta một chút đi?"

Thôn làng này ở vị trí hẻo lánh, phần lớn người học xong tiểu học hoặc sơ trung đều bỏ học, sau đó chọn người vừa mắt ở phụ cận kết giao. Có rất nhiều người 15-16 tuổi đã kết hôn, nên tuổi sơ trung đều đã hiểu rất nhiều thứ.

Bên cạnh Thích Hà toàn mấy kẻ không lo học hành, chỉ biết làm loạn.

Vì thế lời này nói ra, liền phá lệ tràn đầy ác ý.

Vân Phồn Tinh tuy rằng ngốc nghếch, nhưng dáng vẻ cô lại rất đẹp.

Vợ chồng Vân gia gen ưu tú, tiểu ngốc tử môi hồng răng trắng, mềm mềm nộn nộn, giống như một cục bột nhỏ. Mắt hạnh to ngập nước, lông mi cong cong yêu kiều, cái miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn.

Hơi hơi nghiêng đầu.

Mắt hạnh tò mò chớp chớp.

Thời điểm vẻ mặt ngốc manh đó nhìn ngươi, ngươi liền biết thế nào gọi là tiểu khả ái.

*

Pháo hôi: "Thích Hà, mày xem con ngốc kia, vừa trắng lại vừa ngốc, chắc chắn rất dễ ức hiếp."

Thích Hà: "... Có phải vì bọn mày chưa được uống rượu tang của giáo viên ngữ văn, cho nên bọn mày vẫn còn loại ảo giác này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play