Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Thích Hà một đường đi theo Phồn Tinh đến trường học, chỉ thấy cô không đi vào lớp, mà là ngựa quen đường cũ tới văn phòng của giáo viên ngữ văn.

Trên đường còn nhặt một nắm tay đầy đá lớn nhỏ.

Muốn làm gì?

Thích Hà nghi hoặc trong lòng.

Đại lão vô cùng thuần thục mà dùng đá đập vỡ cửa sổ, sau đó từ cặp sách móc ra mấy con vật đang vặn vẹo giãy giụa...

Rắn???

Mẹ nó!

Thích Hà hiện tại đã chấn kinh.

Nếu hắn không nhìn lầm, thân rắn hoa văn tươi đẹp bị Phồn Tinh nắm trong tay kia, đầu rắn có hình tam giác, cái này mẹ nó là kịch độc!

Thích Hà trong nháy mắt như phát ra kỳ tích hiểu được mạch não của đại lão...

'Tốt nhất đừng ở trước mặt mọi người bắt nạt người khác', có nghĩa là 'ta ở trước mặt không làm gì mi, sau lưng liền chơi chết mi'.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, đứa ngốc này xuống tay tàn độc như vậy!

Không chỉ có Thích Hà không nghĩ tới, Sưu Thần Hào cũng không nghĩ tới!!

Sưu Thần Hào trong lòng mẹ kiếp mẹ kiếp.

Không phải nói chỉ số thông minh của kí chủ rất thấp, là một người nhược trí sao?

Không phải nói cô nhuyễn manh ngốc nghếch vô hại sao?

Thao tác động trời như vậy, phạm quy!

Đại lão lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay cầm rắn ném vào văn phòng, Thích Hà thậm chí không kịp bước tới ngăn cản.

Thích Hà lập tức quyết định, chạy nhanh vào văn phòng cạy khóa.

May là trường học này tài chính thiếu thốn, ổ khóa đều là loại rẻ nhất, hắn cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, thật vất vả mới đánh chết con rắn kịch độc mà Phồn Tinh ném vào.

Cảm thấy bản thân mình vừa đi một vòng kề cận cái chết trở về!

Này mẹ nó. . . Kích thích!

Sau khi hủy thi diệt tích, xác rắn và máu rắn đều không để lại, nhưng mảnh kính vỡ và ổ khóa hỏng không có cách khôi phục, chỉ có thể nhanh chân chạy trốn.

Thuận tiện còn lao qua xách luôn Phồn Tinh, mạnh mẽ kéo theo cô chạy: "Đi mau, cái đồ ngốc này, muốn bị người ta bắt được đánh chết sao!"

Thích Hà sợ tới mức trái tim kịch liệt nhảy lên, cảm giác không thở nổi.

Không được, buổi sáng hôm nay không thể đi học.

Hắn cần phải bình tĩnh lại!

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

"Đứa ngốc này, cô xuống tay rất tàn nhẫn nha!" Thích Hà lòng đầy sợ hãi xách theo Phồn Tinh một đường chạy đến bờ sông, sau đó nằm vật xuống bãi cỏ.

Mẹ nó, hù chết cha!

Đại lão yên lặng từ cặp sách móc ra con rắn độc bị Thích Hà đánh chết, Thích Hà vừa nhìn thấy động vật mềm oặt kia liền hoảng hốt, tuy rằng hắn là một nam tử hán, nhưng hắn cũng sợ muốn chết đó!

Cảm giác như con rắn này vẫn có thể ngẩng đầu lên, cắn người ta một ngụm quy tiên.

"Nghe nói thịt rắn ăn rất ngon, cậu có thể làm không?"

Thích Hà lúc ấy liền...

Đệch mẹ nó!

"Giáo viên ngữ văn kia tuy rằng đáng ghét, nhưng cô trực tiếp ném rắn độc cắn chết bà ta thì có chút quá mức rồi!" Thật đúng là mẹ nó bệnh thần kinh giết người không phạm pháp!

"Bà ta ức hiếp tôi." Phồn Tinh bắt đầu lột da rắn, yên lặng từ trong cặp sách móc ra dao nhỏ gọt bút chì, lưu loát mổ bụng rắn, đem đến bờ sông rửa sạch sẽ.

Chỉ cần là ăn, cô đều làm được.

Kiêu ngạo.jpg

Người ức hiếp cô, đều sẽ bị viết tên lên quyển sổ đen nhỏ, sau đó... Ức hiếp lại bọn họ.

Muốn hỏi đại lão công bằng? Không tồn tại.

Thời điểm người khác ức hiếp cô, không có ức hiếp chết cô.

Đến khi cô ức hiếp lại, có thể chơi tới mạng người hay không, cái này không chắc lắm.

Thích Hà: ". . ." Vân Phồn Tinh, thật sự rất hung.

"Hơn nữa bà ta còn mắng cậu."

Thích Hà ngơ ngác: "? ? ?"

Cái này thì có quan hệ gì với hắn?

"Tôi không muốn kẻ khác mắng cậu, cũng không muốn kẻ khác ức hiếp cậu." Ngươi, tương đương 1 điểm chỉ số thông minh nha, ta phải xem ngươi như Tiểu Hoa Hoa mà che chở, làm sao có thể chịu đựng người khác ức hiếp ngươi?

"Vì sao không muốn?" Thích Hà đầu óc oanh tạc, hắn có một dự cảm xấu, mơ hồ nhớ tới lúc đầu Vân Phồn Tinh đi theo sau hắn, mấy đứa hồ bằng cẩu hữu đó nói...

Bọn họ nói, đứa ngốc Vân Phồn Tinh này có thể đã yêu thầm hắn!

"Bởi vì. . ."

Vào lúc Thích Hà đang chấn động, Sưu Thần Hào vội vàng ngăn lại: 【Không thể để lộ mục đích thật sự của cô, không thể cho hắn biết cô bảo hộ hắn là vì mảnh nhỏ linh hồn của Chiến Thần đại nhân.】

Ồ.

Đại lão đáp một tiếng.

Quay đầu nhìn qua Thích Hà: "Tôi không thể nói lý do với cậu."

Sưu Thần Hào: 【. . .】

Thích Hà: ". . ."

Tốt, có thể kết luận, con ngốc này, thật sự yêu thầm hắn.

Hắn cũng không biết chính mình là nên vui vẻ, hay là nên đau lòng. Là nên cảm thấy bản thân mị lực vô song, hay là nên run bần bật khi bị đứa ngốc coi trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play