Chờ bác sĩ băng bó cho Sơ Đông xong xuôi, Mục Thu mới lấy tay Sơ Đông qua nhìn kỹ lại, nhưng bởi vì đã băng kín mít, cho nên cô không thể nhìn thấy gì cả. Vì thế cô lại kiểm tra Sơ Đông từ trên xuống dưới thêm một lần, cau mày hỏi: "Còn có chỗ nào bị thương nữa không?"

Sơ Đông khá bất ngờ với biểu hiện khẩn trương của Mục Thu lúc này. Sự bất ngờ này làm nàng có chút lúng túng, mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng lên. Mà cánh tay một phút trước còn thấy đau đến mức muốn giết người, giờ khắc này được Mục Thu nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay của cổ, đột nhiên cũng thấy không còn đau đớn gì hết.

Nàng nhìn Mục Thu, thậm chí còn cười khẽ rồi mới trả lời: "Không...... Không có...... Chỉ có tay bị thương thôi à~~~" Cái giọng điệu kia nghe như thế nào cũng thấy là đang hạnh phúc làm nũng vậy.

Chuy Danh đứng bên cạnh nghe xong thiếu chút nữa đã ngã xuống đống đổ vỡ trên sàn luôn. Này trước sau chuyển biến quá nhanh, nàng chưa tiếp thu kịp. o(╯□╰)o

Nhưng mà, hiện tại Mục Thu đều đặt lực chú ý ở trên tay Sơ Đông không có phát hiện chút hạnh phúc ấy của Sơ Đông. Nếu không phỏng chừng cô ấy cũng sẽ muốn ngã xuống sàn mất.

Cô có chút đau lòng. Ừm...... Là có chút, có chút chút mà thôi. Cô cảm thấy bản thân có vẻ đã có chút hiểu được tâm tình của cha mẹ khi thấy con gái của mình bị thương rồi. Nhìn bàn tay múp máp trắng hồng bỗng xuất hiện vết thương ở trên, loại đau lòng này, quả nhiên rất khó chịu. Theo bản năng cô lại cảm thấy loại tâm tình này có chút khác biệt. Ừm...... Là có điểm khang khác, nhưng bây giờ cô vẫn chưa rõ đến tột cùng là khác ở chỗ nào.

Cô cau mày hỏi Sơ Đông: "Sao lại thế này? Sao lại bị thương?"

"...... À...... Ừm......" Một đại tiểu thư trước giờ không có gì không dám nói đột nhiên trở nên ấp úng. Nàng cúi đầu, nhìn bàn tay đang được Mục Thu cầm, chợt bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Bàn tay của Mục Thu thật đẹp, ngón tay rất dài, màu da trắng. Ngón tay không phải loại mảnh khảnh, mà có hơi múp máp một chút. Nhưng chút xíu đó cũng không ảnh hưởng đến tổng thể.

Tay của mình bị cô nắm nhìn so ra có vẻ hơi nhỏ, không biết sau này ngón tay của mình có thể dài được như vậy không nhỉ @#¥%......

Đã hoàn toàn nghĩ xa tới nơi nào đó trên thế giới luôn rồi. o(╯□╰)o

Kỳ thật Mục Thu đang đợi Sơ Đông trả lời, nhưng đợi mãi Sơ Đông vẫn không trả lời. Chẳng lẽ thật sự rất đau? Đau đến mức nói không nổi? Không thể nào?!

Cô quay đầu nhìn cô giúp việc bên cạnh, hỏi: "Tiểu Chuy, sao lại thế này? Tay của tiểu thư sao lại biến thành thế này?"

"Mục tiểu thư, là vì vừa rồi Tiểu thư có cãi nhau với mấy vị chú bác, có đập phá vài thứ. Trong lúc tranh cãi Tiểu thư ngã xuống sàn, mới không cẩn thận để mảnh vỡ cắt trúng tay." Nàng nói rất ngắn gọn, mà nguyên nhân khiến nàng nói ngắn gọn như vậy là bởi vì Sơ Đông còn ngồi ở chỗ này. Tuy rằng hiện tại nàng có vẻ ngơ ngác, nhưng nếu lỡ nàng đột ngột hoàn hồn, vạn nhất trách cứ mình lắm miệng, ôi...... Tính tình của Đại tiểu thư này, tốt nhất là không nên đắc tội với nàng ta.

"Cãi nhau?" Mục Thu nhăn mày. Không biết đang nghĩ cái gì.

"Mục tiểu thư, Tiểu thư......" Vị bác sĩ bị ngó lơ nãy giờ rốt cuộc chịu không nỗi nữa mà lên tiếng.

"Hở?" Mục Thu hoàn hồn. "Bác sĩ, cần chú ý cái gì sao?"

"A, Mục tiểu thư, vết thương trên tay Tiểu thư không lớn, nhưng bởi vì mảnh vỡ đâm khá sâu, cho nên cần phải cẩn thận nhiều trong hai tuần này, đừng để miệng vết thương dính nước. Tay cũng cần chú ý, không được làm việc nặng." Bác sĩ vừa thu dọn dụng cụ, vừa nói.

"Được, làm phiền bác sĩ rồi." Mục Thu mỉm cười.

"Vậy không còn chuyện gì nữa, Mục tiểu thư, tôi về trước."

"Được rồi, Tiểu Chuy, tiễn bác sĩ ra ngoài đi."

"Dạ, Mục tiểu thư."

Đợi giúp việc tiễn bác sĩ ra ngoài, Mục Thu mới lại nhìn Sơ Đông, nghiêm mặt nói: "Tại sao lại cãi nhau với bọn họ?"

"Tôi......" Sơ Đông cắn môi, rõ ràng là không muốn nói.

"Cái gì?" Mục Thu hỏi, ánh mắt không hề có ý sẽ buông tha. Giọng điệu của cô hơi lạnh lùng, làm Sơ Đông có chút không dám kháng cự.

"Tôi muốn đuổi bọn họ đi, nhưng bọn họ không muốn......" Nàng nói xong, không dám nhìn mặt Mục Thu.

"Chỉ có vậy?"

"Ừ......"

Tuy rằng Mục Thu không có chứng kiến tình huống lúc đó, nhưng nhìn tình trạng hiện trường, rồi liên hệ với cái tính của Sơ Đông, là có thể mường tượng ra thảm cảnh khi đó rồi. Chắc là Đại tiểu thư này đã nổi nóng, sau đó lại đập phá tùm lum rồi.

"Dù bọn họ có không muốn, em cũng không nên đập phá này nọ chứ." Mục Thu thở dài một hơi rồi nói: "Lúc trước, khi em muốn đuổi tôi đi, không phải có rất nhiều biện pháp sao? Giờ quên hết rồi hả?"

"A?" Vẻ mặt nghi hoặc.

"Đại tiểu thư, hình như lâu lắm rồi em không có mời bạn bè về nhà chơi phải hông......" Cô nói như vậy, trên mặt nở nụ cười hiền lành.

"A...... Tôi hiểu rồi." Vì thế, Sơ Đông cũng cười lên, cười vô cùng ngây thơ. Nụ cười kia là Mục Thu hiểu rõ nhất, bởi vì trước kia cô đã thấy rất nhiều lần. Hơn nữa bình thường mỗi lần cô thấy nụ cười đó, đều có nghĩa là cô sắp gặp phiền toái tới nơi rồi. Cho nên trước kia cô tuyệt đối không thích nhìn thấy Sơ Đông cười kiểu đó, nhưng lần này, cô nhìn thấy nụ cười đó, lại khá là vui mừng. O(∩_∩)O

Buổi tối, cửa phòng của Mục Thu vang tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa không lớn, không nhanh không chậm.

"Ai vậy?" Mục Thu im lặng ngồi trên ghế dựa trước bàn học, tuy rằng hỏi như vậy, nhưng vẻ mặt lại giống như là đang chờ người bên ngoài bước vào vậy. Không hề có tí thay đổi gì.

"Mục tiểu thư, là tôi." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Chuy Danh.

"Có chuyện gì?"

"Mục tiểu thư, Tiểu Chuy vội tới đưa quần áo của ngày mai cho Mục tiểu thư." Ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, cực kỳ bình tĩnh, không hề khác với khi nói chuyện ngày thường.

Vì thế Mục Thu đứng lên, đi ra mở cửa.

Chuy Danh đứng bên ngoài mỉm cười nhìn cô, nhưng trong tay không có bộ đồ nào hết. Đây rõ ràng không phải đến đưa quần áo gì, nói cách khác, lời vừa rồi của nàng, là gạt người. Nhưng Mục Thu cũng không nói gì, tựa như không có phát hiện cái gì không ổn. Cô cười nói với Chuy Danh đứng trước cửa: "Nếu vậy thì đi vào để đồ vào hộc tủ đi."

Rõ ràng không có quần áo, cô lại nói giống như là đã thấy được bộ đồ nào đó vậy.

"Dạ, Mục tiểu thư." Chuy Danh nói xong, xoay người đóng cửa lại, đứng bên cạnh Mục Thu, im lặng chờ.

Vì thế Mục Thu liền mở miệng! "Hôm nay, vì sao Tiểu thư lại cãi nhau với họ?" Cô hỏi

"Bởi vì Tiểu thư hy vọng bọn họ rời khỏi đây, nhưng họ không muốn." Chuy Danh trả lời.

"Sau đó thì sao?"

"Chú hai của tiểu thư đưa ra một tập tài liệu, là tài liệu điều tra chuyện phu nhân gả đến Sơ gia thay cho Mục Tiểu thư, còn có rất nhiều chuyện khác nữa."

"Đều là về tôi sao?" Mục Thu hỏi.

"Dạ...... Bọn họ nói nếu là nói ra, phu nhân cùng Sơ gia đều sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Lấy chiêu này uy hiếp Tiểu thư, buộc nàng đuổi phu nhân đi. Tiểu thư rất tức giận, một lời không hợp, chuyện đã thành ra như vậy."

"À... Vậy ra, lần đó hắn đi ra ngoài hơn cả tiếng đồng hồ, là để mời thám tử tư đi điều tra bọn tôi." Mục Thu ngồi đó, nhẹ giọng nói, nguy hiểm híp mắt lại.

"Phu nhân?"

"Ừm...... Xem ra, nghĩ cách quang minh chính đại chắc là không thể dùng ở đây được. Nhất định không thể hòa bình sống chung rồi." Lúc này đây, không phải bọn họ đi, chính là mình phải đi. Mà cô không muốn đi, nếu là vậy, chỉ có thể làm cho bọn họ biến khỏi mà thôi.

- --

Tác phong của Sơ Đông vô cùng nhanh nhẹn, bởi vì áp lực học tập của học sinh tiểu học khá là nhỏ, cho nên học sinh tiểu học cũng khá là nhàn rỗi, sau đó thì, tuyệt đối không thể xem nhẹ nhân khí(*) của Sơ Đông.

(*): lực hút người hay còn gọi là sức hấp dẫn

Đây là xúc động của Mục Thu sau khi thấy một đống tiểu quỷ xuất hiện, biến không gian thoáng đãng của Sơ gia trở nên chật chội.

Phòng khách lớn của Sơ gia vô cùng náo nhiệt, xung quanh toàn là mấy tiểu quỷ. Mấy tiểu quỷ học lớp 6 này đang ở giai đoạn rất muốn lớn lên, nhưng hành vi vẫn còn khá là ngây thơ. Luôn cảm thấy bản thân đã trưởng thành, muốn khoe ra cá tính của bản thân, muốn cho thấy mình đã không còn cần người lớn quản thúc, khát vọng biểu hiện bản thân. Nhưng thực tế thì căn bản chúng vẫn còn chưa dậy thì xong nữa. Lúc này bọn tiểu quỷ rất phiền phức. Hơn nữa tinh lực lại luôn tràn trề.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần đồ trang trí trong phòng khách bây giờ đã loạn tùng phèo hết lên, còn có tiếng nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc vang dội khắp phòng là đủ biết.

Mục Thu đã nếm qua sự lợi hại của mấy tiểu quỷ này rồi, bây giờ đã tiến tới cảnh giới thấy nhưng chẳng thèm trách luôn rồi. Cho nên lúc chứng kiến một tràng trong phòng khách, biểu hiện có thể nói là tương đối bình tĩnh.

Nhưng mấy người họ hàng thân thích sống trong nhà rõ ràng vẫn chưa quen nổi. Cho nên bọn họ chỉ biết nghẹn họng trố mắt đứng nhìn. Đương nhiên, bọn họ cũng có nỗ lực duy trì kỷ luật, nhưng kết cục vẫn khá là thê thảm.

"Há! A Kiệt, ở đây có bóng đá nè!"

"Đá đi đá tới đi!"

"Đến đây đến đây!"

"Mấy đứa này @#¥%......" Đây là vị nào đó đang muốn mở miệng chỉ trích.

"......" Nhìn anh bạn nọ bị bóng đập vào đầu đến té xỉu, thật ra Mục Thu rất là đồng tình với anh ta, bởi vì chuyện đó làm Mục Thu nhớ tới trải nghiệm bị bánh ngọt ập vào mặt lúc trước.

Thiện tai thiện tai...... Cô hổng có nhìn thấy gì hết.

"Đông Đông, làm như vậy...... mẹ cậu không nổi giận chứ?" Có tiểu quỷ nhìn thấy Mục Thu, nhỏ giọng hỏi. [rõ ràng là lúc trước từng bị Mục Thu chỉnh ác].

"Không đâu. Lần này là mẹ mời mọi người đến." Tâm tình của Sơ Đông cực kỳ tốt. "Cho nên, có quậy cỡ nào bà ấy cũng sẽ không nổi giận đâu."

Tiểu quỷ liền vô cùng vui vẻ, lớn tiếng nói: "Há! Đông Đông, mẹ mới của cậu thực tuyệt cú mèo!"

Kế Hoa Thanh cầm ly nước trái cây, tiến đến trước mặt Mục Thu, cười nói: "Đột nhiên tôi phát hiện, thật ra chị cũng không tệ." Nhìn cái điệu bộ kia ai nói nàng chỉ là một tiểu quỷ thì Mục Thu cô sẽ ăn thua đủ với người đó luôn.

"Quá khen quá khen, như nhau thôi." Mục Thu cười mỉa. Cũng đã ngót nửa năm không gặp, tiểu quỷ này càng ngày càng tẩm ngẩm tầm ngầm.

"Tôi cảm thấy chúng ta có vẻ là cùng một loại."

"Vậy sao......" Da mặt run rẩy.

"Cho nên, sau này có gì cần, có thể nói với tôi ha."

"Vậy cám ơn......" Tại sao cô lại cùng một tiểu quỷ bàn luận một chuyện nhìn qua đều y như chuyện trẻ con vậy? o[╯□╰]o.

Các tiểu quỷ tinh lực tràn đầy quẩy đến tận khuya, có đứa còn ở lại Sơ gia luôn. Đùa giỡn ầm ĩ cả một ngày làm đám người họ hàng kia không thể ngủ yên nổi. Đương nhiên Mục Thu đã có chuẩn bị từ trước, cho nên cô vừa nghe nhạc vừa ngủ khá là êm ái. Hơn nữa cho dù không có nhạc, ít nhất cũng đã trải qua đợt huấn luyện của Đại tiểu thư, chỉ cần không muốn rời giường, cô và mấy người giúp việc luôn có thể ngủ đến nghiêng trời đất cũng không tỉnh.

Nửa đêm hơn 2 giờ, mấy người họ hàng bị ép buộc đến sắp tự sát rốt cuộc có thể yên ổn về phòng ngủ.

Trong phòng khách là một đống hỗn loạn, không ai thu dọn hết. Người giúp việc đều được Mục Thu cho nghỉ, ngày mai dọn dẹp cũng được. Cũng đã sớm đi ngủ.

Mục Thu đang ngồi trên một cái sô pha có thể tạm gọi là ngồi được trong phòng khách, cô đang đợi ai đó. Cô khá kiên nhẫn chờ, trên mặt vẫn luôn mang ý cười.

Rất nhanh, bên ngoài có đèn xe sáng lên, Chuy Danh tiến lên đi mở cửa, đi vào là ba người đàn ông ăn mặc rất khác nhau. Ba người đi tới trước mặt Mục Thu, nghiêm túc cúi người, đồng loạt chào Mục Thu.

"Mục tiểu thư."

Mục Thu vẫn thản nhiên, lại nở nụ cười không rõ hàm xúc, đưa tay ra vẻ mời ba người kia ngồi.

Ba người nhìn trái nhìn phải, sau một hồi vất vả ngó nghiêng mới thấy chỗ trống, chen chúc ngồi xuống.

Ầy...... Phòng khách này sao mà lộn xộn đến nỗi không có một chỗ ngồi luôn vậy?

Ba người ngồi xuống xong xuôi cũng không có nói thêm gì, mà chỉ lẳng lặng chờ Mục Thu mở miệng. Bọn họ tất nhiên biết nguyên nhân Mục Thu tìm bọn họ, bởi vì mặc kệ là ai chủ nhân nơi này, mỗi lần tìm bọn họ đều chỉ có một mục đích.

Mục Thu vẫn mang dáng vẻ trời sập cũng không sợ. Cô ngồi đó, nhích nhích chiếc chăn rồi rót cho mỗi người một ly nước.

"Thật ngại quá, nơi này có hơi loạn, chỉ có thể mời các vị nước ấm mà thôi." Cô nói xong, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

Ba người cũng không trả lời, cầm ly nước, nhưng không có uống. Thói quen nghề nghiệp khiến bọn họ không dễ dàng uống thứ gì người khác đưa cả.

Sau một lúc lâu Mục Thu mới lấy một lập tài liệu để bên cạnh ra, đưa tới trước mặt ba người kia, chậm rãi nói: "Tôi hy vọng các anh có thể dùng thời gian ngắn nhất, điều tra kỹ càng cho tôi mấy người này. Chuyện lớn như là thế lực gia tộc, chuyện nhỏ như là hôm qua ăn cái gì, một chút cũng không được sót."

Người đàn ông mang vẻ mặt như lưu manh ngồi ở giữa cầm tập tài liệu mà Mục Thu đưa qua, nở nụ cười rất không đứng đắn với Mục Thu: "Mục tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra cẩn thận, ngay cả chuyện bí mật khuê phòng cũng sẽ báo cho cô luôn."

Lưu manh...... Thật sự là lưu manh mà.

Chuy Danh đứng ở một bên chú ý tình huống xung quanh thiếu chút nữa đã thốt lên như vậy.

Mục Thu híp mắt, tiếp tục cười. "Có thể như vậy thì tốt quá rồi. Nếu được, hãy kèm thêm ảnh chụp."

Nếu đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, cho nên, mặc kệ là dùng cách gì, cô đều phải ở lại chỗ này. Nếu chỉ dựa vào mấy trò xiếc nho nhỏ của Sơ Đông, sẽ không thể đuổi họ được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play