*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sơ Đông chạy nhanh xuống phòng bếp, nhưng bởi vì nó khá lớn, cho nên phải mất một lúc lâu mới tìm được trứng trong tủ lạnh, lấy mấy quả rồi chạy lên lầu lại.

Lúc nàng vào phòng, Mục Thu đã nấu mỳ xong, đang ngồi trước bàn học xem bài vở của nàng.

"Chị xem sách vở của tôi làm gì?" Ngữ điệu trong câu hỏi không biết là vui vẻ hay tức giận.

Mục Thu quay đầu lại, không để ý tới câu hỏi của Sơ Đông mà chỉ nở nụ cười với Sơ Đông, nói: "Nhìn không ra nha, nhìn em vậy mà thông minh thật đó." Trong giọng nói đều là ý ngạc nhiên vô cùng.

Nhìn không ra? —_—|||

"Tôi thông minh hồi giờ!" Đại Tiểu thư khó chịu, bực mình đưa hai quả trứng cho Mục Thu, nói: "Tôi muốn ăn trứng!" Cái gì mà nhìn ra chứ? Chẳng lẽ mặt nàng trông rất ngốc nghếch sao?

"Ở đây chỉ có một nồi điện(*), có muốn luộc trứng, cũng phải đợi sau khi ăn mỳ xong, mới nấu được chứ."

(*) 电热杯 – Chương trước mình để là 'ấm điện' nhưng có vẻ không phải, nên sửa lại là nồi điện. Như này:



"Dù sao chị cũng phải nấu trứng cho tôi ăn, không được lừa tôi!" Nàng nhét trứng vào trong lòng Mục Thu, há miệng bắt đầu ăn mỳ.

Ăn mỳ xong, rửa sơ cái nồi, Mục Thu bắt đầu luộc trứng cho Đại tiểu thư. Muốn luộc trứng ngon cần thời gian khá dài, Sơ Đông không có kiên nhẫn chờ, muốn đi tắm rửa. Đến lúc nàng tắm xong đi ra, Mục Thu đã luộc trứng xong.

"Mục Thu! Sấy tóc giúp tôi, còn phải mát xa nữa đó." Nói như đúng rồi luôn.

"Đã lớn như vậy rồi, tự sấy đi!" Mục Thu nhịn không được trợn trắng mắt. Giúp nàng nấu mỳ giúp nàng luộc trứng, bây giờ còn phải giúp nàng sấy tóc? Đại tiểu thư này thật đúng là nhiều chuyện.

"Không, tôi muốn chị sấy cơ." Đại tiểu thư đứng bên cạnh Mục Thu, cầm máy sấy, bá đạo nói.

"Hừm~~~" Mục Thu quay đầu nhìn Sơ Đông, hai tay chống nạnh, dáng vẻ như muốn làm ra lẽ với Sơ Đông. "Vừa muốn tôi nấu mỳ, vừa muốn tôi luộc trứng, bây giờ còn muốn tôi sấy tóc cho, tôi nói này, Đại Tiểu thư em đừng có mà được một tấc lại muốn một thước!" Chẳng lẽ thấy cô không nói gì là muốn gì thì muốn sao?

"Tôi cứ được một tấc lại muốn một thước đấy!" Hoàn toàn không xem khí thế của Mục Thu vào mắt, Sơ Đông nhét máy sấy vào trong lòng Mục Thu, đoạt lấy trứng trong tay Mục Thu, kéo ghế tới, rồi đặt mông ngồi xuống, an vị trước mặt Mục Thu, dựa lưng vào cô. Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, tư thế như vậy kỳ thật rất ái muội, Tiểu quỷ này tựa như muốn ngã vào trong lòng Mục Thu luôn vậy. Mục Thu cảm giác bộ ngực của mình cũng sắp đụng lưng của Sơ Đông rồi. Cô thở khá đều và nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể thổi đến trên đầu Sơ Đông. Cô có chút sững sờ, cứ ngồi đơ ra, cầm máy sấy mà không có làm gì nữa.

"Sao vậy?" Cả một đỗi mà không thấy động tĩnh gì, Sơ Đông ngửa ra sau, khó hiểu nhìn Mục Thu.

Vừa vặn Mục Thu cúi đầu, trong nháy mắt hai khuôn mặt gần sát nhau chưa từng thấy. Ánh mắt đối ánh mắt, Sơ Đông hơi hé miệng, hơi thở đã phả lên mặt Mục Thu, mềm mại, ôn nhu, làm người ta khó có thể không để ý. Mắt Sơ Đông khá to, mắt hai mí, rất đen, không phải là màu nâu đen, mà là màu đen thuần khiết. Một màu đen cuốn hút như muốn câu hồn người khác.

Mục Thu đột nhiên không dám nhìn thẳng đôi mắt này, dưới cái nhìn chăm chú của Sơ Đông, cô có chút lo sợ không yên dời ánh mắt sang chỗ khác.

"Sao thế? Mục Thu?" Bên kia, Sơ Đông còn mở to cặp mắt hơn, bối rối hỏi.

"Không...... Em ngồi yên đi, ngồi kiểu đó, sao mà tôi sấy tóc cho em được?" Vì tránh tình cảnh xấu hổ lúc này, cô vội vàng mở miệng nói, mắt vẫn không có nhìn Sơ Đông.

"Là do chị vẫn ngồi đơ ra, tôi mới như vậy." Sơ Đông có chút bất mãn, vừa cúi đầu, vừa lầm bầm lầu bầu, cầm hai quả trứng trong tay, lăn qua lăn lại.

"E hèm...... Em ngồi lại đi." Mục Thu đảo đảo mắt, lấy tay nâng đầu Sơ Đông, cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc giúp nàng. Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, có thể cô sẽ ở chung với Sơ Đông một thời gian khá dài, tóm lại tuyệt đối không thể cứ ngoan ngoãn hầu hạ Đại tiểu thư như vậy được. Nhưng giờ phút này chung quanh im ắng làm cô có cảm giác không an toàn, cô hy vọng có thể tạo ra chút tiếng động gì đó, mà máy sấy trên tay vô tình trở thành lựa chọn tốt nhất.

Sơ Đông hiếm khi phối hợp ngoan ngoãn ngồi yên, cúi đầu tiếp tục vân vê hai quả trứng. Mục Thu nâng tay giúp Sơ Đông sấy tóc, ngón tay luồng vào những lọn tóc ướt sũng của nàng, chậm rãi vuốt nhẹ. Đầu ngón tay chạm vào da đầu Sơ Đông, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, hẳn là cảm giác khá tốt. Nhưng loại cảm giác này lại làm cho Mục Thu cảm thấy có một chút...... sợ hãi?

Cô vừa sấy, động tác trên tay chưa từng ngưng lại, nhưng đầu óc lại rơi vào trạng thái trôi nổi bốn phương, nói đơn giản chính là đang ngẩn người.

"Mục Thu." Sơ Đông nhẹ giọng gọi một tiếng.

"......"

"Mục Thu?!"

"......" Mục Thu hoàn toàn không có phản ứng.

"Mục Thu!" Nổi giận, giọng cũng tăng âm lượng lên rất nhiều lần, làm Mục Thu hoảng sợ.

"Hở?! Làm gì mà kêu lớn tiếng như vậy chứ?" Người nào đó bị hù hết hồn bất mãn nói.

"Tóc của tôi đã khô rồi, không cần sấy nữa chứ?" Sơ Đông xoay người, đôi mày đẹp nhăn lại, mang vẻ rối rắm nhìn cô.

"A? Ồ......" Mục Thu giật mình phản ứng lại, tắt máy sấy, đứng dậy, vừa đi cất nó vừa nói: "Tôi đi đây, ngày mai em còn phải đến trường đó, ngủ sớm một chút đi."

"Chị không ngủ ở đây?!" Vừa nghe Mục Thu muốn đi, Đại tiểu thư vốn đang ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng nói.

Mục Thu xoay người, buồn cười nhìn nàng: "Hình như tôi không có nói là sẽ ngủ trong này nhỉ?"

"Nhưng không phải hồi trước chị luôn ngủ với tôi sao?" Không biết vì sao Đại Tiểu thư lại nói chuyện không đầu không đuôi như vậy. Vừa dứt lời, bộ dáng kia rất giống là đang vội vã tìm kiếm gì đó.

"Đó là bởi vì trước kia em nói em sợ sấm sét, nên chúng ta mới ngủ cùng nhau chứ bộ."

"Nhưng bây giờ tôi vẫn còn sợ sét mà!" Sốt ruột nói.

Mục Thu nhìn nhìn qua bên cửa sổ. "Yên tâm, hôm nay sẽ không có sét."

"Nhưng biết đâu sẽ có sét bất ngờ thì sao?!"

"......" Mục Thu nhíu mày, rốt cuộc Tiểu quỷ này muốn nói cái gì? "Được rồi được rồi, tôi đáp ứng với em, nếu thật sự có sét đánh, tôi sẽ lập tức chạy qua, được không?"

"Nhưng nếu chị không nghe thấy tiếng sét thì sao? Tôi sẽ sợ."

"A?...... Vậy thì em qua phòng tôi cũng được."

"Nhưng như thế thật phiền. Nếu chị ngủ lại đây, tôi sẽ không cần qua đó, buổi tối cầu thang không có bật đèn, dọa chết người đó." Vừa nói, vừa túm lấy áo của Mục Thu.

"......" Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là sợ tối sao? Sao trước kia cô chưa từng nghe nói nàng sợ tối vậy? Đại tiểu thư này trở nên nhát gan như vậy từ hồi nào vậy? Rối rắm-ing.

"Đại tiểu thư, em đã 12 tuổi rồi, cần phải học can đảm lên chớ. Nếu sợ tối thì có thể bật đèn, công tắc không phải là ở ngay cạnh cửa phòng của em sao?"

"Vậy chị cứ ngủ cùng tôi đi, cái gì cũng yên ổn hết!" Nàng nói rất gấp, vẻ mặt của nàng làm Mục Thu thực sợ nếu cô nói thêm gì nữa thì kim đậu đậu sẽ rơi ra mất [ý nói đại tiểu thư sẽ khóc mất ><]. Đây là thứ mà Mục Thu không thể chịu nổi nhất.

"Em đã lớn rồi, sao cứ đòi ngủ cùng tôi thế? Sẽ bị người ta cười đó."

"Tôi...... Tôi......" Sơ Đông níu chặt áo Mục Thu, ngẩng đầu nhìn cô, mặt nhăn nhó, cau mày, đột nhiên lớn tiếng hô: "Nhưng mà tôi muốn ngủ cùng chị!"

"A?" Xin cho phép Mục Thu nhất thời không thể phản ứng kịp.

"Tôi muốn ngủ cùng chị! Tôi muốn chị ở lại!" Hiện tại đã không còn là hét nữa, mà đã biến thành ra lệnh.

"A......" Mục Thu nhìn Sơ Đông, dừng một chút sau mới nói thêm: "Chuyện đó, không được."

"Tại sao? Chị không muốn? Chị ghét tôi hả?" Vẻ mặt Sơ Đông tràn ngập bi thương.

"......" Tiểu quỷ xinh đẹp như vậy lại bày ra vẻ bi thương thật sự là làm người ta...... Không được không được. Mục Thu thiếu chút nữa đã thỏa hiệp, cô dời tâm mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp còn non nớt của Sơ Đông, tròng mắt đảo qua đảo lại, mới nói: "A, nếu bị mấy người dưới lầu kia thấy được, lại gây ra thêm mấy chuyện không đáng nữa, cho nên, không được."

A a, tuy rằng là ngụy biện, ngụy biện lộ liễu, nhưng không phải nói bừa, dù sao đây cũng là một trong những nguyên nhân hàng đầu mà.

"......" Đột nhiên Sơ Đông không nói gì.

"Cho nên mới nói, không thể ngủ cùng nhau được." Tìm được lý do chính đáng, lá gan của Mục Thu dường như cũng lớn hơn, cô nhìn Sơ Đông, còn nghiêm túc bổ sung: "Không phải tôi không muốn, là không có cách nào khác." Ừ, thật là không có cách nào, thật là không có cách nào mà. —_—|||| [ tự thôi miên trong truyền thuyết ]

Sơ Đông cúi đầu.

Nhìn thật là đáng thương. Mục Thu có chút không đành lòng, vươn tay muốn xoa đầu Sơ Đông, giống như trước đây vậy.

Nhưng tay cô vừa mới đưa đến đỉnh đầu của Sơ Đông, chưa kịp đụng chạm gì hết, Đại tiểu thư vốn đang gục xuống đột nhiên ngẩng đầu.

"Bộp!" Đánh tới.

"......" Không phải cô cố ý, áy náy ghê.

Nhưng có vẻ Sơ Đông không có để ý chuyện này, chỉ có trong mắt lóe lên tia sáng gì đó không biết tên.

Quả nhiên ánh mắt lấp lánh trong truyền thuyết là có tồn tại sao?

"Cho nên, chỉ cần bọn họ đi hết, Mục Thu sẽ ngủ với tôi chứ?" Mắt lấp lánh. Mắt lấp lánh.

Nàng đây là đang kích động cái gì thế? Mục Thu rối rắm. Trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, trả lời là phải hay không phải đây.

"Có phải không? Chỉ cần bọn họ đi hết, Mục Thu sẽ ngủ cũng với tôi miết luôn, có phải không?"

"...... Phải, đúng vậy......" Cô có cảm giác, nếu lúc này mà nói không phải, hậu quả có vẻ sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ít nhất, đêm nay cô sợ là không thể bước ra khỏi căn phòng này mất.

"Được!"

"?" Được? Được chuyện gì?

"Tôi biết rồi!" Sơ Đông đột nhiên buông tay níu áo Mục Thu nãy giờ ra, vẻ mặt chắc chắn nói: "Vậy, Mục Thu, hôm nay chị về phòng ngủ đi."

"......" Dáng vẻ chắc chắn của người này...... Là muốn làm cái gì sao? "Vậy tôi trở về." Mục Thu tiếp tục rối rắm.

Thật ra, cô không quá sẵn lòng ngủ cùng Sơ Đông. Đương nhiên không phải bởi vì chán ghét Sơ Đông hay là gì, nhưng cứ cảm thấy ngủ chung với Sơ Đông có gì đó khá kỳ cục. Hơn nữa cái tướng ngủ của Sơ Đông, cùng với thói quen chộp ngực người ta của nàng...... Thật sự ngẫm lại liền đổ mồ hôi hột luôn á. Tuy rằng hai người đều là nữ, mà người kia còn là một Tiểu quỷ tuyệt đối an toàn, nhưng chính là......

Sơ Đông rõ ràng không phát hiện Mục Thu đang rối rắm, thấy Mục Thu muốn đi, vội vàng nhét quả trứng đã được bóc sạch vỏ vào miệng Mục Thu.

"Ưm?"

"Này là tôi cho chị ăn, sau này vẫn phải sấy tóc cho tôi đó!"

"......" Mục Thu bị Đại Tiểu thư hối lộ! Cô đột nhiên cảm giác mình đã sống đến từng này tuổi, thế mà chỉ có một quả trứng gà đã bị bán đi mất.

—_—||| Đây là cảm giác cỡ nào quỷ dị a.

Chuyện tối nay Mục Thu cũng không có để trong lòng, dù sao mấy hành động kỳ quái của Đại tiểu thư cũng không ít. Nếu thật sự để ý quá, chỉ sợ dung lượng của não không đủ dùng thôi.

Nhưng mà, ngày hôm sau, khi Mục Thu trở về, thấy Sơ Đông ngồi trên sô pha thượng, duỗi tay, để bác sĩ riêng của Sơ gia băng bó, thật sự là cô có hơi hối hận, hối hận vì đã không có để chuyện tối qua trong lòng.

"Sao lại thế này?!" Cô nhìn tình huống trước mặt, trên sàn còn không ít mảnh vỡ, rõ ràng là mảnh vỡ từ mấy bình lọ đặt trong phòng khách. Mà bộ dạng này của Sơ Đông, rõ ràng là đang bị thương. "Là ai làm em bị thương?" Mục Thu thậm chí còn bỏ sách trong tay xuống, dẫm lên mảnh vỡ đầy sàn chạy tới trước mặt Sơ Đông hỏi. Bộ dạng đó, nếu không phải bác sĩ còn đang băng bó, chỉ sợ cô cũng sẽ đẩy bác sĩ ra, giật tay Sơ Đông lại kiểm tra kỹ càng thôi.

- ------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đây là chương JQ phải không? Phải không?

Được rồi, kỳ thật chương này có thể bỏ qua...... Cứ như vậy, đám người họ hàng thân thích sợ là sẽ đi trong nay mai thôi...... o(╯□╰)o

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play