Thời gian trôi qua rất nhanh, làm xong một loạt đại phẫu thuật, cuối cùng Tòng Thanh Vũ cũng có được cuối tuần nhàn rỗi hiếm có. Bạn tốt Kha Cảnh tốt nghiệp từ Anh quốc trở về, tình bạn từ thời trung học phổ thông đã chuyển thành tình thân. Cô nhất định phải đi đón cậu ấy.
"Chị cũng biết đó, tôi có hẹn với một người bạn, cho nên tối hôm nay, thật xin lỗi, không có cách nào chuẩn bị bữa tối cho chị rồi." Tòng Thanh Vũ ở trong điện thoại nói với Triệu Y Cách.
Triệu Y Cách vẫn còn bận rộn ở công ty, xem giờ, đã không còn sớm nữa, mình cũng nên tan việc thôi.
"Trước kia cô đã từng nói với tôi, tôi còn nhớ rõ." Giọng nói nhàn nhạt, nghe không được vui buồn gì cả, đây là phong cách của Triệu Y Cách.
"Vậy đi, nhớ ăn cơm tối đấy, nhưng nhớ là không được ăn đồ kích thích, cố gắng ăn đồ thanh đạm thôi. Còn nữa, nếu như không phải đi xã giao cũng không cần uống rượu, nếu như phải đi, để tiểu thư ký của chị chặn lại là được rồi, đừng có uống quá nhiều. Nếu như buổi tối còn phải làm việc, tốt nhất nên ít uống cà phê thôi." Tòng Thanh Vũ giống như một người vợ không có ở nhà, lo lắng cho "chồng", dặn dò Triệu Y Cách cả đống chuyện.
Bình thường Tòng Thanh Vũ là một người rất yên lặng, cũng phải loại người nhiều lời. Nhưng bây giờ cầm điện thoại nói không ngừng nghỉ, Triệu Y Cách chợt cảm thấy có chút buồn cười, bác sĩ Tòng nhã nhặn lập tức biến thành bà bác lắm lời.
Nàng cũng mặc kệ người kia nói gì, nói: "Tối nay tôi có hẹn với bạn, cô không cần lo lắng. Thân thể của tôi, tự tôi biết rõ. Cô cứ yên tâm đi gặp bạn đi." Triệu Y Cách không phải loại người không biết phân phải trái, Nàng biết rõ Tòng Thanh Vũ làm việc ở bệnh viện cũng chẳng thoải mái gì so với mình, cũng phải cho cô không gian để giải trí. Mình cũng không thể độc chiếm được, tuy rằng nàng có chút không quen ở nhà một mình ăn đồ người khác làm. Nhưng, tối nay cũng không quá tệ khi mình còn có bạn bè, cũng không đến mức khó khăn.
Trời thu, trời luôn tối rất nhanh.
Chờ Tòng Thanh Vũ lái xe đến điểm hẹn, đã "trăng treo trên đầu cành" rồi, cảnh ban đêm như một tấm màn sân khấu che khuất mặt đất. Đầu đường đoàn người lui tới, mỗi người đều trình diễn chuyện xưa của mình ở đây. Tòng Thanh Vũ đi đến điểm hẹn, sẽ hữu ý vô ý nhìn người và sự việc trên phố.
Xe đi vào một con đường tương đối yên tĩnh, có mấy quán bar đèn neon đỏ nháy nháy trên cửa, có thể trông thấy người trẻ tuổi ra vào đó. Nói thật, Tòng Thanh Vũ 26 tuổi lớn từng này rồi, cũng chưa từng vào quán bar. Thứ nhất, tuy rằng từ nhỏ trong nhà cho tự do trưởng thành, nhưng mà quán bar, những nơi này cho đến khi thành niên, Ba mẹ quyết không không cho Tòng Thanh Vũ đi vào; thứ hai, Tòng Thanh Vũ trời sinh thích yên tĩnh, bản thân cũng chẳng thích những nơi ồn ào như thế.
Trong lòng Tòng Thanh Vũ tự nhiên có chút hiếu kỳ, mỗi lần đi ngang nơi này, cô đều đặc biệt để ý đến những quán bar kia. Lần này, cũng không ngoại lệ.
Bỗng nhiên, dường như cô phát hiện ra cái gì đó. Cô nhìn thấy một cô bé chừng mười bảy mười tám tuổi đang ôm một người có mái tóc rối nhuộm vàng ở trước cửa lớn quán bar. Người tóc vàng bị cô bé kia che khuất, Tòng Thanh Vũ không cách nào phân biệt được đối phương là nam hay nữ. Mà cô bé kia, cô có quen biết —— là Trần Dao.
Tòng Thanh Vũ vội vàng ngừng xe ven đường, thấy hai người kia sắp đi vào quán bar, cô vội vàng đổi theo.
"Trần Dao!!" Cô hô to một tiếng.
Cô gái theo bản năng quay đầu lại, một quay đầu lại, Tòng Thanh Vũ cũng biết người tóc vàng kia là một cô nàng đẹp trai, T trong truyền thuyết. Trần Dao thấy là Tòng Thanh Vũ, lộ ra dáng vẻ lưu manh: "Ôi, thì ra là bác sĩ Tòng! Đã lâu không gặp."
"Đây là?" Bạn T đẹp trai bên cạnh Trần Dao hỏi.
"Bác sĩ Tòng tiếng tăm lẫy lừng của khoa tim, Tòng Thanh Vũ cũng không biết? Năm đó, cô ấy đã cứu mạng em!" Trần Dao nói, vừa chỉ chỉ bạn T đẹp trai, "Uông Đường, bạn gái của em."
Mặt Tòng Thanh Vũ không đổi sắc, nét mặt vẫn ôn hòa như cũ, còn vô cùng hữu lễ gật gật đầu với Uông Đường, xem như chào hỏi: "Chào em.", lại hỏi Trần Dao: "Muộn như vầy mà chưa về nhà sao? Ở chỗ này làm gì?"
"Ơ kìa, bác sĩ Tòng hỏi được thật mắc cười. Ở cửa quán bar, tất nhiên là vào quán bar chơi rồi." Giọng điệu Trần Dao giống như một tên côn đồ đáp, hai tay cũng không hề đặt trên eo người tóc vàng rối vừa nãy, ngược lại như rắn quấn lên cổ Tòng Thanh Vũ, con mắt trừng trừng nhìn Tòng Thanh Vũ chăm chú. Dáng vẻ lúc này, rất là phóng túng.
Bác sĩ Tòng không loạn chút nào, mỉm cười nhìn vào mắt Trần Dao: "Theo tôi được biết, em còn chưa tròn mười tám tuổi, không thể vào quán bar."
Trần Dao cười ha ha: "Bác sĩ Tòng, vừa nhìn là biết chị chưa từng đến quán bar bao giờ, muốn vào chơi với em một chút không?" Nó nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Tòng Thanh Vũ một chút, có thâm ý khác nói, "Gương mặt này của chị, hẳn là có không ít người thích nhỉ?" Nhất là khuôn mặt có trắng có chút giống như đang bệnh, dáng vẻ giống như bị ngược đãi, những người trong đó hẳn là sẽ rất có hứng thú với cô. Nói xong tay nó còn xoa mặt Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ bình tĩnh lấy tay nó trên mặt mình xuống: "Giờ không còn sớm nữa, em nên về nhà. Tôi có thể đưa em về."
Như nghe được chuyện cười, Trần Dao cười nhạo Tòng Thanh Vũ một chút: "Bác sĩ Tòng thật sự ngây thơ đến đáng yêu mà ~ có điều thật xin lỗi, em đã đồng ý uống rượu với bạn rồi, cũng không phiền phức bác sĩ Tòng đưa em về nhà."
Nói xong, nó kéo tay Uông Đường đi vào quán bar.
Không ngăn được Trần Dao, Tòng Thanh Vũ bất đắc dĩ cũng phải đi vào theo. Cô thật sự không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, gặp được Trần Dao, lại thấy con bé còn muốn uống rượu, cô biết rõ tim Trần Dao không tốt, tuy đã làm phẫu thuật, nhưng cũng không thể giống người thường vui chơi điên cuồng được, uống rượu quá độ càng hại thân. Dù cho con bé đã không còn là bệnh nhân của cô nữa, cô cũng không có nghĩa vụ phải quản Trần Dao. Nhưng, Tòng Thanh Vũ cảm thấy vẫn không thể để mặc nó làm bậy.
Nói đến, Trần Dao cũng là người có đời sống vật chất đầy đủ, nhưng mà trên tinh thần lại thiếu thốn tình thương của gia đình. Điểm ấy, thời điểm con bé nằm viện, Tòng Thanh Vũ đã nhìn ra được. Từ đầu đến cuối, bên cạnh nó chỉ có quản gia trong nhà, người ba thỉnh thoảng chỉ gọi hỏi thăm đôi chút.
Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương như thế.
Nói đến thiếu thốn tình thương, người nào đó cũng giống như thế, có điều cô ấy cùng lắm bá đạo với lạnh lùng một chút, cái khác cũng rất bình thường. Nghĩ tới đây, trong đầu Tòng Thanh Vũ hiện ra nụ cười hiếm có trên khuôn mặt lạnh băng của Triệu Y Cách.
Chẳng qua—— hiện tại hình như không phải lúc để nghĩ tới chuyện đó.
Đi vào trong quán bar, Tòng Thanh Vũ vẫn luôn xuyên qua dòng người theo sát hai người Trần Dao. Cô phát hiện, sau khi vào đây nhìn thấy đều là những cô gái xinh hoặc không xinh đẹp, tiếp đó là T có bề ngoài đẹp trai. Ngoài nhân viên phục vụ rượu bia, bóng dáng đàn ông rất ít thấy. Hơn nữa, nguy hiểm chính là, sau khi cô đi vào trong, thật đúng như những gì Trần Dao đã nói ngoài cửa, rất nhiều người thích khuôn mặt này của cô, không ngừng có người tiến đến gần, cô đều từ chối.
Cô rất nhanh hiểu được, đây là quán bar LES trong truyền thuyết.
Giữa mấy lần Tòng Thanh Vũ muốn kéo Trần Dao đi ra ngoài, còn làm để vài ly rượu. Cuối cùng, Trần Dao nhịn không được nữa, trực tiếp quát tháo Tòng Thanh Vũ: "Tòng Thanh Vũ, chị cho là mình là ai!!! Dựa vào cái gì quản tôi chứ?! Không phải là đã cứu mạng của tôi không? Ghê gớm lắm hả? Tôi cho chị biết, tôi không thèm cái mạng này, chết thì chết, có gì mà không được?"
Trần Dao lớn tiếng khiến vài người vây tới xem, nhưng trên mặt Tòng Thanh Vũ vẫn là vẻ ung dung như cũ, vô cùng kiên nhẫn lắng nghe Trần Dao nói, hơn nữa, lắng nghe vô cùng chân thành.
"Tôi cho chị biết, muốn xen vào chuyện của tôi, cũng là người nhà tôi quản tôi. Chị nhìn bên kia ——" Mười mấy tuổi là độ tội dễ phản nghịch nhất, lời nói thoát ra tràn đầy tức giận. Tòng Thanh Vũ đã qua cái tuổi này lâu rồi, nhưng Trần Dao thì không, nổi giận đùng đùng hét xong những lời này, nó chỉ về một góc nào đó, Tòng Thanh Vũ theo tầm mắt của nó nhìn sang, dưới ánh đèn lờ mờ, cô lờ mờ có thể nhìn thấy những người nữ ở đâu đó bên trong đang uống rượu nói chuyện phiếm.
"Thấy không, cô gái mặc quần áo màu đỏ ấy? Tôi nói cho chị biết, chị ta là chị của tôi, chị ruột của tôi!! Muốn xen vào, cũng là chị ta, không tới phiên chị đâu." Lúc nhắc đến chị mình, trong đáy mắt Trần Dao lờ lờ thất lạc.
Vẻ mặt tổn thương như vậy chạm vào Tòng Thanh Vũ, cô cuối cùng cũng có hành động, cô kéo tay Trần Dao, rất là thong dong nói: "Nói rất đúng, không tới phiên tôi quản, tôi cũng lười tranh vào vũng nước đục, vậy tìm chị em là được." Giọng điệu bình tĩnh, thái độ, vẫn ôn hòa như cũ —— tác phong điển hình của bác sĩ Tòng.
Trong mắt Trần Dao đầy kinh ngạc, Tòng Thanh Vũ nắm chặt tay Trần Dao, cũng vậy mặc kệ con bé có đồng ý hay không, liền lôi kéo nó kéo chỗ cô gái áo đỏ. Uông Đường nghe xong muốn đi gặp chị gái Trần Dao, cảm thấy rất sợ hãi, người nào mà không biết chị gái cường hãn kia của Trần Dao, nếu như chị ta biết mình với em gái chị ta xen lẫn cùng nhau, vậy thảm rồi. Chạy là thượng sách, cô lập tức ma sát bàn chân, chạy trốn.