Bên này, cô gái mặc váy đỏ đang cùng những cô gái bên cạnh uống rượu, trò chuyện, cười cười nói nói.
"Trần Ngữ tiểu thư phải không ạ?" Tay Trần Dao bị Tòng Thanh Vũ mạnh mẽ nắm lấy, không còn cách nào khác ngoài việc đi theo cô. Tòng Thanh Vũ văn vẻ lịch sự trông như bạn tốt lên tiếng chào hỏi người chị kia của Trần Dao.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Trần Ngữ dừng vẻ tươi cười lại, ngẩng đầu, Lúc ánh mắt chạm phải Tòng Thanh Vũ, trong chớp mắt mọi sự chú ý của cô đều bị đôi mắt mang ý cười ôn hòa lấy đi, làm con người ta không khỏi bị mê hoặc.
Cùng lúc đó, Triệu Y Cách im lặng ngồi trong góc tối uống rượu, sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hoàn toàn rơi vào bóng dáng quen thuộc kia.
"Trần Ngữ tiểu thư?" Tòng Thanh Vũ thấy đối phương ngẩn người, cho rằng con nhóc bên nhóc bên cạnh lại lừa bịp cô, liền lên tiếng gọi tên cô ấy một lần nữa.
"Vâng, là tôi. Cô đây là có việc gì sao?" Trần Ngữ khôi phục tinh thần, đối mặt với cặp mắt mê người kia cùng dung mạo tinh xảo của Tòng Thanh Vũ, trong lòng cô tự cười nhạo chính mà: Mình mà lại thất thần vì một cô gái lạ mặt.
Tòng Thanh Vũ kéo Trần Dao phía sau lưng mình lên phía trước, cực kỳ bình tĩnh nói: "Em gái của cô, bây giờ giao cho cô."
"Ơ, Tiểu Ngữ, đây không phải em gái của bồ sao?" Một trong những người bạn của Trần Ngữ, Kiều Nam ăn bận vô cùng xinh đẹp cười đùa nói.
"Dao Dao?" Trần Ngữ đối với việc thấy em gái mình ở nơi này, vẫn là rất kinh ngạc. Quán bar LES, tại sao em ấy lại đến nơi này? Vì thế có thể thấy được, Chị gái Trần Ngữ này rất là không có trách nhiệm. Em gái mình cũng đã là khách quen ở nơi này rồi, ấy vậy bây giờ cô mới biết được.
"Chị ơi ~~" Trần Dao rất không tình nguyện gọi Trần Ngữ một tiếng.
Trần Ngữ từ trên ghế salon đứng dậy, nhớ tới mình đã rất lâu không gặp em gái rồi. Cô đi đến trước mặt Trần Dao, trên mặt áy náy vén những sợi tóc bấm tán loạn của Trần Dao ra sau tai, trên mặt cũng mang vẻ đau lòng.
Mà Trần Dao lại bướng bỉnh nghiêng đầu đi, không thèm để ý Trần Ngữ.
"Dao Dao, tại sao không về nhà?" Trần Ngữ cứng rắn hỏi.
Trần Dao cắn môi, không thèm nhìn Trần Ngữ, giả vờ làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất: "Không phải chị cũng không về nhà sao? Bây giờ lại hỏi em?"
Thái độ Trần Ngữ đối với nó có chút bất mãn: "Đây không phải nơi mà em nên đến."
Giọng điệu của chị cùng với ba mình đáng ghét như nhau, bình thường không quan tâm đến mình, bây giờ giả bộ làm ra vẻ gia trưởng hiểu rõ nghĩa lớn giáo huấn mình, buồn nôn đến cùng cực!
Tòng Thanh Vũ ôm cánh tay hứng thú nhìn một màn chị em cãi nhau, ánh mắt của cô vô tình nghiêng đi, liền thấy được người trong góc tối trông như người phụ nữ xấu xa xem kịch vui.
Triệu Y Cách cầm ly rượu đỏ, ánh mắt cùng Tòng Thanh Vũ giao nhau, trong mắt mang chút ý cười quỷ quái. Tòng Thanh Vũ biết rõ, Triệu Y Cách là một trong những người bạn ngồi uống rượu của Trần Ngữ. Chẳng qua là, ánh mắt của nàng nhàn nhã như thế, dường chuyện của Trần Ngữ đối với nàng không có tí liên quan nào cả. Tòng Thanh Vũ mỉm cười, tổng giám đốc ở nơi đâu cũng đều là một núi băng nhỏ, nhiệt độ xung quanh điều bị hạ xuống vài độ.
Triệu Y Cách nâng ly rượu, ly rượu đưa đến khóe miệng rồi dừng lại, khóe miệng cong lên, bên trong con mắt đen sâu như hồ nước đều là hình bóng của cô bác sĩ trẻ. Ánh đèn yếu ớt soi chiếu nửa khuôn mặt nàng, gò má hoàn mỹ hạ xuống bức tường một bóng mờ. Áo sơ mi màu đen, quần màu đen, tóc đen con ngươi màu đen, nàng tựa như dung hòa với bầu không khí tăm tối xung quanh, quỷ dị không nói nên lời.
Trên mặt Tòng Thanh Vũ cong lên một nụ cười tà mị, xưa nay không biết, tổng giám đốc cũng sẽ tới nơi này.
Ánh mắt Triệu Y Cách sắc bén đem nét mặt cô thu hết vào mắt, thì ra, thì ra gặp bạn bè từ Anh quốc ở đây. Được lắm, vậy thì về nhà từ từ tính.
Đối lập với Triệu Y Cách tĩnh lặng là chị em nhà họ Trần miệng mồm nóng này. Đối mặt với bà chị tự cho là ghê gớm của mình, Trần Dao không sợ hãi chút nào, tiếp tục không sợ chết mà gào thét: "Không phải chị cũng tới sao? Tại sao tôi không thể chứ? Có phải là chưa thành niên không? Tôi có tiền tôi nguyện ý. Còn có, nếu không phải vị bác sĩ tự cho là đúng này, xen vào việc của người khác, tôi cũng không muốn tới tìm chị. Bởi vì —— nhìn thấy chị chỉ khiến tôi buồn nôn mà thôi!!" Nói tới hai chữ cuối là nghiến răng nghiến lợi, mười phần là châm biếm.
Giận không nhịn nổi, thẹn quá hoá giận, những từ này dùng trên người Trần Ngữ vào lúc này thật không ăn khớp, chỉ thấy cô tiện tay cầm ly rượu trên bàn, không chút lưu tình tạt thẳng vào mặt em gái.
Trần Dao lập tức im lặng trở lại, nước mắt không ngừng rơi, trong mắt phiếm hồng đầy thương tổn, nó đau lòng muốn chết nhìn chị mình, rút cuộc nói không tiếng nào.
Thấy thế, những người bạn của Trần Ngữ lúc nãy xem cuộc vui đều ngồi không yên, cả đám đứng dậy kéo hai chị em tách ra, sợ đánh nhau trước mặt người ngoài.
"Tiểu Ngữ, bình tĩnh một chút. Dao Dao còn nhỏ, nói với em ấy vài câu là được rồi, em ấy cũng là một đứa hiểu chuyện, không nên động tay mạnh bạo." Ngô Nhất Kỳ từ trước đến nay là người hiểu chuyện nhất trong đám người. Cô nghĩ một cô nhóc bị chị ruột tạt rượu thẳng vào mặt đã là rất mất mặt rồi, nếu lại bị đánh, tình cảm chị em sẽ bị làm cho rối tung lên, lập tức khuyên bảo Trần Ngữ.
Trần Ngữ nóng giận còn chưa hạ: "Còn nhỏ?! Còn chưa bao lâu nữa là thành niên rồi, người lớn vậy rồi mà chút chừng mực cũng không có, chỉ toàn xông pha."
Lời nói này đối với Trần Dao không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, miệng vẫn không tha cho người nào, tàn nhẫn chỉ vào mũi Trần Ngữ: "Đúng vậy, chờ tôi thành niên, tôi có thể quang minh chính đại đến nơi này, đến lúc đó, không mượn chị xen vào, cả đời đều không được xen vào!!"
Trần Ngữ thoát khỏi trói buộc của Ngô Nhất Kỳ, xông lên phía trước liền phải cho Trần Dao một cái tát, Trần Dao không sợ, nhắm mắt lại, chờ đợi cái tát kia giáng lên mặt mình. Chỉ qua——
Ngọn nguồn khiến chị em nhà họ Trần cõi cọ —— bác sĩ Tòng, đã xem kịch đủ rồi, kịp thời bắt lấy cánh tay Trần Ngữ. Trần Dao đợi cả buổi không có cảm giác gì, liền mở mắt. Trần Ngữ bị người khác cứng rắn ngăn lại, lực chú ý lại chuyển đến trên người Tòng Thanh Vũ.
Nhưng Tòng Thanh Vũ ra vẻ như mình không liên quan, trên mũi mang cặp kính gọng nhỏ, nhìn qua nho nhã vô cùng: "Trần tiểu thư, nói tới nói lui, động tay động chân sẽ không tốt. Huống chi, người trước mặt, cũng là em gái ruột của cô."
Trần Ngữ nhìn thẳng vào mắt cô, lúc này tuy có vui vẻ, hài hước phía sau, lại có cái gì đó lạnh lẽo không nói nên lời. Sắc mặt vốn tái nhợt ở dưới ánh đèn càng thêm trắng. Trần Ngữ dời ánh mắt, ngữ khí thay đổi: "Tôi biết, mời cô buông tay tôi ra." Tòng Thanh Vũ bắt lấy tay mình dùng sức hơi nhiều, làm cô cảm thấy hết sức khó chịu.
Tòng Thanh Vũ không nói tiếp, nhẹ nhàng buông tay Trần Ngữ ra, Trần Ngữ liền rút tay mình lại. Trần Ngữ nhìn trên tay mình hằn lên những vệt đỏ, cô rất kinh ngạc, một cô gái mặt mũi tái nhợt lại có sức lực lớn như vậy.
"Thật xin lỗi, bởi vì tôi xen vào chuyện người khác, tự dưng làm hai người cãi vã, tôi trước tiên nói xin lỗi. Nhưng, nói đi nói lại, Trần tiểu thư, có lẽ ở phương diện khác..." Tòng Thanh Vũ vốn định phê bình Trần Ngữ vài câu, nhưng mà ngược lại nói, "Có lẽ, trước đây cô chưa gặp qua tôi, tất nhiên, tôi cũng không có ấn tượng gì với cô. Chỉ là tôi muốn nói với cô, trước đây Trần Dao bị bệnh tim phải nằm viện, tôi là bác sĩ điều trị chính của em ấy. Nếu như cô lại để mặc em ấy sinh hoạt không có quy luật, tôi không thể cam đoan lần sau ở trên bàn phẫu thuật, tôi còn có thể đem em ấy về từ tay Diêm Vương hay không. Cho nên, xin mời dẫn em ấy về đi."
Có lúc, hảo ngôn hảo ngữ chẳng được tích sự gì. Ví dụ như lúc này đây ——
"Nó có tay có chân, tự mình về không được sao?" Trần tiểu thư cao cao tại thượng, nào chịu được người lạ dạy mình cách quản lý em gái, cô không hề liếc mắt nhìn Tòng Thanh Vũ, dáng vê ai mượn cô nhiều chuyện.
"Ai muốn chị ta dẫn tôi về nhà? Chỗ đó không phải nhà tôi, tôi ghét bất kể người nào trong căn nhà đó." Vấn đề ở nhà, dường như hai chị em có chung một ý kiến.
Ngô Nhất Kỳ nói: "Tiểu Ngữ, nếu không đêm nay Dao Dao đến chỗ mình đi? Dù sao cũng chỉ có mình, thêm một người càng vui."
"Không." Tòng Thanh Vũ nhẹ nhàng buông một chữ, giọng bình thản mang theo ý tứ không thể kháng cự "Đêm nay, Trần Ngữ tiểu thư nhất định phải mang em gái về nhà."
Ngô Nhất Kỳ đối với người xa lạ đột nhiên xen vào này không có thiện cảm, cô có lòng tốt nghĩ cách giải quyết, ngược lại thì hay rồi, còn không xong.
Không chỉ Ngô Nhất Kỳ, Trần Dao cũng cảm thấy như thế, nó tuổi còn nhỏ, không thể che giấu tâm tình của mình, dửng dưng liền nói ra: "Chị cho rằng mình là ai? Dựa vào cái gì phải nghe lời chị?!! Tòng Thanh Vũ, chị không còn là bác sĩ của tôi nữa, người chị nên quản có lẽ là những bệnh nhân đang nằm trên giường kia kìa, không phải tôi!" Từng giọt rượu đỏ trên tóc Trần Dao từng giọt từng giọt nhỏ xuống, nói không ra chật vật.
Tòng Thanh Vũ không vội không tức giận, như trước cười: "Bằng việc tôi đã cứu mạng em."
"..."
"Mạng là do tôi cứu, tự nhiên tôi có cái quyền đó."
"Chị nhận tiền thì đó là bổn phận của chị, chị cứu tôi, tôi cho tiền, bây giờ không ai thiếu nợ nhau hết."
Tòng Thanh Vũ ghé sát vào nó, tại bên tai nó sâu kín nói: "Thật sự là đứa trẻ ngây thơ, em cho rằng trên đời này cái gì cũng có thể dùng tiền để mua sao?" Trong nháy mắt đó, trong mắt Trần Dao, Tòng Thanh Vũ thật sự là âm lãnh so với quỷ hút máu còn đáng sợ hơn.