Không biết là nội dung cuộc trò chuyện đã chạm đến góc tối yếu ớt nhất trong lòng hai người hay là bọn họ vốn cũng không có tiếng nói chung, về sau, Tòng Thanh Vũ và Hàng Vũ Tình đều im lặng. Hai người đều là người thích yên tĩnh, cũng không cảm thấy lúng túng.

Hàng Vũ Tình im lặng ngồi, ánh mặt trời ngày đông chiếu lên thân thể, vô cùng ấm áp, nàng rất hưởng thụ; mà Tòng Thanh Vũ, lại thất thần, trong lòng đang bị nỗi sợ hãi cùng bất an dày vò.
Có một số việc chính là như vậy. Trừ phi bạn không làm gì, một khi đã làm, dù cho không ai phát hiện, nội tâm mình cũng sẽ chịu sự dằn vặt to lớn.
Tòng Thanh Vũ đang sợ, lòng cô chưa bao giờ bất an như lúc này. Trước kia không cảm thấy, bây giờ cô rất lo lắng Triệu Y Cách sẽ phát hiện mình lợi dụng nàng, sự thật về việc lợi dụng tình cảm của hai người để trả thù Lương Bách Hàm, cô càng sợ Triệu Y Cách sẽ biết nàng có liên quan đến cái chết của bạn gái cũ của cô, nói như vậy... Có mười cái miệng cũng không thể giải thích.
Có lẽ, lúc trước cô đi tìm Hạ Tri Thu là một sai lầm.
Tòng Thanh Vũ ngồi ở trên ghế, ánh mặt trời ấm áp rơi xuống người cô, khiến cô thoạt nhìn rất không chân thực.
Trần Mộ Ninh và Triệu Y Cách cứ như vậy nhìn qua cửa sổ, nhìn Tòng Thanh Vũ đang đăm chiêu.
"Cô đoán xem em ấy đang nghĩ gì?"
"Nếu như em ấy nghĩ nhiều chuyện như vậy, tôi đoán không được." Ánh mặt Triệu Y Cách một mực dừng trên người Tòng Thanh Vũ.
Trên mặt Trần Mộ Ninh dập dờn nở nụ cười: "Tôi đoán, nhất định nghĩ chuyện của cô."
"Tôi? Em lại cau mày, chẳng lẽ nghĩ đến tôi, làm em ấy phiền lòng như vậy?" Triệu Y Cách cũng nhíu mày, nói thật, đến bây giờ, nàng vẫn không thể nhìn thấu được tâm tư của Tòng Thanh Vũ.
Trần Mộ Ninh nghe xong, ý cười càng lớn, đi đến bên cạnh Triệu Y Cách, đứng song song với nàng: "Thời gian tôi quen biết em ấy dài hơn cô một chút. Con người em ấy, sẽ rất ít khi đem tâm sự viết lên mặt, nếu có, vậy hẳn là người hoặc việc mà em ấy vô cùng để tâm. Em ấy quan tâm cô, gần đây em ấy dường như không có chuyện gì. Cho nên, tôi đoán em ấy nghĩ đến cô. Về phần tại sao lại nhíu mày, nhất định là cô có chuyện khiến em ấy lo lắng."
Triệu Y Cách thu hồi tầm mắt, nghĩ đến chuyện mình đào hôn bị truyền hôn xào nấu tưng bừng, nếu như nàng không đoán nhầm, kế tiếp, những ký giả kia sẽ điên cuồng đi đào bới tư liệu về Tòng Thanh Vũ. Mà Tòng Thanh Vũ từ người yêu thích yên tĩnh như vậy, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng phiền nhiễu. Nghĩ tới đây, Triệu Y Cách liền lo lắng tự trách.
"Được rồi, thật ra tôi không phải là phụ huynh của Thanh Vũ, cũng không phải người thân gì cả, chỉ có thể nói là một nửa nhìn em ấy lớn lên. Chuyện của em ấy và Thần Tĩnh cũng đã qua đi rồi, các người đã cùng một chỗ, có thể nói là trong lòng em ấy đã triệt để buông bỏ tình cảm với Thần Tĩnh rồi. Huống hồ người chết không thể sống lại, bây giờ nắm trong tay mới là quan trọng nhất." Trần Mộ Ninh nói, "Phụ nữ mà, đối chuyện người yêu cũ, nhất định sẽ có chút vướng mắc, tôi đem cái chết của Thần Tĩnh nói với cô rõ ràng, chẳng qua là hy vọng cô không hiểu lầm Thanh Vũ đưa cô tới chỗ này là đối với người yêu cũ nhớ mãi không quên. Phải biết là, bạn gái xảy ra chuyện thê thảm như vậy, Thanh Vũ lại cho rằng em ấy làm hại Thần Tĩnh, cho nên, em ấy mới khó tránh khỏi không thể buông bỏ được."
"Tôi hiểu. Em ấy... Trọng tình nghĩa."
Trần Mộ Ninh cũng không biết Triệu Y Cách có chút liên quan đến cái chết của Trần Thần Tĩnh, chỉ đơn giản nói Trần Thần Tĩnh bởi vì muốn tổ chức sinh nhật cho Tòng Thanh Vũ, mới xảy ra chuyện.
"Vậy là tốt rồi, đi ra ngoài đi, đừng để em ấy đợi quá lâu. Ở lại ăn cơm, tôi phải làm cho xong mớ công việc còn lại."
"Cảm ơn!" Triệu Y Cách nói. Trần Mộ Ninh khiến cho người ta cảm giác rất thông tình đạt lý, đạo lý đối nhân xử thế xử lý rất thành thạo. Cái khí thế thành thục trên người chính mình còn không có, cô gái như vậy, cũng sẽ khiến nhiều người ái mộ sao?
Mấy cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau cùng trải qua một ngày. Lúc trở về, Tòng Thanh Vũ cố ý nói vài câu bên tai Hàng Vũ Tình: "Trịnh Khuynh yêu nghiệt như vậy, chờ mắt em có thể nhìn thấy rồi, nhất định phải đi gặp cô ấy một lần. Nói không chừng, vừa thấy, em liền thay đổi chủ ý. Sau đó, thu nhận cô ấy là tốt nhất, bằng không thả ra ngoài lại hại người."
Nghe cô nói xong, mặt Hàng Vũ Tình nóng lên, may mà vào buổi tối, mới không bị Trần Mộ Ninh phát hiện khuôn mặt ửng đỏ. Tuy lời nói của Tòng Thanh Vũ mang theo ý tứ vui đùa, nhưng trong lòng cô đối với loại tra công như Trịnh khuynh, đã có kỳ vọng rất lớn.
"Chị Thanh Vũ..." Tiểu Kha lại gần cô, nói bên tai cô, "Đừng quên chuyện đã đáp ứng em đó."
Tòng Thanh Vũ nhịn không được cười lên: "Xem em thi học kỳ tiếng anh có đạt tiêu chuẩn hay không đã."
"Đúng rồi Thanh Vũ, mấy ngày nữa là mừng thọ thầy Lưu Bính Hướng, nếu em có thể đi thì đến gặp ông ấy một chút, ông ấy rất nhớ em." Trần Mộ Ninh dặn dò.
"Đã biết rồi." Tòng Thanh Vũ lại nói với Triệu Y Cách, "Lúc trước người ba chị tìm là Lưu Bính Hướng, kết quả ông ấy tiến cử em cho chị. Nói như vậy, em có thể gặp chị, công lao của ông cũng không nhỏ. Hôm khác, chị có muốn đi không?"
Triệu Y Cách cảm giác trên đầu mất xám xịt: "Tôi nghĩ, ba tôi cho ông ấy vào sổ đen rồi? Tôi vẫn không nên tham gia thì hơn."
"Rất có thể." Tòng Thanh Vũ cười.
Chào tạm biệt xong, về đến nhà.
"Ngồi dưới nhà một chốc đi."
Tòng Thanh Vũ dừng bước lại: "Đến chỗ bồn hoa ấy."
"Sao bỗng dưng muốn ngồi đây một lát vậy?" Tòng Thanh Vũ Triệu Y Cách song song ngồi.
Triệu Y Cách dựa sát vào trong ngực cô: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy tôi nên bảo vệ tốt đứa nhóc yếu ớt như em đó."
Nghe lời nói của nàng có nửa phần trêu tức nửa phần nghiêm túc, Tòng Thanh Vũ cong môi: "Yếu ớt? Đứa nhóc? Chị gái, chị già lắm sao? Hay là, chị Mộ Ninh, nói gì với chị rồi."
Mùi thuốc thanh u và dễ ngửi của Tòng Thanh Vũ quẩn quanh nơi chóp mũi, Triệu Y Cách cảm thấy vô cùng an tâm, nhắm mắt lại, nói: "Hôm nay cô ấy nói tôi chuyện của em và Trần Thần Tĩnh, chính là chân tướng cái chết của Trần Thần Tĩnh."
Triệu Y Cách cũng không rõ bây giờ chuyện này đối với Tòng Thanh Vũ thật sự khủng bố, cho nên nàng không quan tâm nói, lại chưa từng ngờ tới Tòng Thanh Vũ vậy mà lại cả kinh đẩy nàng từ trong ngực ra, trợn tròn hai mắt, con ngươi mang theo chút kinh hoảng hỏi: "Chị nói cái gì?"
Nhìn vẻ mặt cô mất tự nhiên, Triệu Y Cách vốn sững sờ, rồi sau đó là giật mình cùng lo lắng, tay bắt lấy cánh tay Tòng Thanh Vũ: "Thanh Vũ, em làm sao vậy?"
Tòng Thanh Vũ ổn định tinh thần, khẩn trương nắm chặt vai nàng: "Y Cách, chị nói chị Mộ Ninh nói cho chị chân tướng cái chết của Thần Tĩnh?"
Triệu Y Cách cau mày: "Đúng vậy, cô ấy nói... Cô ấy nói Thần Tĩnh là vì tổ chức sinh nhật cho em ... Mới xảy ra chuyện."
"Còn mặt khác? Mặt khác có nói gì hay không?"
"Không có." Triệu Y Cách nghi ngờ nhìn cô, "Thanh Vũ, em làm sao vậy?"
Tòng Thanh Vũ lắc đầu, ôm chặt lấy Triệu Y Cách, Triệu Y Cách cũng cảm thấy mình sắp bị cô làm nghẹt thở, hơn nữa, nàng có thể cảm thấy được Tòng Thanh Vũ đang run rẩy.
"Ôm chặt quá..."
"Thành thật xin lỗi..." Tòng Thanh Vũ thoáng trấn định sau đó mới nghĩ đến Trần Mộ Ninh thật ra cũng không biết Triệu Y Cách có liên quan đến cái chết của Trần Thần Tĩnh. Quả nhiên, mình làm chuyện có lỗi với nàng, bây giờ nghi thần nghi quỷ rồi. Có lẽ, đây cũng là một loại báo ứng. Cô buông Triệu Y Cách ra: "Em chỉ... Chỉ là đang sợ mà thôi..."
"Đồ ngốc, sợ cái gì?" Triệu Y Cách nâng mặt cô lên, "Đừng nghĩ nhiều nữa, em cũng không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra, không thể trách em được."
"Y Cách, em cũng sợ. Em sợ chị một ngày đó không cần em nữa..." Đây là lời nói thật lòng nhất.
"Sao vậy được?" Triệu Y Cách cười dịu dàng, nâng mặt cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt lông mày cô, "Đã đi đến bước này rồi, tôi mới không ngốc mà thả em đi."
"Đây là chị nói đó, không được đổi ý." Cặp mắt đen láy của Tòng Thanh Vũ lộ vẻ đau thương giống như đứa bé nóng lòng đạt được sự cam đoan của Triệu Y Cách.
"Không đổi ý."
Như vậy, Tòng Thanh Vũ mới thoáng yên tâm, lần nữa ôm vào nàng vào trong ngực. Triệu Y Cách tuy cảm thấy cô có chút không đúng, nhưng Tòng Thanh Vũ quan tâm nàng, vẫn là nên làm cô vui vẻ, hai tay xoa lưng cô, đem người yêu thu vào trong ngực.
Nàng không biết, hiện tại càng đào tâm đào phế, về sau tim phổi càng bị thương tổn nhiều hơn.
Trời đêm rét lạnh như thế, ở trong nhà ấm cúng ngủ không còn gì tốt bằng. Nhưng có người hết lần này tới lần khác trong đêm không thể say giấc.
Từ khi nhìn thấy ảnh chụp của Tòng Thanh Vũ và Triệu Y Cách trên báo, Hạ Tri Thu thật sự không thể kiềm nén được ngọn lửa ghen ghét trong lòng. Đối với cảm tình với Tòng Thanh Vũ vừa mới bỏ lệnh cấm, Hạ Tri Thu tuyệt đối chịu không được kích thích như vậy. Nàng rất hận, vì sao luôn như thế? Người mình yêu căn bản không thích mình, họ Triệu rốt cuộc tốt ở chỗ nào, khiến Tòng Thanh Vũ cùng Lương Mộng Hàm đều bị bọn họ mê hoặc? Nàng nuốt không trôi cơn giận này!
Chẳng qua nàng biết rõ, Tòng Thanh Vũ không thích phụ nữ quấn chặt lấy mình, nàng suy nghĩ một chút, nội tâm nặng trĩu, gọi điện cho Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ đang đắm chìm trong cơn ác mộng không thể tự thoát ra được, đầu cô đổ đầy mồ hôi, trong mơ đều là ánh mắt đầy thương tâm cùng oán hận của Triệu Y Cách sau khi phát chân tướng, lòng cô giống như bị một thiết thủ hung hăng nắm chặt, đau muốn chết. Đúng vào lúc này, điện thoại quên tắt đi vang lên, Tòng Thanh Vũ mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Nhìn nhìn Triệu Y Cách có chút cau mày vì bị quấy rối, cô thở ra một hơi vội vàng nghe điện thoại, đến ra ban công.
"Này, sao lại gọi điện vào lúc này?"
"Sao? Nghe giọng điệu này của cô, giống như tôi phá hỏng chuyện tốt của các người đi." Hạ Tri Thu châm biếm.
Tòng Thanh Vũ không tức giận, ngược lại cười: "Nói như vậy, cô cố ý phá hỏng chuyện tốt của tôi?"
Hạ Tri Thu tâm lại nhũn ra: "Được rồi, tôi cũng không có tâm tình nói đùa với cô." Người này luôn thích giả vờ làm bông vải, mỗi lần mình đấm lên bông vải, không có hiệu quả chút nào. Thật sự nhụt chí đến cực điểm.
"Chuyện gì?"
"Không biết cô có xem báo không, cô và Đại tiểu thư bảo bối của cô gần xa đều biết tiếng rồi. Cổ phiếu của Triệu thị và Lương thị tột dốc không ngừng, Lương Bách Hàm cũng thành trò cười rồi, bây giờ là thời cơ tốt để lấy đi Lương thị."
Sau khi Tòng Thanh Vũ nghe thấy, ánh sáng trong mắt cũng trở nên tịch mịch, không biết cô đang tự hỏi hay là như thế nào, cuối cùng chỉ hời hợt nói: "Cô xem rồi xử lý đi, phương diện thương nghiệp xí nghiệp tôi không hiểu, cô là người trong nghề, cô quyết định đi, tôi yên tâm."
Lời thoại tự mình nghĩ hồi lâu lại đổi lại câu trả lời tùy ý của cô, tâm tình Hạ Tri Thu thoáng phục hồi lại dậy sóng: "Tòng Thanh Vũ, đừng quên chúng ta là đồng bọn, là tự cô nói muốn lật đổ Lương thị, vậy thái độ xa cách của cô bây giờ là sao vậy hả?"
Tòng Thanh Vũ một tay cầm điện thoại, một tay đỡ trán, vô cùng bực bội, cô đã có chút hối hận: "Hôm khác đi, hôm khác tôi lại thương lượng kỹ càng với cô. Gần đây, tôi thật sự không có tâm tình đi quản những chuyện này."
"Tôi biết, cô bận yêu thương Đại tiểu thư của cô rồi! Đâu có tâm tư quản người như tôi đây."
"Tri Thu..." Tòng Thanh Vũ bất đắc dĩ kéo dài ngữ điệu, nhất thời cũng không biết giải thích sao với Hạ Tri Thu.
Nhưng mà, Hạ Tri Thu lại thủ sủng nhược kinh, đây là lần đầu cô gọi mình như thế. Tri Thu... Tòng Thanh Vũ kéo dài ngữ điệu thật là dễ nghe, dường như có tấm lá rụng nhẹ nhàng rơi vào tâm hồn nàng, kích thích tầng tầng rung động. Nàng thất bại thở dài một hơi: "Được rồi, là tôi quá nóng vội. Vậy hôm khác đi, chẳng qua là, tôi hy vọng cô mau chóng trở về." Nàng cũng không muốn Triệu Y Cách luôn chiếm dụng Tòng Thanh Vũ, "Suy cho cùng có rất nhiều việc đang chờ xử lý."
"Đã biết rồi."
"Nhớ kỹ, nếu như cô chậm chạp không chịu về, tôi liền đi tìm cô!" Đến lúc đó cũng đừng trách nàng không khách khí, hung hăng tổn thương tim Triệu Đại tiểu thư.
Tòng Thanh Vũ cúp điện thoại, chỉ nhíu mày tựa vào ban công thở dài, chuyện này, càng ngày càng phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play