"Thanh Vũ, đến phòng mẹ, mẹ có lời muốn nói với con."
Triệu Y Cách đã không còn xa lạ gì đối với nhà Tòng Thanh Vũ nữa rồi, đã một ngày trôi qua, vô luận là trên tâm lý hay trên sinh lý, nàng đều mỏi mệt cực điểm. Tắm rửa xong, Tòng Thanh Vũ kéo nàng ngồi lên giường, vừa muốn nói gì, Diêu Vi liền gõ cửa, nói với cô một câu như vậy.
Thật ra trong lòng ba người đều biết rõ, bọn họ cần cái gì. Tòng Thanh Vũ vuốt ve cánh tay Triệu Y Cách: "Chị đi nghỉ trước đi, lát nữa em quay lại."
"Được." Triệu Y Cách dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.
Tòng Thanh Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái.
"Mẹ." Tòng Thanh Vũ đi ra ban công, Diêu Vi đang ngắm nhìn bầu trời đêm.
Diêu Vi dựa vào ban công: "Biết mẹ tìm con nói chuyện gì không?"
"Biết. Mẹ đã biết chuyện của con và chị ấy, đúng không?" Ngày đó vào sinh nhật của mình, Triệu Y Cách đến bệnh viện tìm cô, cô phát giác mẹ mình đã nhận ra được tình cảm của bọn họ không đơn giản.
"Ừm, thật ra, vài ngày trước, mẹ đã tìm con bé." Diêu Vi nói, "Mẹ hỏi con bé, hai đứa là quan hệ như thế nào."
"Chị ấy... Trả lời mẹ thế nào?" Triệu Y Cách chưa bao giờ nói chuyện này với cô.
Diêu Vi cười cười, nhớ tới vẻ mặt của Triệu Y Cách ngày đó: "Con bé thừa nhận tình cảm của con bé và con, nhưng rất kỳ lạ, con bé nói, hai đứa chia tay rồi, cũng là con đề nghị."
Tòng Thanh Vũ cúi đầu xuống, đó chính là bằng chứng cô tổn thương Triệu Y Cách.
"Thanh Vũ, có thật không vậy? Con bé nói con sợ người phản đối, cho nên từ bỏ. Chuyện này, có thật không?"
"Thật." Tòng Thanh Vũ khắp hở đôi mắt, che lại áy náy trong mắt, "Mẹ, chúng ta đừng đề cập đến chuyện người nhà chị ấy thấy thế nào. Hôm nay con chỉ muốn biết thái độ của mẹ mà thôi. Con nghĩ, mẹ cũng sẽ phản đối, phải không? Nếu như ba biết được, ông ấy... Ba mẹ..."
"Đúng vậy, thời điểm mẹ biết được con gái mình là đồng tính luyến ái, tâm lý mẹ, là khó có thể tiếp nhận. Nhưng khó có thể tiếp nhận, không có nghĩa là không thể tiếp nhận. Con có biết không? Nhìn ba con như thế, mấy ngày nay mẹ nghĩ rất nhiều. Nhiều tiền hơn nữa, quyền lực lớn hơn nữa, đến cuối cùng, không thể cùng sống với người mình yêu sâu đậm." Bà nhìn qua ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, trong mắt nổi lên nước mắt, "Con đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn là lần đầu tiên nhìn thấy con thích một người như vậy. Hai mươi mấy năm rồi, gặp được một người mình thật sự yêu, không dễ dàng. Nếu như con thích, hai đứa lại thích nhau, lại đi ngăn trở, mẹ cần gì phải làm vậy?"
"Mẹ..." Con mắt Tòng Thanh Vũ cũng ửng đỏ cả lên, cho tới bây giờ không nghĩ tới mẹ có thể hiểu cô như thế.
"Mẹ cũng sợ người khác hỏi con gái mẹ có phải đồng tính luyến ái không, nhưng, vậy thì sao chứ? Hạnh phúc là của con, sao phải vì người khác, mà đi cản trở hạnh phúc của con đây?" Thời điểm gặp được hai đứa chúng nó, trong lòng bà vẫn có do dự đó chứ, nhưng lúc nhìn thấy hai đứa nó bình yên ngồi chung một chỗ, sự do dự đó của bà đã tiêu tan. Khi con người còn sống, có thể có mấy người, có thể cổ vũ mình an lòng? Nếu như gặp được, tại sao phải từ bỏ đây?
Tòng Thanh Vũ ôm lấy bà: "Cảm ơn mẹ..." Nước mắt sớm đã không còn có thể kiềm được nữa. Cô phát hiện, những ngày qua mình vì trả thù mà làm hết thảy, cho tới bây giờ, kém xa những gì mẹ cô hiểu được, một cái ôm của người yêu thật ấm áp, vui cười đến cũng nhanh.
Diêu Vi vỗ lưng cô: "Nên cám ơn chính là con bé, vì con mà đào hôn. Phải đối tối với con bé, vĩnh viễn phải hiểu được, phải quý trọng tình yêu của mình và người yêu."
"Con hiểu." Tòng Thanh Vũ quyết định, về sau, không thể vô liêm sỉ đối xử với Triệu Y Cách như vậy. Về phần chuyện giữa Triệu Y Cách và Trần Thần Tĩnh, bỏ đi. Chết tiệt là Trương Thắng, nên sám hối chính là Lương Bách Hàm, Triệu Y Cách là vô tội.
Lúc trở lại phòng mình, Triệu Y Cách đã ngủ rồi, nghiêng người co rút lại, đến cả chăn cũng không đắp. Đại khái là chờ không được, nằm trên giường rồi ngủ mất.
Tòng Thanh Vũ cười dịu dàng, kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Triệu Y Cách có chút mắt mở ra, mơ mơ màng màng nói: "Em trở về rồi?"
"Ừm." Tòng Thanh Vũ nhẹ nhàng đáp lời, "Ngủ đi."
Triệu Y Cách ôm lấy cô, Tòng Thanh Vũ cười cười, xoa bóp chóp mũi nàng: "Còn làm nũng!" Triệu Y Cách còn muốn phản bác, thế nhưng cơn buồn ập đến, hàm hàm hồ hồ nói cái gì đó, lại chìm vào mộng động.
Tòng Thanh Vũ nghiêng người, hai con ngươi khóa chặt trên người nàng, về sau buồn ngủ cũng tới, lại hôn lên trán nàng một cái: "Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, lúc Triệu Y Cách thức dậy, Tòng Thanh Vũ đã thức dậy.
Đi đến phòng khách, chỉ thấy Tòng Thanh Vũ đang bày bữa sáng: "Dậy sớm vậy."
Triệu Y Cách đi đến bên cạnh cô: "Em mới dậy sớm ấy. Mẹ em đâu?"
"Bà ấy đến bệnh viện rồi." Tòng Thanh Vũ ôm lấy eo nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, "Mau ăn cơm đi, đợi lát nữa, em đưa chị đi gặp một người."
"Ai?"
"Chẳng phải đến đó rồi sẽ biết sao? Chẳng lẽ em lại đi bán chị hả?" Tòng Thanh Vũ cười nói.
Triệu Y Cách nhíu mày lại, có chút bất đắc dĩ nói: "Bây giờ đoán chừng khắp thế giới đều có người đang tìm tôi, nếu bán tôi thật, có thể kiếm rất nhiều tiền nha!"
Tòng Thanh Vũ thu hồi dáng vẻ tươi cười: "Đừng nghĩ nhiều. Em biết, ba chị và những tay phóng viên kia, có lẽ mấy ngày đến không tìm được chị đâu. Mặc kệ bọn họ muốn làm cái gì, quãng thời yên tĩnh lúc này, chúng ta cứ an tâm hưởng thụ đi có được không?"
Nhìn đôi mắt dịu dàng như nước của cô, tâm Triệu Y Cách lập tức bình tĩnh trở lại, vùi đầu vào ngực cô: "Được, có em ở đây, tôi yên tâm rồi."
Tòng Thanh Vũ siết chặt hai tay, cứ vui vẻ đi, như vậy về sau, nàng còn có thể trong ngực cô.
"Rốt cuộc em muốn đưa tôi đi gặp ai?" Triệu Y Cách ngồi trong xe, vẫn không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng, "Tôi biết người đó không?"
"Không biết."
"..."
Xe lượn mấy vòng, đã đến nhà Trần Mộ Ninh. Vừa mới vào sân nhỏ, Triệu Y Cách đã nhìn thấy một thiếu niên mười mấy tuổi, dáng vẻ cao gầy cùng một cô gái hai mươi mấy tuổi đứng dưới tán cây. Thiếu niên không biết nói gì đó, làm cô gái kia cười ngọt ngào cả lên. Chẳng qua là, trên mắt cô gái kia còn mang băng gạc.
"Tiểu Kha!" Tòng Thanh Vũ hô lớn về phía thiếu niên.
Thiếu niên nghe xong, ánh mắt từ trên người cô gái kia dời qua: "Chị Thanh Vũ! Sao chị lại tới đây?"
"Nghe khẩu khí này của em, hình như không chào đón chị!" Tòng Thanh Vũ cố ý nói.
Thiếu niên cười rạng rỡ, nói: "Có đâu!" Lại nhìn Triệu Y Cách ở bên cạnh, nói, "Chị Thanh Vũ mỗi lần đến gặp chị em, bên cạnh toàn mỹ nữ thôi! Lần trước là Vũ Tình, lần này, là ai vậy?"
Triệu Y Cách nghe xong, ánh mắt hết sức lợi hại khoét lên mặt Tòng Thanh Vũ. Tốt lắm, mỗi lần đều mang theo mỹ nữ, đây mới là điều quan trọng.
Tòng Thanh Vũ lúng túng cười cười với Triệu Y Cách, ngón tay đẩy trán Tiểu Kha: "Tiểu Sắc Quỷ, vì này em không cần nhớ đâu. Người ta lớn hơn em rất nhiều. Chờ lần sau, chị tìm mấy tiểu hộ sĩ vừa tới bệnh viện thực tập, lại xinh đẹp, lại trẻ tuổi, như thế sẽ tốt hơn cô ấy, bảo đảm em sẽ thích."
Vừa mới dứt lời, gót giày của Triệu Y Cách đã giẫm lên mu bàn chân Tòng Thanh Vũ, cô ngầm chịu đau, lại cũng chỉ có trách mình không kín miệng. Sao cô lại quên mất, Triệu Y Cách ghét người khác châm chọc nàng không trẻ tuổi.
Tiểu Kha xoa ót xấu hổ cười, thật sự là không muốn sống nữa rồi. Vừa nhìn đến mỹ nhân lạnh lùng bên cạnh, còn dám nói như vậy!
"Tiểu Kha, ai vậy?" Hàng Vũ Tình đứng bên cây đưa tay ra, muốn tìm một điểm tựa.
"Sao quên mất chị ấy rồi!" Tiểu Kha chạy qua, đỡ nàng, "Là chị Thanh Vũ đó! Còn dẫn theo một đại mỹ nữ."
Nghe thấy lời này xong, Hàng Vũ Tình lộ ra vẻ rất khẩn trương: "Mỹ nữ? Là kiểu nào? Tên gì?"
"Em đưa chị đi gặp chị ấy."
Tim Hàng Vũ Tình đập rất nhanh, nàng chỉ sợ Tòng Thanh Vũ mang Trịnh Khuynh đến.
"Hàng Vũ Tình." Tòng Thanh Vũ gọi tên nàng, "Nhìn tình trạng này của em, mắt đã phẫu thuật rồi?
"Đúng vậy. Bác sĩ Tòng, đã lâu không gặp." Hàng Vũ Tình mỉm cười, "Phẫu thuật rất thành công, Mộ Ninh nói một thời gian nữa thoát băng gạc có thể nhìn thấy rồi."
"Vậy còn tốt hơn nữa."
Hàng Vũ Tình lại hỏi: "Nghe nói chị còn dẫn ai đó đến, không giới thiệu sao?"
"Còn sốt ruột hơn tôi nữa, đây là Triệu Y Cách, bạn gái của tôi."
"Triệu Y Cách?!" Hàng Vũ Tình rất kinh ngạc, "Có phải là cái người đào hôn trên báo không?"
Triệu Y Cách cười cười: "Xem ra, việc tốt không tới việc xấu đồn xa là có đạo lý." Nói xong dỗi tay qua, "Chào em."
Hàng Vũ Tình lộ ra có chút xấu hổ: "Xin chào, em là Hàng Vũ Tình. Ừm... Thực xin lỗi, vừa rồi em không có ý đó, em..."
"Không sao."
Tiểu Kha nói: "Em nói rồi mà! Người đó là bác sĩ Tòng, chị còn không tin!"
"Chị em đâu?" Tòng Thanh Vũ hỏi.
"Chị ấy đang ở thư phòng, em dẫn mọi người gặp chị ấy."
Tiểu Kha một bên đỡ Hàng Vũ Tình, một bên dẫn bọn họ vào trong.
"Chị, chị Thanh Vũ đến rồi."
Trần Mộ Ninh đang cúi đầu xem sách, tóc dài để sau tai, một loại khí chất bình tĩnh liền lộ ra. Triệu Y Cách nhìn ra được, cô gái này cũng không đơn giản.
Trần Mộ Ninh ngẩng đầu, cười cười với Tòng Thanh Vũ: "Lâu rồi không đến." Ánh mắt đến trên người Triệu Y Cách, "Vị này là..."
"Triệu Y Cách, em..." Nói đến đây, Tòng Thanh Vũ dừng một chút, "Bạn gái của em."
Trần Mộ Ninh vừa muốn nói chuyện, Tiểu Kha liền cướp lời: "Chị, em đã nói, trên báo đăng đó, người Triệu Y Cách kia ôm là chị Thanh Vũ, chị còn không tin!"
"Chỉ mắt em sáng à?!" Trần Mộ Ninh oán trách cậu, "Bài tập làm xong chưa? Nếu thi học kỳ tiếng anh lại hỏng, xem em đẹp mặt thế nào!"
Tiểu Kha mím môi, hào hứng bị quét trên đất: "Em đi làm bài tập đây, mọi người trò chuyện đi."
Mấy cô gái đơn giản nói mấy câu, Trần Mộ Ninh nói: "Chị muốn trao đổi mấy câu với Triệu tiểu thư, Tòng Thanh Vũ, em có thể đi ra ngoài rồi."
"Nhìn khẩu khí này, không nhỏ nha!" Tòng Thanh Vũ cười, "Vậy em với Vũ Tình ra ngoài sân, hai người ở trong này nói chuyện đi." Nói xong, cô dìu Hàng Vũ Tình đi ra ngoài.
Triệu Y Cách một mình đối mặt với Trần Mộ Ninh, nàng cảm thấy, Trần Mộ Ninh tuy nhìn qua rất hòa thuận, nhưng lại lộ ra một cỗ khí tràng mạnh mẽ, lần đầu cảm thấy, mình có chút không tự tin.
"Những ngày qua, em khỏe không?" Tòng Thanh Vũ dìu Hàng Vũ Tình ngồi lên ghế phơi nắng.
"Xem như không tệ, con mắt sắp có thể nhìn thấy, đó là việc em vui vẻ nhất." Hàng Vũ Tình nói.
Tay Tòng Thanh Vũ để trong túi áo: "Nhưng, trông em cũng không vui vẻ."
"Vui hay không vui thì có sao đâu? Dù sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, thời gian sẽ không chờ đợi chị. Cứ như vậy đi, em thích quãng thời gian yên bình như bây giờ."
"Không muốn gặp Trịnh Khuynh?" Tòng Thanh Vũ hỏi, "Trước đó vài ngày, tôi gặp cô ấy, cô ấy không tốt. Ít nhất nhìn qua, tiều tụy không ít."
"Có liên quan gì đến em? Những tình nhân kia của cô ta, không phải đều chăm sóc cho cô ta tốt sao?" Giọng nói của Hàng Vũ Tình đã không còn bình tĩnh như thế nữa, thậm chí mang vài phần ghen tuông cùng ghen ghét.
Tòng Thanh Vũ im lặng cười, Hàng Vũ Tình cũng không thể trông thấy nụ cười trên mặt cô: "Tình nhân tuy nhiều, nhưng vẫn luôn kém hơn người mình yêu. Vũ Tình, thật ra cô ấy không phải người xấu gì, có lẽ em, nên cho cô ấy một cơ hội. Chuyện đã làm sai, cũng nên cho người cơ hội sửa sai."
Hàng Vũ Tình nói: "Đúng vậy, mỗi người đều phạm sai lầm, mỗi người nên có cơ hội được tha thứ. Cho nên, em tha thứ cho cô ta. Nhưng, việc này cùng việc em có muốn gặp cô ta hay không, không liên quan."
"Vì sao?"
"Có một số việc, sai chính là sai, thứ gì đó một khi có một vết rách, dù tu bổ thế nào, luôn không hoàn mỹ như trước. Vết thương vẫn còn đó, chẳng qua, bị tận lực che giấu mà thôi. Người không biết quý trọng, có lẽ không đáng được tha thứ."
"Em có nghe qua những lời này chưa: Thời điểm người ta sinh ra, Thượng Đế cho hắn rất nhiều cái tình, nhưng Thượng Đế chỉ dạy hắn tình thân, không có dạy tình yêu. Lần một lần hai phạm sai lầm, không thể tránh được, tình yêu của Trịnh Khuynh tình là em dạy cô ấy, chẳng lẽ em khởi nguồn nó, không muốn có một cái kết trọn vẹn sao?"
"Em vẫn câu nói kia, người không biết quý trọng, không đáng được tha thứ. Giống cô ta lợi dụng tình cảm, đùa giỡn tình cảm, người không nghiêm túc, em sẽ không thay đổi."
Đôi mắt Tòng Thanh Vũ không có tiêu cự, cô chỉ nghe được, người không biết quý trọng, không đáng được tha thứ. Cô đã lợi dụng tình cảm, thậm chí ở mức độ nào đó, cô đã đùa bỡn tình cảm, như vậy, cô và Trịnh Khuynh, có khác gì nhau? Cô, cũng không đáng được tha thứ...
Hàng Vũ Tình nhỏ hơn Tòng Thanh Vũ 2 tuổi, tức là nhỏ hơn Trịnh Khuynh 6 tuổi. Hàng Vũ Tình 24 còn Trịnh Khuynh 30. Việc này được nhắc đến trong phần truyện riêng của hai người, mình muốn edit lắm nhưng tiếc là tác giả drop bà nó rồi =))