Huyết hồ điều chỉnh không gian, lặng lẽ chờ đợi chủ nhân của mình tỉnh dậy. Nó rất yên tĩnh, rất bình lặng đến khi một ánh sáng chớp nhoáng khiến nó không giữ được bình tĩnh nữa.
-"... 419 ?"- Nó trợn mắt khi thấy được năng lượng quen thuộc đang nhấp nháy cứ như sắp tỉnh dậy.
Đồng tử Huyết hồ co rút lại, không tin được những gì mình đang thấy. Nó chưa kịp điều tra việc gì đã xảy ra, nguồn năng lượng ấy đã vờn quanh muốn tấn công vào chủ không gian của Huyết hồ.
Toàn thân Huyết hồ phát sáng, sức mạnh sau bao nhiêu lần hấp thụ các á thần khác được bộc phát, chỉ một đòn có thể ngăn chặn được nguồn năng lượng tưởng như cuồn cuộn ấy.
Nhưng Huyết hồ nói thế nào cũng chỉ là á thần, không thể đấu lại với một kẻ sánh ngang với đại thần được. Chỉ có thể trở mình khởi động vòng phòng vệ của không gian. Nhưng năng lượng quen thuộc kia dường như cũng rất rành rọt về việc này, chỉ vài đường sáng liền xâm nhập vào được bên trong.
Năng lượng nhắm thẳng vào Huyết hồ mà lao tới, tưởng chừng như mà xuyên qua cả cơ thể của nó. Ngay khi, năng lượng chỉ cách Huyết hồ vài gang tay, một tiếng ầm ầm đã ngăn chặn đòn tấn công của thứ xâm nhập.
Trong làn khói mù mịt, Tử Ngạn cười nhạt, không rõ ý vị nhìn năng lượng, khiến nó dường như có linh tính mà lùi bước dần dần.
Nhưng Tử Ngạn sẽ dễ dàng tha cho nó vậy sao ? Đương nhiên là ... không rồi.
Nàng chống một tay, sự quyến rũ lả lướt đến hờ hững bắt đầu cảnh cáo kẻ xâm nhập.
-"Tìm chết ?"- Nàng nhướn mày hạ một chiếc lồng bằng sắt vây chặt năng lượng kia.
Năng lượng sáng lên đốm nhỏ, xoay tới xoay lui, không đáp lại Tử Ngạn, chỉ xoay đến điên cuồng rồi một làn khói đen, năng lượng ấy lại biến mất rồi.
-"Chủ nhân, có vẻ bằng hữu cũ sắp trở về rồi"- Huyết hồ lau đi vết máu nơi khóe môi, cảnh giác nói.
-"Không sao, kẻ thua cuộc luôn không cam tâm mà"- Chỉ là... ái nhân của nàng đã bị phong ấn ký ức, sức mạnh cũng bị kiềm chế hơn nửa phần, e rằng phải nhanh chóng hơn thôi.
Tử Ngạn mở tay ra, quả cầu lấp lánh sáng lên cả một vùng không gian. Nhưng có vẻ vẫn còn thiếu hai mảnh để nó trở nên hoàn thiện hơn.
Đã từng là công cụ bị kẻ khác lợi dụng, Tử Ngạn hiểu hơn ai hết nỗi khổ của kẻ bị khống chế.
-"Đi thôi"-
Huyết hồ mím môi, lại nhớ đến quả cầu lấp lánh ánh kim không khỏi hiện lại ý niệm không rõ ràng.
•
Tiếng ầm ầm nổ vang cả một bầu trời, thiên thời được bao trùm hàng loạt quái vật với đôi cánh dạng rộng liền che ngang cả một vùng trời. Bọn chúng bay thành đàn, chốc chốc lại hạ xuống gắp đi một nhân loại nhỏ bé.
Đám người thường thường đạo mạo, áo vest phẳng phiu lại đổ xô lên nhau mà chạy trốn. Hay có kẻ quỳ xuống từ bỏ danh dự cầu xin mạng sống.
Quái vật chưa xong, một loạt kẻ săn nhân loại đã đến nơi. Tang thi từ tứ phương đổ về mang đến mùi thịt thối rửa khiến người ta buồn nôn. Tang thi có tên đã bị thối nửa cả khuôn mặt, lộ ra xương trắng, máu xanh. Hàm răng va vào nhau ken két, tạo ra những âm thanh gầm gừ không rõ từ nơi cổ họng.
-"Chỉ có thể chọn một đứa, xe đã không đủ chỗ"- Lính đặc chủng lái xe việt dã tiếp cứu những người còn sống, cau mày mà nói.
Gia đình bốn người đều im lặng, cuối cùng người bố lẳng lặng nhìn cô bé đang co rút một góc. Có vẻ như đã quyết định, trong khi xe chuẩn bị chạy, đã nhanh chóng đẩy đứa bé xuống.
Người mẹ trợn mắt, gào lên một tiếng, muốn nhảy xuống xe cứu lấy đứa con nhưng đã bị chồng mình giữ lại -"Chúng ta vẫn còn một đứa con, huống chi cũng chỉ là một đứa vô dụng"-
Người mẹ khóc đến tàn tâm -"Nhưng nó cũng là con của chúng ta..."-
Cô bé chăm chú nhìn người cha, đôi mắt như đang khắc lại hình ảnh người đàn ông tàn nhẫn ấy. Không bi thương, cũng chẳng sợ hãi, vì cô bé này hoàn toàn bị câm lẫn tật mội bên mắt lại thêm chứng trầm cảm từ nhỏ khiến cô bé khép mình với thế giới bên ngoài.
Ngay khi cô bé rơi vào tay tang thi không chút nhân tính, một loại sức mạnh đúng lúc giáng xuống, đem toàn bộ tang thi hóa thành tro tàn. Trong làn khói trắng mù mịt ám hồn thiên địa, cô bé chậm rãi bước ra, một bên mắt vẫn đang được băng bó cũng bị rơi xuống đất, để lộ một mắt trắng dã không lòng đen.
Mái tóc dài quá ngang lưng, từng bước chân lại mang sát khí khiến muôn vật bất giác tránh xa. Thân hình nhỏ nhắn hướng theo chiếc xe xa dần, nụ cười trên môi lại hiện lên đầy ý vị.
-"Hổ dữ còn không ăn thịt con, cha mẹ lại nỡ bỏ con... Đời thật luân thường"-
Nguyên bản cô bé Tử Yên mệnh thọ không quá mười lăm theo lời của bác sĩ nhưng chưa đợi mệnh thọ tận thì năm mười tuổi đã bị chính cha mình đẩy vào miệng của quái vật.
Năm 2772, chiến tranh thế giới lần thứ năm, các đế quốc phồn vinh đồng thời nhấn nút khởi động năm cỗ máy vũ khí hạt nhân khiến mặt đất bằng phẳng trở thành một mảnh thung lũng vô tận, vô tình lại thả ra các loại quái vật và chất độc bị chôn vùi trong lõi Trái Đất.
Mở đầu cho thời kỳ mạt thế của nhân loại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT