Hồi án kết thúc, Tri Nhi được Tri gia cứu đỡ nhưng phải vào viện tâm thần. Lão Lưu gánh toàn bộ trách nhiệm, kết án chung thân.
Người đời lại có được chuyện vui để tám chuyện bát quái, có kẻ cho rằng Tri Nhi học thức cao như vậy, nếu như không phải căn bệnh tâm thần thì đâu đến nỗi như vậy.
Có người lại há miệng cho rằng lão Lưu là kẻ bạc nghĩa, là kẻ tri thức giả, chỉ biết đánh đấm, bại hoại nhân cách.
Nhưng bọn họ đã không nhớ rằng, mình cũng từng là khen ngợi lão Lưu như thế nào trong suốt những năm qua khi ông đã mang lại bình an cho mọi người.
Xã hội là vậy đó, thành tích cao, có quyền thế dù có giết người cũng sẽ được bênh vực là do bệnh. Người cả đời đóng góp cho xã hội lại bị cho kẻ tạp nham, phàm phu tục tử.
Miệng đời luôn là một con dao vô hình sẵn sàng phán tử cho bất kỳ ai.
•
Rất nhiều năm sau, Tử Ngạn lặng lẽ quan sát một đoạn video ngắn về cảnh Tri Nhi tự sát, đã được đăng rất nhiều trên mạng xã hội. Tri Nhi đứng trên ban công, nước mắt của sự tuyệt vọng đã nhấn chìm cô ấy cũng như năm đó chính tay Tri Nhi nhấn chìm Tử Tĩnh Chi.
Tri gia đã bỏ rơi cô ta rồi, thành tích của cô ta cũng không còn độc tôn, mọi ngươi lại bắt đầu quay sang mắng cô ta tàn nhẫn, ác độc thua cả thú tính.
Tri Nhi tuyệt vọng, cười lớn trước những camera đang hướng về mình -"Không ai sinh ra là ích kỷ, là độc ác cả. Chính do các người, do các người ép tôi, những đứa trẻ ai chẳng trong trắng ngây thơ ? Chính sự do đo, bắt buộc thành tích đã khiến chúng trở nên ích kỷ, chỉ biết vụ lợi cho bản thân. Chính tiền, chính quyền đã biến chúng thành những cổ máy chỉ biết đấu phục tùng...."-
-"Nếu như có thể sống một cách chân chính, chân thực thì mấy có ai muốn giả dối ích kỷ"- Nước mắt Tri Nhi lăn dài trên má.
Cả đời này, Tri Nhi luôn sống trong mối quan hệ giả tạo, chỉ có duy nhất một người mang đến nụ cười thật tâm cho cô. Chỉ là vì cái ích kỷ, tham lam của bản thân mà đã giết chết người duy nhất cho cô hy vọng trong cuộc sống.
Tri Nhi hối hận rồi, Tri gia lạnh nhạt quan trọng hơn cả người bạn tốt sao ? Cái thành tích có thể khiến người người ngưỡng mộ nhưng lại cướp đi mạng người, rất đáng để đổi lấy sao ?
"A Nhi đừng lao lực nữa, cậu sẽ bệnh đấy"
"A Nhi... ANhi...."
Hai từ "A Nhi" cả đời này có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ nghe được nữa rồi.
Đối diện với ánh đèn flash sáng chói, Tri Nhi như trút hết những gánh nặng trước đây, thờ phào nhẹ nhõm -"Tĩnh Chi, tôi yêu cậu"- Rào cản cuối cùng cũng bị phá vỡ, Tri Nhi không sợ lời ra tiếng vào nữa.
Cho rằng cô điên cũng được. Cuối cùng nhẹ nhàng được lòng mình là cô an tâm ra đi rồi.
-"Tĩnh Chi, đợi tôi, tôi đến bên cậu chuộc lại lỗi lầm của mình"-
•
Tử Ngạn trầm ngâm tắt đi đoạn video, tâm trạng có chút chùng chình. Dù có là một vị thần thì sao ? Nhân sinh trải dài trên cả hàng triệu thế giới, nơi nào cũng có sự sân si, có sự soi mói, có sự đố kỵ, tham lam. Tâm con người đen tối đến mức khiến thần linh cũng phải rợn người, dù là Tử Ngạn cũng không thể triệt để tiêu diệt hết cái bóng đen của nhân sinh.
Tiêu diệt một người, hàng trăm người lại xuất hiện, một là đồng hóa mà sống chung với tâm quỷ, hai là chọn cái chết để giải thoát... Vận Mệnh quả thật rất tàn nhẫn.
Tử Đông Quân từ đằng sau bước tới, hôn nhẹ lên mái tóc của cô, sự êm dịu trong giọng nói khiến tâm Tử Ngạn bình lặng trở lại -"Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp"-
Bốn từ nhẹ nhàng nhưng khiến cho Tử Ngạn ngộ ra, nhân sinh có thể không tránh được sự sắp xếp của Vận Mệnh, nhưng cô không là người có thể để Vận Mệnh sắp đặt, huống chi người mà cô yêu còn ở đây, vẫn còn đợi cô... Dù thế nào Tử Ngạn vẫn không thể bỏ cuộc, nhất là không thể thua cuộc.
-"Đông Quân, nếu như một ngày em biến mất thì sao ?"- Tử Ngạn dựa vào vai của hắn, vùi mặt vào đó, giọng hơi làm nũng khiến lòng ai đó tan chảy.
-"Anh sẽ tìm em"- Dù đó là bất cứ nơi nào.
Tử Đông Quân đặt cô lên giường, ấm áp chiếm lấy Tử Ngạn, có thể chính bản thân Tử Đông Quân cũng cảm nhận được những bất an, lo âu của Tử Ngạn. Nhưng những ký ức bị phong ấn thật sâu khiến hắn không có cách nào để thực sự an ủi đồng hành cùng cô, chỉ có thể dùng tất cả hơi ấm bản thân có được để vỗ về người hắn yêu mà thôi.
-"Dù bất kỳ ai cũng không khiến em từ bỏ anh được đâu"- Tử Ngạn cười tinh nghịch đem hắn trêu chọc đến đỏ tai.
Đèn nhạt chiếu rọi bóng dáng hai người, Tử Đông Quân đáp lại Tử Ngạn bằng cách khiến cô hòa tan vào ái tình.
-"Dù sau này thế nào, cũng không được quên"- Hắn chạm vào khuôn mặt nhỏ bé mà cười.
-"Anh nhất định cũng không được quên"-
Góc giải thích:
• Thế giới này có phần u ám vì Châu có đôi chút đem những hiện thực xã hội vào đây, nhưng đây cũng là ý nghĩa cho việc Châu đặt tên thế giới này là "Cừu ăn thịt người".
• Cừu là một loại động vật hiền lành, thân thiện, an toàn để làm bạn, cũng giống như học sinh, trong trắng đáng yêu nhưng lại có thể làm ra những việc như bạo lực, thuốc phiện,... Phải nói phần lớn là do gia đình, xã hội.
• "Cừu" sống trong sự sắp đặt của gia đình, khuôn khổ của xã hội, tuy rất ngoan nhưng lại vô tình tạo nên một sự dồn ép khiến tâm lý trở nên vặn vẹo, tính khí trở nên ích kỷ. Dù sau này thành tài cũng sẽ trở thành một con người dễ dàng đố kỵ, sống vụ lợi cho bản thân.
• "Sói" tuy thoát khỏi khuôn khổ của gia đình, định kiến xã hội nhưng lại vô tình rơi vào cạm bẫy của cuộc đời. Trở thành một công cụ cho kẻ khác trục lợi.
Áp lực thành tích, gia đình, xã hội khiến học sinh mệt mỏi, có bạn sẽ tạo thành bất bình trong âm thầm, có bạn sẽ nổi loạn ra mặt. Nên nếu như quá mệt mỏi hãy giải tỏa đi, đừng tự mình dồn ép bản thân để rồi không còn kiểm soát được mình nữa.
Sắp thi rồi, Châu chỉ muốn nói với các bạn: Cứ cố hết sức của mình, làm cho bản thân không phải nuối tiếc chứ không phải để sống theo ý muốn của một ai cả.
Yêu mọi người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT