Edit: Hàn Mạch Tuệ

Beta: girl_sms

Lạc Phi nghe vậy, lúm đồng tiền nở rộ, đem Kỉ Nhạc Huyên đến một chỗ cách quầy bar không xa. An bài Kỉ Nhạc Huyên ở vị trí tốt nhất trên khán đài xong, nàng mới cùng Lôi Vũ và Trần Dục lên sân khấu.

Âm nhạc nổi lên, có vẻ biểu diễn khá chuyên nghiệp, chỉ là ca khúc này Kỉ Nhạc Huyên chưa nghe qua bao giờ, nàng cảm thấy nó thật độc đáo. Hơn nữa ca khúc này nghe thật sự rất thoải mái, âm điệu truyền thống cùng hiện đại kết hợp với nhau, nghe vào làm cho thể xác với tinh thần đều thư thái, vui sướng.

Ca khúc này tuy không giống với MV vừa quay, khiến người nghe dâng trào cảm xúc nhưng được cái là phối nhạc rất tốt. Kỉ Nhạc Huyên nghe xong nhịn không được phải vỗ tay cổ động.

Lạc Phi thấy vậy liền vui vẻ ra mặt. Nàng kêu phục vụ đem mấy ly rượu được pha chế đặc biệt đến cho Kỉ Nhạc Huyên rồi đi xuống, ngồi đối diện Kỉ Nhạc Huyên.

"Thế nào? Có phải so với lúc nãy càng hoàn hảo hơn không?"

Lạc Phi hỏi thử, trong mắt tràn đầy hy vọng.

"Ừm"

Kỉ Nhạc Huyên cúi đầu nâng ly rượu trái cây lên uống, tuy rằng đây là quầy bar nhưng nàng vẫn không thích uống rượu bởi nàng tự biết bản thân tửu lượng của mình chẳng được bao nhiêu, sợ say rồi lại gặp chuyện không may.

Lạc Phi nghe Kỉ Nhạc Huyên nói vậy, khóe miệng không khỏi giương lên sung sướng.

"Quá tốt! Ngay cả ngươi cũng thấy nó hay. Chỉ tiếc là...... hizzzz!"

"Làm sao vậy?"

Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày.

"Ta....."

Lạc Phi mở miệng, rồi lại lắc đầu.

"Thôi, cũng không nên nói với ngươi để ngươi khỏi phiền lòng cùng bọn ta a."

Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy thực buồn cười, ngươi kiếm đâu ra tự tin là ta sẽ phiền lòng cùng ngươi?

"Hừ"

Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh, sắc mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn

"Có gì thì nói! Cằn nhằn lải nhải cái gì?"

"Là thế này... "

Lạc Phi vừa nói vừa chỉ vào Lôi Vũ cùng Trần Dục đang đi tới

"Thật ra ba người bọn ta đã sớm quen biết nhau"

Hai nam nhân kia ngồi xuống, phục vụ cũng mang rượu tới, Lạc Phi đem ly rượu hướng về Kỉ Nhạc Huyên, thần sắc lộ ra vài phần ảm đạm

"Ta từ khi du học ở nước ngoài trở về, tuy rằng trong tay có bằng cấp nhưng ta không thích làm việc như vậy. Nhưng rốt cuộc cũng phải tự mình tìm việc để trang trải chi phí. Lúc đó ta là ở quán bar hát kiếm tiền, hai người này cũng là quen biết tại đó. Chúng ta ba người tâm đầu ý hợp liền trở thành bằng hữu, sau đó cảm thấy phương diện âm nhạc cũng hợp ý nhau nên lập thành ban nhạc. Sau này cũng coi như có vận khí tốt, được người của Thượng Nghi phát hiện, lúc đó cuộc sống cũng không dư dả gì, vốn nghĩ ký hợp đồng sẽ được ra mắt, lại được tiền, chúng ta liền ký....."

"Ai ngờ...."

Lạc Phi thở dài

"Ai biết công ty lại nói bọn ta không thể sáng tác tự do"

"Vậy bài "Quá khứ năm ấy" không phải các ngươi sáng tác?"

Kỉ Nhạc Huyên có chút ngạc nhiên, nàng nhớ rõ trên lyric ghi rõ ràng là sáng tác của Lạc Phi, soạn nhạc là Lôi Vũ mà.

Lạc Phi lắc đầu.

"Không phải, đó là của tổ chế tác sau khi sàng lọc lựa chọn rồi đem đến cho bọn ta. Ta không viết được loại ca từ sến lụa khác người đó, với ta, nếu đã yêu thì phải lớn tiếng thừa nhận."

Ai cha, hài tử này thiệt sảng khoái nha...

Kỉ Nhạc Huyên bỗng cảm thấy Lạc Phi có chút đáng yêu. Nàng nhíu nhíu mày, tuy rằng mình vào nghề đã vài năm, nhưng trừ bỏ chuyện bát quái râu ria bên ngoài của Giang Diệc Hàm khiến mình quan tâm thì những thị phi giới giải trí, mình thật đúng là không biết nhiều.

Nàng chẳng hơi đâu đi quản chuyện bát quái nhàm chán, chẳng thà ở nhà ngủ tu dưỡng nhan sắc còn vui hơn. Lúc này, nghe Lạc Phi nói vậy, Kỉ Nhạc Huyên cũng không khỏi trố mắt

"Đây là quyết định của công ty?"

"Òh"

Mấy người Lạc Phi mãnh liệt gật đầu.

Kỉ Nhạc Huyên nhìn ánh mắt bùng cháy của bọn họ, cảm thấy đây hình như là cái bẫy mà mình đã rơi vào

"Các ngươi hy vọng ta giúp đỡ?"

"Đúng vậy."

Lại ra sức cùng nhau gật đầu.

Kỉ Nhạc Huyên có chút lo lắng mấy người này sẽ gật gãy cổ mất. Nàng nhếch môi cười lạnh

"Hừ, các ngươi lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng ta sẽ giúp các ngươi?"

Lạc Phi đem ly rượu đưa tới bên miệng Kỉ Nhạc Huyên lấy lòng hề hề nói

"Người ta đều nói Kỉ đại mỹ nữ vừa đẹp người vừa lương thiện, nhất định sẽ không thấy chúng ta đáng thương như vậy mà không giúp đỡ. Hơn nữa bọn ta nghe đồn Lý tổng rất nghe lời ngươi, ngươi không thích gì thì nàng cũng không miễn cưỡng. Vậy nếu ngươi nói ngươi thích bài hát bọn ta viết, nói không chừng Lý tổng sẽ để bọn ta tự do sáng tác nha.Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà, Kỉ đại mỹ nữ ~~ "

Kỉ Nhạc Huyên bị Lạc Phi dùng những lời đường mật oanh tạc làm thần trí có chút mơ hồ nhưng vẫn cố gắng giữ vững ý chí chiến đấu, tính toán một hồi rồi nói

"Được rồi, chờ ta xem sao đã rồi mới quyết định."

"Òh, Nhạc Huyên, quán bar của bọn ta tùy thời đều hoan nghênh người đại giá quang lâm, xem chúng ta biểu diễn."

Lạc Phi tràn đầy vui sướng hét lên.

Mà trên thực tế, Kỉ Nhạc Huyên cũng tự mình hiểu được cái gì mà Lý tổng thật nghe lời nàng, Lý An Kỳ chỉ là tôn trọng quyết định của nàng mà thôi. Nàng tiếp nhận dự án điện ảnh đều có chừng mực, Lý An Kỳ cũng chẳng phản đối chỉ tùy ý cho nàng lựa chọn. Chỉ có vậy thôi, thế nào qua lời truyền miệng của mấy người lại thành "thật nghe lời" mình?

Đối với việc này, Kỉ Nhạc Huyên rất là buồn rầu, lời đồn thiệt đáng sợ mà. Bất quá trong từ điển của Kỉ Nhạc Huyên nàng không có ba từ "không làm được". Nhưng đến tột cùng có nên giúp hay không, cái này là vấn đề nguyên tắc nha, Kỉ Nhạc Huyên quyết định để tìm hiểu thêm bọn họ có ý đồ gì khác không rồi mới quyết định.

Bởi vậy, mấy ngày này, Kỉ Nhạc Huyên thường tới quán bar của ba người kia để nghe họ hát. Việc này đối với nàng mà nói là hết sức bình thường, nhưng truyền đến tai người nào đó thì lại là cái phiên bản khác nha.

***

"Ah, Diệc Hàm, ngươi có biết không, bạn nhỏ tiểu Kỉ nhà người thường ra ngoài giở trò nha!"

Giang Diệc Hàm ~ tay cầm kịch bản ngồi trên sofa trong phòng nghỉ tại khách sạn, đang chăm chú đọc đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của Silvia như tiếng sói tru, nàng hơi nhíu mày, không ngẩng đầu mà nói

"Sẽ không đâu!"

"Sao lại không, Thần tỷ nói với ta, gần đây tiểu Kỉ nhà ngươi thường cùng một nha đầu trong ban nhạc mới vào công ty lui tới rất thân thiết, thường đi tới quán bar xem nàng ta biểu diễn đó."

Silvia nói ra rõ ràng từng chữ, dường như nghĩ đến điều gì đó

"Ah, tại ta quên, các ngươi hiện tại đã chia tay, cho nên đừng nói tiểu Kỉ hay ra ngoài, nói nàng ta có người mới cũng không có gì lạ."

"Huh?"

Kịch bản thật dày trong tay nâng lên, Giang Diệc Hàm ngạo nghễ nhìn Silvia.

Silvia nhanh tay che miệng lại, ánh mắt vô tội nhìn Giang Diệc Hàm. Trong lúc nhất thời, bên trong căn phòng xa hoa lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là dưới sự yên tĩnh này lại có một tầng khí lạnh đang lan tỏa.

Giang Diệc Hàm trầm tư một lát rồi thản nhiên mở miệng

"Việc này là thật?"

Silvia hung hăng gật đầu

"Thật ngàn phần trăm, ta nói ngươi Diệc Hàm, ngươi nên chặt chẽ giám sát nàng ta nha, cẩn thận nàng thật sự đem ngươi đá đi."

"Nàng ta dám!!!"

Âm thanh lạnh giá truyền đến tai Silvia làm nàng run lên một cái, hiện tại nàng cảm thấy mình nên vì Kỉ Nhạc Huyên mà cầu nguyện, kiểu này thế nào Giang Diệc Hàm cũng xin phép bay về đó cho coi.

Sự thật chứng minh nàng đã đúng, Giang Diệc Hàm quả nhiên lập tức nói

"Silvia, giúp ta xin nghỉ phép một ngày,ngày mai chúng ta bay về."

Silvia lại lần nữa chớp mắt, chỉ là lần này có chút kinh ngạc, nhanh vậy sao. Xem ra Diệc Hàm thật sự để bụng đến Tiểu Kỉ nha.

Silvia nhún vai

"Tốt, dù sao ta cũng muốn gặp Thần tỷ."

Silvia nghe Giang Diệc Hàm dùng giọng mũi "Uh" một tiếng, hơi xấu xa nở nụ cười

"Ta nói, ngươi cùng Tiểu Kỉ mà giáp mặt nhau là có kịch vui nha, ta sao có thể bỏ qua. Ta phải gọi cho Thần tỷ kêu nàng cùng đi tới xem kịch mới được."

"Không cho phép."

Bên tai truyền đến lời cự tuyệt lạnh lùng, Silvia có chút nghi hoặc hỏi lại

"Vì cái gì?"

Giang Diệc Hàm tuy không đáp lời, nhưng Silvia lại biết trong lòng nàữ vương nghĩ gì, vỗ nhẹ bả vai Giang Diệc Hàm, cười khẽ nói

"Yên tâm đi, chuyện của ngươi cùng tiểu Kỉ, ta nghĩ Thần tỷ sẽ không nhiều chuyện đi nói với tỷ tỷ của ta đâu."

"Không hẳn."

Giang Diệc Hàm lại duỗi tay cầm kịch bản để lên đùi, con ngươi tuy chăm chú đọc kịch bản nhưng lòng nàng còn ở chỗ này sao?

Silvia bất đắc dĩ nhún vai

"Được rồi, ta biết ngươi cẩn thận, ta sẽ không nói với nàng. Được rồi chứ? Chúng ta lén trở về, lén đến quán bar tìm bạn học tiểu Kỉ, sau đó chúng ta lén đem tiểu Kỉ về nhà ngươi, ngươi lén dạy dỗ nàng, hahahha "

Bị ánh mắt mãnh liệt phóng tới, Silvia thầm rùng mình, mười phần không đành lòng đi khỏi phòng Giang Diệc Hàm...

PS: Kỉ ngạo kiều nên tự cầu phúc =))))))))) Giang nữ vương cũng biết ghen đó nha, không phải vô cảm =))))) Thêm chế Silvia sợ lửa cháy không lớn nên ráng thổi thêm gió vào, đúng chất đốt nhà bạn thân =)))) Chương sau chắc phải đặt tên bắt gian tại bar quá =)))) Chờ đi mấy bạn =))

Từ nay không viết về cuộc sống của mình nữa, mấy bạn toàn nói lời cay đắng ko à:)))) Thiệt làm tỏn thương trái tym bé bỏng bánh bèo bồng bột của thiếu nữ ngây thơ trong sáng thánh thiện là mình:( Nói chung là mình rất buồn mấy bạn =)))) Cần lắm những cmt dả lả khen ngợi, dù biết là dả lả nhưng có cũng hơn ko:'( *chấm nước mắt* =)))))))))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play