Beta: Cũng chưa beta luôn:))) Ai thấy sai hú hét lên coi:(
Đáng tiếc là ông trời tuy có pháp lực vô biên nhưng thú vui thích nhất của ảnh chính là trêu cợt thế gian.
Lúc Kỉ Nhạc Huyên cầm kịch bản MV trong tay, nàng không khỏi run rẩy khóe miệng, thật là một kịch bản kích tình đặc sắc!
Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng thầm cảm thán, MV [Quá khứ năm ấy] này quả thực là tình tay tư!
Trong MV, nàng diễn vài Trầm giai nghi, bị ba người trong nhóm Vigor theo đuổi, đương nhiên hai nam nhân là theo đuổi công khai, còn Lạc Phi là kiểu sùng bái theo đuổi lén lút. Đương nhiên nếu đọc nhiều tiểu thuyết Girl love, có thể thấy được một vài tình tiết đậm chất bách hợp. Quên nữa, trừ tình cảm đó ra, phức tạp nhất chính là Lạc Phi còn thầm mến Lôi vũ.
Kỉ Nhạc Huyên đóng vai một tài nữ của học viện âm nhạc, nàng có cử chỉ ưu nhã hào phóng, lại không mất đi sự khả ái linh động của nữ nhân. Một nữ hài tử như vậy đương nhiên ở trường học rất được hoan nghênh, nàng rất thích âm nhạc, nên kết bạn cùng ba người của nhóm Vigor.
Kỉ Nhạc Huyên thích đàn dương cầm, nhưng cũng thích nhạc Rock, nhóm Vigor là một ban nhạc biết sử dụng nhạc cụ, bình thường còn hay tổ chức biểu diễn đường phố. Bởi vì là hảo bằng hữu, khi Vigor tổ chức biểu diễn, Kỉ Nhạc Huyên chỉ cần có thời gian thì sẽ đến xem.
Mỗi lần biểu diễn, Trần Dục cùng Lôi vũ đều có cảm giác nhịn không được, muốn mở miệng thổ lộ tình cảm với Kỉ Nhạc Huyên, nhưng cuối cùng hai người đều không mở miệng, bởi vì bọn họ sợ thương đến lẫn nhau. Hoặc là nói, bọn họ đang chờ người kia mở miệng trước.
Mà Lạc Phi dĩ nhiên nhận thấy được hai người đều có hảo cảm đối với Kỉ Nhạc Huyên, khi đó, tình bạn cùng tình yêu xen lẫn nhau, đấu tranh với nhau, nàng thực buồn. Do dự nhiều lần, cuối cùng đã quyết định đi tìm Kỉ Nhạc Huyên để hỏi rõ ràng.
Khi đó Lạc Phi dĩ nhiên đã thành khuê mật của Kỉ Nhạc Huyên. Do nhanh mồm nhanh miệng, nàng vừa thấy mặt liền nói với Kỉ Nhạc Huyên, Trần Dục cùng Lôi vũ đều thích nàng ta. Nhưng nghe xong Kỉ Nhạc Huyên chỉ cười, không nói gì.
Lạc Phi mới đầu còn tưởng Kỉ Nhạc Huyên đối với hai người đó không có chút tình cảm nào, nàng rất yên tâm. Nhưng vào một ngày mưa, nàng cư nhiên nhìn thấy Kỉ Nhạc Huyên cùng Lôi vũ đang đi cạnh nhau, vui vẻ nói cười, khi đó trên người Kỉ Nhạc Huyên còn khoác áo khoác của Lôi vũ.
Tâm tình Lạc Phi từng chút từng chút tan nát. Nàng rất đau, nhưng cũng thực vui vẻ. Người nam nhân mình thích nhất cùng bạn thân của mình rốt cục đã hạnh phúc...
Thật tốt......
Mưa tí ta tí tách, nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống. Lạc Phi lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, lại đem mấy sợi tóc đang tán loạn trên trán chỉnh lại, nàng bắt đầu ở trong mưa bước đi, để cơn mưa an ủi đau thương của mình.
Nhưng vạn lần Lạc Phi không hề nghĩ đến Kỉ Nhạc Huyên khi đó chỉ là không mang theo ô, cùng Lôi vũ trùng hợp gặp nhau. Lôi vũ thấy Kỉ Nhạc Huyên ăn mặc đơn bạc, liền đem áo khoác của mình choàng lên người Kỉ Nhạc Huyên. Mà lúc ấy nội dung bọn họ đang nói với nhau, lại càng là khiến Lạc Phi không tưởng được, bọn họ đang đàm luận về Lạc Phi.
Kỉ Nhạc Huyên nhìn ra Lạc Phi có hảo cảm với Lôi Vũ, liền ám chỉ cho Lôi vũ. Mà Lôi vũ khi đó cũng có tình cảm với Lạc Phi, hắn dần dần hiểu được, hắn đối với Kỉ Nhạc Huyên chỉ xuất phát từ việc muốn cùng Trần Dục so tài. Hắn biết Trần Dục thích Kỉ Nhạc Huyên, cho nên cũng muốn cùng Trần Dục để phân định cao thấp, vì vậy lầm tưởng mình cũng thích.
Sau lại, Lôi vũ chạy tới hỏi Lạc Phi có phải thích hắn hay không, Lạc Phi không thừa nhận, cười nói nàng chỉ coi là bằng hữu, hơn nữa hy vọng Lôi vũ tốt với Kỉ Nhạc Huyên. Lôi vũ thấy vậy cũng đành phải cười ngây ngô, hắn cho rằng chính mình tự đa tình.
Đáng tiếc là, thẳng đến phút chia tay cuối cùng, mọi người đều không đem tình cảm trong lòng nói ra.
Phút li biệt, bốn người bọn họ lại cùng nhau ngồi trên mặt cỏ, nhìn trời.
Trời trong xanh, mây bay bay. Trong lòng của mỗi người lại đều có vài phần phiền muộn.
Hốc mắt ai cũng có chút đỏ ửng, Kỉ Nhạc Huyên ôm tạm biệt ba người. Lúc nàng ôm hai nam sinh kia, đều lễ phép nhẹ nhàng ôm nhẹ. Nhưng lúc ôm đến Lạc Phi, nhìn Lạc Phi nước mắt như mưa, Kỉ Nhạc Huyên cũng thập phần đau lòng gắt gao đem nàng ta ôm chặt vào trong lòng. Trần Dục cùng Lôi vũ thấy được cảnh tượng này, nghĩ tới sẽ phải chia lìa, không khỏi lộ vẻ đau thương.
Năm ấy, chúng ta đều có nhịp tim đập nhanh.
Năm ấy, chúng ta quá thiếu dũng khí
Năm ấy, đã từng tốt đẹp......
Nếu có thể trở lại quá khứ, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi......
Chậm rãi khép lại kịch bản, lông mày Kỉ Nhạc Huyên không khỏi nhíu lại, bởi vì nàng nhìn thấy Lạc Phi đang tươi cười chói mắt cọ cọ vào người nàng. Lạc Phi cầm kịch bản, đưa đưa tới trước mặt Kỉ Nhạc Huyên, Kỉ Nhạc Huyên vốn định nói, đưa cái gì mà đưa, lão nương cũng có rồi. Chưa kịp nói đã thấy Lạc Phi cười nói
"A, Nhạc Huyên, ta thật sự rất kích động, ngươi xem ngươi xem, nơi này nơi này."
Lạc Phi cao hứng phấn chấn chỉ chỉ vào kịch bản
"Ngươi đem ta kéo vào trong lòng nè. A a a! Không bằng hiện tại chúng ta luyện tập đi, chịu nha chịu nha?"
Chịu cái đầu ngươi!
Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng âm thầm rít gào, nhưng nàng biết rõ tiểu quỷ Lạc Phi này có da mặt rất dày, hơn nữa còn bám riết không tha, nàng cảm thấy hẳn là phải bắt chước Lạc Phi, dùng cách mặt dày này đối phó với mặt than băng sơn Giang Diệc Hàm kia.
Nghe lời này, Lạc Phi không còn dám lên tiếng, ôm lấy lỗ tai, nàng không dám đắc tội với Kỉ Nhạc Huyên nữa, Kỉ Nhạc Huyên một khi bùng cháy, sẽ hung hăng nhéo lỗ tai của nàng, vì thế lỗ tai vốn nhỏ xinh trắng nõn của Lạc Phi hiện tại đã có chút sưng đỏ không chịu nổi rồi. Bất quá cũng không thể oán trách Kỉ Nhạc Huyên, ai bảo Lạc Phi nàng cứ thích chọc giận lão hổ.
Thấy Lạc Phi mím môi giả đáng thương, Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng của nàng lại hiện ra hình ảnh một người khác, ân, nếu Giang Diệc Hàm mặt than bị ta nhéo lỗ tai sẽ biến thành như thế nào nhỉ? Có giống Lạc Phi không ta, lộ ra một vẻ mặt tiểu thụ bị khi dễ thật khả ái...
Kỉ Nhạc Huyên tự ảo tưởng Giang Diệc Hàm trong điệu bộ của Lạc Phi lúc này, mím môi chu miệng, cuối cùng không khỏi lắc lắc đầu, tuy rằng thực khả ái, nhưng sao nàng lại cảm thấy thực khủng bố à......
Kỉ Nhạc Huyên hung hăng khinh bỉ bản thân một phen, nếu Giang Diệc Hàm làm ra thần thái này, vậy nhất định là tận thế đến nơi rồi. Bất quá tuy là như vậy, nàng vẫn có mong muốn được làm như vậy với tiểu thụ nhà mình, chỉ tiếc người ta không có ở đây a.
"Ai da."
Cúi đầu thở dài, Kỉ Nhạc Huyên quét mắt liếc nhìn Lạc Phi đang rất lộ ra vẻ mặt kì lạ nhìn nàng, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, hôm nay nàng bắt đầu phải quay MV rồi.
Cứ như vậy MV [ Quá khứ năm ấy] coi như thuận buồm xuôi gió thực hiện, mắt thấy cảnh tượng trong vườn trường cũng chụp xong xuôi. Đoàn quay MV liền bắt đầu quay một cảnh tượng khác, cảnh nhóm Vigor biểu diễn.
Nơi biểu diễn kì thực đã được bố trí rất tốt, cảnh quay được thực hiện tại một quán pub có tiếng.
Lúc quay mv, tuy rằng không phải thực sự biểu diễn, nhưng vì hiệu quả, nhóm Vigor vẫn ở hiện trường tận tình diễn xuất, mà lần này coi như là lần đầu tiên Kỉ Nhạc Huyên nhin một ban nhạc mới biểu diễn.
Trên vũ đài, ngọn đèn lóe sáng, âm nhạc vang lên, Lôi vũ sử dụng cây đàn trong truyền thuyết lục chỉ cầm ma thành thạo, Trần Dục dùng đàn điện Guitar, xưa nay vốn nho nhã thế nhưng hiện tại cũng bắt đầu điên cuồng thả mình trong âm nhạc. Mà khiến Kỉ Nhạc Huyên ấn tượng nhất chính là người đang đứng ở trung tâm sân khấu, tay nắm micro, nhiệt tình ca hát ~ Lạc Phi.
Chìm đắm trong âm nhạc nên Lạc Phi khiến Kỉ Nhạc Huyên không còn cảm giác tiểu nữ nhân này là hài tử không nên thân, ngược lại lộ ra một chút khí thế của tiểu yêu nữ. Đừng nhìn thân thể của nàng ta có chút nhỏ bé đáng yêu, thật ra trong đó ẩn chứa khí lực vô cùng to lớn a. Giọng hát của Lạc Phi rất có nội lực, vừa cao lại vừa mạnh, hơn nữa biểu diễn cũng cực kì tự nhiên. Kỉ Nhạc Huyên lúc này cũng phải nhìn Lạc Phi với cặp mắt khác xưa, trong lòng vốn cũng sinh ra một tia hảo cảm, nhưng chỉ trong giây lát lại chết lặng vì hành động của tiểu yêu nữ...
Trên sân khấu, Lạc Phi vừa hát xong, đạo diễn hô một tiếng "Cut", nhưng Lạc Phi của chúng ta vẫn không chịu dừng lại hành động điên cuồng, ngược còn lại giơ micro lên, cao giọng rống lên một câu
"Ngao! Kỉ Nhạc Huyên, ta yêu ngươi!"
Vốn đang mỉm cười hưởng thụ âm nhạc, Kỉ Nhạc Huyên trong thoáng chốc nhíu mày trợn mắt, có chút hung hăng hét lên
"Câm miệng cho ta!"
Lạc Phi thè lưỡi, đem micro để lại giá đựng, rồi chạy đến đứng cạnh Kỉ Nhạc Huyên, cúi người lấy lòng
"Nhạc Huyên, đừng nóng giận, ta kìm lòng không được a. Đều là kịch bản MV gây họa, hai tên tiểu thụ nhút nhát kia đều vô dụng, vì ta mới thổ lộ a."
"Hừ." Kỉ Nhạc Huyên chỉ hừ lạnh.
Lạc Phi thấy vậy, lại bắt đầu không đứng đắn
"Nhạc Huyên, ngươi cảm thấy bọn ta lúc nãy biểu diễn như thế nào?"
Lạc Phi tiếp tục dùng ánh mắt nồng cháy rực lửa nhìn Kỉ Nhạc Huyên, Kỉ Nhạc Huyên tùy ý gật đầu
"Đúng vậy"
Nghe được câu trả lời, Lạc Phi không khỏi chôn chân tại chỗ, tình thần như bay lên chín tầng mây, lại lần nữa lôi kéo Kỉ Nhạc Huyên, hoa tay múa chân
"A, Nhạc Huyên, kỳ thật cái này không phải thực lực thật sự của bọn ta đâu. Đi, ta dẫn ngươi đi xem chúng ta biểu diễn thật."
Kỉ Nhạc Huyên trố mắt, làm nữa à? Nha đầu này thiệt tình......
Nhìn thấy Lạc Phi đầy ý thịnh tình, mà Trần Dục cùng Lôi Vũ cũng lên tiếng khuyên nàng đi coi. Suy nghĩ lại, dù sao hôm nay công việc cũng kết thúc, hơn nữa Cố Nhu Thần cũng không đi theo, thật ra cũng rảnh rỗi lắm, chi bằng đi xem nhóm nhạc này hát tốt như thế nào..
Quyết định vậy, Kỉ Nhạc Huyên liền lại gật gật đầu
"Được"
PS: Lạc Phi cute quá à:))) Đúng chất biến thái =)))))))))) Thương chế Huyên gặp đúng đối thủ ngang tầm:"> Giang nữ vương mà không mao mao trở về là hai chế trẻ trâu không chừng dính lấy nhau nha =)))))))) hú hú gọi hồn Giang mặt than:">
Nay kể chuyện tào lao nghe chút chơi nhen, ai không thích thì khỏi coi, vote rồi cmt đừng tự kỉ nữa má editor, vậy là đủ ròy =)))))))) còn mấy chế thuộc #teamhongps thì coi đi, mình ko cấm cản:))))
Thật ra cũng không có gì hết, chỉ muốn kể là nay đi ôn thi chuyển cấp cao =))))) (ko phải ôn thi đại học, ko phải ôn thi vào lớp 10, má nào nói ôm thi vào lớp 6 ăn táng liền nhen:3, còn ôn thi gì thì tự đoán đi hihi) Trong cái lớp mình học là sinh viên nghèo hiếu học mù chữ, may mà cái quần hôm nay mặc ko phải style vài chỗ rách nên cũng đỡ mất mặt =))) Vào lớp đi trễ gặp ngay chế giảng viên ngày xưa dạy xác chết thống kê, giờ lại dạy tiếp, ai ngờ chế vẫn nhớ mình thuộc hội chị em bạn dì chuyên đi trễ trong giảng đường hồi xưa (thiệt mất mặt lần 2), mấy bạn đọc đến đây đừng nghĩ nhân vật mình muốn kể là chế giảng viên nha =))))))))))) Thực ra là muốn kể về học tỷ ngồi kế bên hôm nai:"> Học tỷ học cùng trường với mình, chỉ khác là mình vừa lết vào trường thì học tỷ đã mài xong đũng quần và lết ra được 1 năm:))) Nói toạc móng heo ra là hơn mình 5 tuổi đó =))))))) mắc mệt thiệt, edit nhìu quá nên nói chuyện dài dòng:"> Mình sẽ ko miêu tả hình dáng học tỷ, để mấy bạn tò mò chơi:))) chỉ là hiện giờ mình muốn nói là mình đang nợ học tỷ 1k VND =)))))))) nhục ghê, gửi xe 4k mà mang có 3k và tờ 500k, bị bác zai giữ xe lườm lườm mấy cái, may có học tỷ ra tay đưa cho ảnh 5k và nói:"Khỏi thối tiền, trả thêm cho em này luôn", lúc đó thiệt tình thấy trên đầu học tỷ có ánh hào quang:(((( Lần sau gấp đồng 1k VND thành hình trái tym tìm học tỷ trả:"> =)))) Hoặc học tỷ muốn mình lấy thân đền đáp gì đó cũng được =))))))))))))) [Chuyện thật 1000% nha mấy má, mang tính chất chân thực:">]
Hết chuyện ròi, chờ khi nào gặp lại học tỷ ôn nhu mình kể tiếp cho mấy chế nha:"> Sẽ cố gắng để mấy chế ko GATO hihi haha hehe =)))))))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT