Trong lòng Kỉ Nhạc Huyên chấn động, mày nhíu chặt. Không lẽ mặt than kia động tay động chân muốn thấy mình mất mặt? Hừ hừ, vọng tưởng. Kỉ Nhạc Huyên bình tĩnh lại, dù thế nào cũng không để người kia như ý.
Mang theo tâm trạng khó chịu, Kỉ Nhạc Huyên lấy áo khoác tây trang vừa mượn được đem khoác trên vai, khoanh tay trước ngực, kiên nhẫn chờ đợi, đúng lúc này, trong toilet lại vang lên một âm thanh dị thường ám muội
"Ân....a.....ân......"
Hở????
Kỉ Nhạc Huyên vạn phần kinh ngạc, âm thanh này, âm thanh này sao lại nghe giống như thanh âm nữ nhân đang rên rỉ? Họ Giang kia ở bên trong đang làm cái gì? Trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc, nàng nhón chân, nhẹ nhàng dán tai lên cửa, khuôn mặt tinh xảo của Kỉ Nhạc Huyên lúc đỏ lúc trắng...
"Thoải mái không? Thật không nghĩ tới em lại là lần đầu tiên nha."
Ách!!!!
Kỉ Nhạc Huyên nghe xong lời này, vừa nãy chỉ là nghi ngờ, giờ đã được xác thực, cư nhiên làm loại chuyện xấu xa này ở đây. Họ Giang kia chỉ bị ướt quần áo thì trong lòng đã nhộn nhạo sao? Dám lén lút sau lưng mình cùng nữ nhân khác xxoo?! Đùa với nhau à?
Sắc mặt Kỉ cục cưng ngày càng đen, rốt cuộc nhịn không được nữa. Giày cao gót đen mang trên bàn chân ngọc ngà trờ thành vũ khí lợi hại, Kỉ Nhạc Huyên nâng chân, một cước đá mạnh lên cửa toilet
"Òanh!"
"Ai da!!!!"
Tiếng giày cao gót nện vào cửa cùng tiếng hét của Kỉ Nhạc Huyên gần như phát ra cùng lúc, nàng tự nhiên cảm thấy bản thân mình thật bi đát, tự nhiên rảnh rỗi lại dám đá cái cửa này, làm chân đau muốn chết.
Ông trời ơi, đùa giỡn tui kiểu gì đây ahhhhhhh?
Kỉ Nhạc Huyên mím môi, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt kia, bỗng nhiên đem căm phẫn trút lên cánh cửa, hung hăng gõ cửa
"Mở cửa!! Mở cửa nhanh!!!"
Dưới thế tấn công vang dội, hai người bên trong toilet đang lúc hưng phấn rốt cuộc cũng phải ngừng lại. Toilet lại khôi phục vẻ yên tĩnh, nhưng tâm tình của Kỉ Nhạc Huyên không để ý đến điều đó, nàng đang chờ cánh cửa kia mở ra, đem nữ nhân đáng ghét dám "ăn" tiểu thụ nhà mình đạp cho vài cái, đáng tiếc vì cú đạp vừa rồi, hiện giờ nàng còn không đứng vững.
Trong lúc Kỉ Nhạc Huyên đang than thân trách phận thì cánh cửa kia "cạch" một tiếng mở ra.
Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày hừ lạnh, hung hăng quay đầu trừng mắt, lúc này tiểu quỷ lại bị cảnh tượng trước mặt làm cho hú hồn. Một nữ nhân mặc áo khoác đen, tóc xoăn, trang điểm đậm đang ôm một tiểu cô nương tóc ngắn, mặt thẹn thùng bước ra. Nữ nhân trang điểm đậm nhìn Kỉ Nhạc Huyên, mang theo vẻ mặt phẫn nộ rồi cố gắng nhoẻn miệng cười, phất tay chào hỏi Kỉ Nhạc Huyên
"Ai u, tiểu bằng hữu, gấp gáp đi toilet vậy ah. Mau vào đi, tỷ tỷ không chiếm chỗ của ngươi nữa."
Môi mỏng đỏ mọng, cử chỉ ngả ngớn lẳng lơ, tuyệt đối là nữ nhân ngổn ngang. Trong lòng Kỉ Nhạc Huyên đối với người trước mặt này lại đầy mâu thuẫn, nữ nhân phóng đãng ngổn ngang lấy đi lần đầu tiên của tiểu cô nương kia nhẹ nhàng như vậy, thật sự đáng giận. Nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ này cũng chẳng tốt lành gì, bé tí mà dễ dàng cho đi như thế. Nên nói ngươi ngây thơ hay nói ngươi ngu ngốc đây?
Kỉ Nhạc Huyên làm bộ hiểu biết, âm thầm lắc đầu, không có tâm tư đi để ý chuyện hai người tào lao nữa, nàng hiện tại chỉ quan tâm đến một người. Nàng rất muốn đi nhanh tới phía trước nhưng đáng tiếc dưới chân đau quá, chỉ có thể khập khiễng từng bước, lần này cũng không quên đem cửa đóng ầm lại. Coi như đem bất mãn của mình trút ra.
"Giang Diệc Hàm! Giang Diệc Hàm!"
Bên trong toilet, trong lòng Kỉ Nhạc Huyên dâng lên cảm giác chán ghét, lúc nãy mình rời đi bồn rửa tay còn sạch như mới mà hiện tại lại đầy loại chất lỏng đó.
Hừ! Rất là chán ghét, vô cùng chán ghét. Kỉ Nhạc Huyên đột nhiên muốn nôn khan.
Cửa một buồng WC nhẹ nhàng mở ra. Giang Diệc Hàm như trước vẫn bình thản, tao nhã, giống như vừa rồi nàng chẳng nghe thấy gì, điểm này làm cho Kỉ Nhạc Huyên thật lòng bội phục. Nàng dùng áo khoác âu phục che tầm mắt lại, làm cho cảnh sắc không sạch sẽ kia không lọt vào tầm mắt, khóe miệng cười lạnh khinh thường
"Ngươi thật lợi hại, như vậy mà vẫn mang mặt than được, xem ra ta nên gọi ngươi một tiếng "Giang sư phụ" nha."
"Tùy."
Giang Diệc Hàm chậm rãi bước tới, đứng trước người Kỉ Nhạc Huyên, bàn tay trắng nõn duỗi ra, bộ dáng tao nhã như có ý mau đem áo khoác cho ta.
Trong lòng Kỉ Nhạc Huyên dâng lên ý trêu chọc, nàng cầm chiếc áo xoay đưa cho Giang Diệc Hàm, thời điểm sắp tới tay lại giật về phía mình.
"Đưa đây"
Thanh âm băng lãnh, ánh mắt lạnh giá, nếu là người thường sẽ run sợ hai tay dâng áo khoác cho nữ vương trước mặt. Nhưng Kỉ Nhạc Huyên của chúng ta cũng không phải người thường, nàng đem chiếc áo đặt trên tay mình, trên mặt thuần khiết nở nụ cười
"Không phải không thể đưa, nhưng ngươi không biết người ta đem quần áo lại đây vất vả ra sao hả, ngươi nên có vẻ mặt thế nào mới đúng ha?"
Giang Diệc Hàm nhíu mày, lạnh lùng nhìn đối phương, không trả lời.
Ngón tay mảnh khảnh của Kỉ Nhạc Huyên nâng cằm Giang Diệc Hàm, thân mình hướng về phía trước hôn lên đôi môi lạnh như băng kia. Lần này nàng rất hiểu chuyện, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi. Thế nhưng Giang Diệc Hàm phúc hắc kia lại âm thầm đạp một cái vào chân nàng. Về điểm này, tuy trong lòng ôm hận nhưng nàng vẫn thấy may mắn bởi vì cái chân Giang Diệc Hàm đạp không phải chân mới bị thương của mình. Thật sự đáng mừng nha!
Kỉ Nhạc Huyên cắn chặt răng, Giang Diệc Hàm thừa dịp nàng đang kiềm nén đau đớn mà bắt lấy áo khoác.
Áo khoác âu phục đen khoác ngoài lễ phục trắng, Giang Diệc Hàm nhìn vào trong gương, thấy đã xử lý xong phiền phức của bản thân, sửa sang lại quần áo, hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên vẫy vẫy tay
"Đi ra ngoài đi, nơi này, không sạch sẽ."
Nói xong, lắc lắc eo nhỏ hướng cửa đi tới. Vừa tới trước cửa, nàng lại dừng chân bởi vì phát hiện Kỉ Nhạc Huyên còn đứng yên tại chỗ.
"Ngươi tính ở chỗ này thưởng thức cảnh sắc "mỹ lệ" kia sao?"
Giang Diệc Hàm xoay người nhìn Kỉ Nhạc Huyên.
Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh một tiếng
"Hừ! Mỹ lệ cái gì, đùa hả!"
"Òh, vậy đi thôi."
Giang Diệc Hàm khinh thường liếc nhìn Kỉ Nhạc Huyên, xoay người hướng về phía cửa ra vào.
"Chờ một chút!"
"Hử?"
Lúc Giang Diệc Hàm chuẩn bị mở cửa, Kỉ Nhạc Huyên lại gọi nàng, Giang Diệc Hàm rút tay lại. Mà cho dù Kỉ Nhạc huyên không gọi nàng thì nàng cũng không đi tiếp được, bởi vì nàng cần Kỉ Nhạc Huyên thay mình mở cửa, mức độ cuồng sạch sẽ của Giang Diệc Hàm làm nàng cảm thấy tay nắm cửa vừa rồi bị nữ nhân trang điểm đậm kia chạm qua đã không còn sạch sẽ.
"Giúp ta kêu Thần tỷ đến đây."
Kỉ Nhạc Huyên nhíu nhíu chân mày, mặt mày có vẻ như vạn lời khó nói.
Giang Diệc Hàm thấy vậy cũng nhận ra có gì đó không đúng, nàng chậm rãi đến bên cạnh Kỉ Nhạc Huyên, cúi đầu nhìn chân ngọc của cục cưng nhà mình, mắt cá chân bên trái trắng nõn giờ đã sưng đỏ, Giang Diệc Hàm bỗng nhiên muốn cười
"Da? Ngươi cư nhiên dám đá cửa"
"Ngươi quản làm chi?"
Kỉ Nhạc Huyên lớn giọng.
Giang Diệc Hàm hôm nay tốt bụng hơn bình thường, tay nàng choàng lấy vòng eo tinh tế của Kỉ Nhạc Huyên, đỡ cục cưng đến cửa.
Lại là hương thơm đạm mạc đó, lại là cảm giác say mê đáng chết đó.
Kỉ Nhạc Huyên lại bị quyến rũ, không còn sức cự tuyệt, run rẩy bước ra ngoài.
Cuối cùng người cầm tay nắm mở cửa vẫn là Kỉ Nhạc Huyên...
Lúc Giang Diệc Hàm đỡ Kỉ Nhạc Huyên xuất hiện trước mặt mọi người, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Biểu hiện khoa trương nhất vẫn là Silvia, đang ngồi trên bàn lại nhảy phốc xuống, thiệt là may mắn vì tỷ tỷ đã đi rồi, nếu không thì...
Silvia đem đám đông vây quanh hóng chuyện đuổi đi sạch, bước nhanh tới bên cạnh Giang Diệc Hàm, cố ý hạ giọng nói
"Hai người các ngươi, không lẽ tự nhiên đến vậy, ở chỗ đó....."
Cố Nhu Thần ở bên cạnh quan sát, cũng không khỏi thầm oán
"Hai tiểu tổ tông của ta ơi, hai người không phân biệt được thời điểm sao?"
Silvia nhìn bộ dạng ngơ ngẩn nai vàng của Kỉ Nhạc Huyên, bỗng nhiên nổi lên hứng thú trêu chọc
"Nha, bạn học Tiểu Kỉ, làm sao suy yếu vậy nha, đi ra ngoài cũng phải có người dìu đi"
Kỉ Nhạc Huyên bây giờ mới hiểu được nãy giờ xảy ra chuyện gì, hai cái người này thiệt là tà ác mà, nàng lập tức đen mặt, hướng về phía hai người nọ gầm nhẹ
"Trong đầu hai người các ngươi chứa cái gì vậy? Lão nương chỉ là không cẩn thận làm chân bị thương thôi!"
Giang Diệc Hàm lúc này lại đem Kỉ Nhạc Huyên đang tựa trong lòng mình đẩy qua chỗ Cố Nhu Thần, Kỉ Nhạc Huyên có chút thất thần ngã vào lòng Thần tỷ, nàng tất nhiên rất bất mãn về việc Giang Diệc Hàm dám đẩy mình, mắt trợn lớn
"Ai da, thật là hai kẻ khẩu thị tâm phi mà, ta thấy bạn học tiểu Kỉ rất muốn đến nhà ngươi đó."
Nói xong Silvia tà tà nở nụ cười
"Nàng rất muốn đến nhà ngươi để hảo hảo nhắm nháp ngươi đó"
Giang Diệc Hàm liếc xéo Silvia, trong lòng oán thầm, đến lúc đó còn chưa biết ai hưởng thụ nhấm nháp ai đâu, sau lại xoay người rời đi...
PS: Không biết ai nhấm nháp ai nha =)))) Kỉ bại wại nài toàn phá chuyện tốt của người ta, tự đạp cửa tự chịu thoi, ko ai thương tiếc =)))))))))) Giang nữ vương thì khỏi nói, bả mặt than quá, chắc cơ mặt bị liệt nên ko bày tỏ cảm xúc được, đúng là ko phải người thường ;)))
Nai ko lảm nhảm nữa, mệt quá nên tạm tha cho mắt của mấy bạn:"> hihi khỏi cám ơn mình tốt bụng mà ai muốn cám ơn mình cũng ko ngăn cản =)))) chủ nghĩa tự do ngôn luận:">
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT