Thư Nhan xê dịch bước chân, liếc nhìn bên cạnh, đã rất khuya rồi, trên đường không có một bóng người.

Cô điểm điểm cằm:

"Em không thích chị, đúng không?"

Diêu Thư Hàm há miệng rồi dừng lại, cứ như đang sắp xếp câu từ:

"Tôi cảm thấy đêm hôm đó tôi đã nói rất rõ rồi."

"Bởi khi đó em còn nhỏ, cho nên tuổi trẻ khinh cuồng?" Thư Nhan tiếp lời.

"Đúng vậy!" trong mắt Diêu Thư lóe sáng, "Chính là như vậy."

Thư Nhan gật đầu, thối lui về sau, gió lạnh lướt qua lỗ tai:

"Được rồi, không thành vấn đề."

Diêu Thư Hàm trong lòng căng thẳng, cảm thấy sắp hít thở không thông, cô nhìn Thư Nhan.

Thư Nhan nói:

"Em không thích chị, mặc kệ là thật hay giả, chị sẽ xem như thật."

Diêu Thư Hàm nắm chặt nắm tay, cắn môi dưới.

Thư Nhan còn nói:

"Cho nên từ bây giờ trở đi, chị sẽ theo đuổi em. 12 năm trước em theo đuổi chị, 12 năm sau chị theo đuổi em."

!!!

Diêu Thư Hàm đầy kinh ngạc, Thư Nhan, chị đang nói cái gì hả?!

Sau khi đã lui ra một khoảng cách với Diêu Thư Hàm, Thư Nhan dừng lại, cô bước nhanh tới nắm lấy tay người kia, lớn tiếng nói:

"Diêu lão sư, xin em cho chị một cơ hội!"

"Cô... cô nói cái gì?"

Thư Nhan nắm lấy hai tay Diêu Thư Hàm, hà hơi lên rồi xoa xoa chúng, cố gắng làm chúng trở nên ấm hơn:

"Diêu Thư Hàm, chị lặp lại lần nữa, em nghe cho kỹ. Trước đây em tỏ tình với chị, chị cự tuyệt em là do chị không có mắt. Vừa rồi chị tỏ tình với em, em cự tuyệt chị, chuyện trước đây của chúng ta xem như huề nhau. Từ giờ trở đi, chị muốn theo đuổi em, cầu em cho một cơ hội."

"Tôi sẽ không đáp ứng!"

"Đừng nói chắc như vậy."

"Tôi sẽ không thích cô nữa."

"Cho nên chị muốn theo đuổi em, chị thích em."

Diêu Thư Hàm ánh mắt trầm xuống:

"Thư Nhan, cô sẽ hối hận."

Thư Nhan lắc đầu, đem ngón tay đặt lên môi người kia:

"Không nhất định chị sẽ hối hận, e rằng người hối hận là em, hối hận vì đã không chấp nhận chị ngay lúc này. "

Có một số việc không phải đơn giản như chị nghĩ vậy đâu. Diêu Thư Hàm trong lòng thở dài, cô làm sao có thể giải thích cho Thư Nhan đây? Đồng-tính-luyến-ái là một loại bệnh, phải bị đưa vào Trung tâm bệnh thần kinh khám và chữa trị, đồng-tính-luyến-ái vẫn là dị nhân, sẽ bị người chung quanh chửi rủa vũ nhục, thậm chí, sẽ bị ngay cả người thân huyết mạch tương liên vứt bỏ. Khi đó, chị sẽ cảm thấy, cho dù là yêu nhau thì sao chứ? Cho dù em yêu chị, em có thể bỏ qua mọi thứ, còn chị? Chị sẽ làm thế nào?

Thư Nhan, sao chị đáng ghét như vậy, mỗi lần đều nhất định ép em vào đường cùng.

"Thư Nhan" Diêu Thư Hàm cười, "Cô quả thật có bệnh."

Thư Nhan cười haha:

"Chị thích."

Suốt dọc đường đi bên bờ sông Diêu Thu Hàm cảm thấy rất khó chịu, Thư Nhan đuổi theo, cười hì hì nói:

"Diêu lão sư, nếu như có một ngày nào đó em lại thích chị, liền lập tức nói cho chị biết nha."

Diêu Thư Hàm không thèm để ý Thư Nhan.

Thư Nhàn lại nói:

"Em thích chị rồi, hai chúng ta liền cùng một chỗ nha!"

Diêu Thư Hàm muốn hỏi người kia, vậy chị nói sao với ba mẹ mình? Nhưng cô chỉ động động khóe miệng, không mở miệng.

Đi tới giữa công viên, Diêu Thư Hàm đột nhiên hỏi người kia:

"Thư Nhan, cô còn nhớ rõ Ước pháp 3 chương của chúng ta trước đây không?"

Thư Nhan sửng sốt:

"Nhớ kỹ."

Diêu Thư Hàm nói:

"Thứ nhất, nếu không có chuyện thì không cần bắt chuyện với tôi."

Thư Nhan:

"Chị... nói hơi nhiều, nhưng một cây làm chẳng nên non, em đáp một câu chị đương nhiên phải nói lại rồi, lại nói hai người sống chung mà không nói lời nào, không phải rất quái lạ sao?"

Diêu Thư Hàm cắt lời người kia:

"Thứ 2, đồ của chúng ta phải tách ra."

Thư Nhan cướp lời:

"Là em ngủ trên giường của chị trước mà!"

"Thứ 3, không cho phép vào phòng của tôi."

"Chị không phải cố ý."

"Một điều chị cũng không làm được."

"Cái này không phải lỗi của chị."

Diêu Thư Hàm nhìn vào mắt Thư Nhan:

"Cô xem, cô hứa hẹn nhưng một điều cũng không làm được."

Thư Nhan nghẹn một chút, cũng nhìn Thư Hàm, trầm mặc một lát sau đó hung hăng nói:

"Em chờ đó."

Diêu Thư Hàm nhún nhún vai, về đến nhà liền trực tiếp ngã xuống giường ngủ.

Cô mệt chết đi được.

Cô nghĩ, cô thật có thể thờ ơ khi Thư Nhan theo đuổi mình mãi sao?

Hoặc là, giống như Thư Nhan nói, cô sẽ hối hận?

Nếu là 12 năm trước, cô sẽ không một chút do dự đồng ý với Thư Nhan, nằm mơ cô cũng muốn cùng Thư Nhan cùng một chỗ, bởi vì khi đó trong lòng cô tràn đầy yêu, mà bây giờ cô sợ, cô sợ khi cùng Thư Nhan bên nhau không thể kiên trì đến cuối cùng, có một ngày, chuyện của hai người bị phát hiện, cô sẽ không chút bận tâm bận tâm mà sẽ toàn tâm toàn ý với một mình Thư Nhan, nhưng Thư Nhan có thể làm được sao? Nếu như khi đó, Thư Nhan lại nói với cô "Xin lỗi, chị rất yêu em, thế nhưng chúng ta thực sự không thể cùng một chỗ". Ngày đó cho dù có hối hận, chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao?

Nếu vậy, tạm thời cứ như thế đi. Chỉ có thể đi một bước tính một bước.

==============

- ------------------------------

Học kì mới bắt đầu, những con chim sẻ bên thùng nước gạo ở căn tin cũng đã quay trở về, từng đám từng đám líu ríu, sôi nổi, phấn khởi, có một loại cảm giác giống như cuối cùng thì sau nghỉ đông đã có người cho chúng ăn rồi ~

Sáng sớm hôm nay, cửa lớp 13 không ít người bu quanh, có lão sư cũng có cả học sinh.

Một tiểu tử trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai điều khiến máy chụp ảnh, nhắm vào trong lớp học, Vương Kiêu giật nhẹ tay áo rộng thùng thùng của Quách Hiểu Hiểu:

"Hiểu Hiều, Hiểu Hiểu Hiểu à, cái gương của cậu đâu!"

Quách Hiểu Hiểu vội vàng từ trong ngăn kéo giữa hai đống sách móc ra một cái gương soi nhỏ:

"Ở đây nè, cậu muốn làm gì?"

Vương Kiêu hướng theo máy ảnh, bũi môi:

"Xem, muốn lên hình phải chú ý hình tượng."

Quách Hiểu Hiểu cười hắn:

"Cũng không phải phỏng vấn cậu, cậu cần hình tượng làm gì."

"Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu à, gương của cậu đâu?"

Quách Hiểu Hiểu quay đầu nhìn thấy Triệu Khải Kỳ đang kéo một tay áo của mình:

"Sao cậu cũng muốn gương hả?"

Triệu Khải Kỳ xấu hổ đẩy đẩy mấy sợi tóc con:

"Bên kia có ghi hình, cũng được đu theo chút ít, mình phải chú ý hình tượng chứ!"

Quách Hiểu Hiểu làm biểu tình '-o-', híp mắt nhìn bản mặt đầy đậu đậu đỏ âu của tên kia, nuốt nuốt bọt, từ trong túi sách tìm được một cái băng ruy khá rộng, liền đưa cho tên kia:

"Cái này cho cậu!"

Triệu Khải Kỳ nhận lấy cái băng ruy, trái nhìn cái phải nhìn cái, cảm thấy khó hiểu:

"Mình tìm cậu là muốn cái gương, cậu cho mình cái này làm gì hả?"

Quách Hiểu Hiểu đánh một cái lên ót của Triệu Khải Kỳ:

"Cậu đem cái này đeo lên trán, hiệu quả hơn so với soi gương nữa."

Vương Kiêu chải xong đầu, hắn liếc mắt nhìn Triệu Khải Kỳ, không ngừng cười thầm, bước tới vỗ vỗ vai hắn:

"Nghe Hiểu Hiểu, chuẩn không sai!"

Triệu Khải Kỳ:

"Ê, ý các cậu là gì?"

"Diêu lão sư tới Diêu lão sư tới!" Bên ngoài không biết ai đó kêu lên, trong lớp học đang nổ tung thoát cái toàn bộ đều trở về chỗ ngồi nghiêm chỉnh.

Chỉ chốc lát, Diêu Thư Hàm đi đến, bên người còn có một thục nữ ưu nhã tri thức, tay trái cầm máy tính xách tay, tay phải cầm một chiếc bút máy Pike.

Diêu Thư Hàm bước lên bục giảng, mỉm cười nói:

"Hôm nay có một vị khách đến, giới thiệu cùng các em một chút, vị này chính là người viết bản thảo 'Thư hương phẩm trà', Lan Hề, mấy ngày tới sẽ ở lớp chúng ta tiến hành phỏng vấn, hy vọng mọi người vui vẻ phối hợp."

Bọn nhỏ cười nói:

"Chào chị Lan Hề ~"

Lan Hề đặt máy tính ở mép bàn, cô khẽ cười:

"Chào các bạn!"

"Chị Lan Hề muốn phỏng vấn cái gì?"

"Chị Lan Hề, chị thật xinh đẹp!"

"Chị Lan Hề, chị có phải đặc biệt đến phỏng vấn Diêu lão sư của tụi em không?"

Bọn nhỏ thất chủy bát thiệt* hỏi, Lan Hề có chút không biết phải ứng phó thế nào, cô hướng ánh mắt cầu cứu Diêu Thư Hàm.

(*Thất chủy bát thiệt: Bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau nói.)

Diêu Thư Hàm dành cho Lan Hề một nụ cười yên tâm, vỗ vỗ bàn giáo viên:

"Được rồi được rồi, mọi người im lặng, chị Lan Hề còn có việc phải làm, tất cả mọi người ngoan ngoãn học tập, biểu hiện tốt một chút, nói không chừng ngày nào đó có thể nhìn thấy các em trong tạp chí thì sao."

"Woa, thật tuyệt!"

"Em muốn lên tạp chí em muốn lên tạp chí!"

Vừa nghe có thể được lên tạp chí, bọn nhỏ lại hưng phấn, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, hy vọng camera có thể nhắm trúng mình.

Diêu Thư Hàm quét một vòng phía dưới, nhìn thấy mảnh vải trên trán Triệu Khải Kỳ, cô bước tới:

"Triệu Khải Kỳ, trên đầu em buộc cái gì vậy?"

Triệu Khải Kỳ ngượng ngùng vuốt vuốt mấy sợi tóc con:

"Chủ nhiệm, đây là đạo cụ thần kỳ của Quách Hiểu Hiểu cho em mượn thay đổi hình tượng."

Diêu Thư Hàm mới nhớ tới 'đám đậu' trên trán của cậu nhóc này, cô cau mày:

"Lấy xuống đi, buộc như vậy chẳng giống ai cả."

"Chủ nhiệm à..."

"Diêu lão sư, cô lại ăn hiếp đại biểu khoa của tôi à?" Từ cửa truyền tới giọng nói khiêu khích, Diêu Thư Hàm quay đầu lại, thấy Thư Nhan cầm thước mét đang dựa vào bàn giáo viên, cười, "Sao đây, cô ăn hiếp tôi chưa đủ còn tiếp tục ăn hiếp đại biểu khoa của tôi?"

Cô từ khi nào khi dễ cô ấy chứ?

Diêu Thư Hàm trắng mắt liếc, đi tới, thấp giọng nói:

"Có bệnh."

Thư Nhan khẽ cười, cúi đầu, kề sát tai người kia, khẽ nói:

"Chỉ có bệnh với em thôi."

Mặt Diêu Thư Hàm đỏ ửng lên, cô bắt chuyện với Lan Hề:

"Chị Lan Hề, em dẫn chị đi dạo quanh trường."

Lan Hề dùng bút chống cằm, vô cùng hứng thú nhìn Thư Nhan cùng Diêu Thư Hàm, mỉm cười.

"Được." Cô bước tới trước mặt Thư Nhan, vươn tay, "Chào em, chị là Lan Hề, rất hân hạnh được gặp em."

Thư Nhan thoáng chần chờ đôi chút, con ngươi chuyển động, dư quang liếc mắt qua Diêu Thư Hàm, sau đó bắt tay Lan Hề, "Chào chị, Lan Hề." Cô nháy mắt phải, "Chào chị, em là Thư Nhan. Lan Hề mỹ nữ, chị lớn lên thật là xinh đẹp."

"Cảm ơn em.", Lan Hề mím môi, xoay người nói với Diêu Thư Hàm, "Diêu lão sư, chúng ta đi thôi."

Diêu Thư Hàm tựa hồ có hơi thất thần, bị Lan Hề gọi cô hơi giật mình, "Dạ? Được."

Đi ra khỏi cửa, lại nghe Thư Nhan nói, "Lan Hề mỹ nữ, thực ra phỏng vấn của chị có thể không chỉ giới hạn trong văn học, thỉnh thoảng đổi đề tài cũng tốt, ví dụ như... phỏng vấn một vị mỹ nữ số học lão sư."

Nghe vậy, Lan Hề cười quay đầu lại: "Thư lão sư, em đang nói mình sao?"

Thư Nhan gật đầu, "Ừm đúng."

Lan Hề bất động thanh sắc liếc nhìn Diêu Thư Hàm, suy nghĩ một chút, nói:

"Đây cũng là một đề nghị mới mẻ, chị sẽ suy nghĩ một chút."

Diêu Thư Hàm đi xuống lầu:

"Chị Lan Hề, đi nhanh thôi."

Thư Nhan đối với Lan Hề làm tư thế mời, Lan Hề rất có thâm ý khi nhìn Thư Nhan:

"Thư lão sư, lúc rảnh rỗi nói chuyện."

Thư Nhan điểm điểm cằm: "Bất cứ lúc nào cũng có thời gian."

Lan Hề đi bên cạnh Diêu Thư Hàm, hỏi:

"Diêu lão sư, quan hệ giữa em và Thư lão sư rất tốt."

Ánh mắt Diêu Thư Hàm trầm xuống: "Bình thường."

Lan Hề nói:

"Ngày đó ở dưới lầu, chị nhìn thấy hai người các em cùng nhau trở về, các em ở cùng nhau?"

Diêu Thư Hàm ứng phó: "Dạ."

Lan Hề than khẽ một tiếng:

"Chị cảm thấy em ấy rất thú vị, có thể cho em ấy làm một nhân vật trong chuyên đề, ừm... một mỹ nữ lão sư số học hài hước, em thấy thế nào?"

Diêu Thư Hàm nhịn không được đáp trả một câu:

"Chị Lan Hề, chị cảm thấy cô ấy là người như vậy, là người hài hước?"

Lan Hề cười cười:

"Sao vậy, em không cảm thấy vậy? Chị cảm thấy em ấy thật sự thú vị."

Diêu Thư Hàm 'Ah' một tiếng:

"Còn mỹ nữ số học lão sư?"

"Ừm."

"Vậy tùy chị, chị thích là được rồi."

Trên mặt Lan Hề có chút nghi ngờ:

"Diêu lão sư, thứ cho chị nói thẳng, chị cảm thấy em đối với Thư lão sư... hình như có thành kiến?"

Diêu Thư Hàm nghẹn lời, ho nhẹ một tiếng:

"Làm gì có, bên kia là lầu hành chính, em dẫn chị đi xem thử."

"Không cần đâu, lúc trước Lỗ lão sư đã dẫn chị đi dạo mấy lần rồi."

Diêu Thư Hàm nháy mắt mấy cái:

"Vậy vừa rồi sao chị không nói?"

Lan Hề cười- không rõ hàm ý của nụ cười đó là gì, cô cũng trả lời.

"Chỉ là chị muốn mời em theo chị ra bên ngoài trường học dạo một chút."

- -------------------

Muốn có vợ đâu phải dễ, mặt dày Thư lão sư từ giờ sẽ xuất chiêu cua Diêu lão sư với cùng với người đốt nhà Lan Hề mỹ nữ 😂😂😂

Ps. tạm thời thứ 2 mình sẽ úp chương thấy vì t7. Vậy nha dạo này đuối quá.

Ps. Quà trung thu sớm. Trung thu vui vẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play