*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dành cho Bảo Bình
"Chị nói, thích một người, sẽ nói ra, nào sợ một lần thất bại, chỉ cần còn có thể, sẽ không để bụng chuyện thất bại một lần nữa."- -----------------------------------------------------------
Thư Nhan đi trên đường, nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ rất quen thuộc, lông bị bẩn đen, cô bước tới ôm Dưa Chua, vỗ đầu nó:
"Cho mi dám chạy ra ngoài, chủ nhân mi sẽ tức giận, đến lúc đó ta cũng không thể cứu mi đâu."
Dưa Chua đạp đạp chân sau, giơ móng vuốt muốn cào Thư Nhan nhưng bị Thư Nhan tránh được.
"Tôi đã về." Thư Nhan mở cửa, không kịp chờ mà liền vào nhà, hai chân cọ nhau đem giày cởi ra rồi hướng vào phòng, muốn nhanh chóng hỏi Diêu Thư Hàm về chuyện chocolate.
Nghe tiếng của Thư Nhan, Diêu Thư Hàm ngẩng đầu, chân đèn đặt dưới đất phát ra ánh sáng màu cam ấm áp lên sofa, nhẹ nhàng rơi lên đường cong nhu hòa trên khuôn mặt của Diêu Thư Hàm, sống mũi đỡ một cặp kính đen, khuôn mặt trắng nõn vẽ ra một bóng mờ, đối lập càng lộ ra vẻ rực rỡ, tóc dài mềm mại lẳng lặng rũ xuống bên cổ.
Hô hấp của Thư Nhan dồn dập, cô hít một hơi, nhìn Thư Hàm.
"Cô đeo kính nữa à." Chỉ cần Diêu Thư Hàm đeo kính sẽ gợi lên đoạn kí ức đã từng quên của Thư Nhan, làm cho cô nhớ tới một ngày mùa hạ nắng rực rỡ, dưới thảm cỏ xanh xanh, một bức thư tình, một câu "Em thích chị.".
Diêu Thư Hàm ừ một tiếng, tiện tay gỡ kính xuống, cũng đóng sách lại đặt lên cái bàn nhỏ:
"Trở về rồi à, cô trước ngồi xuống, tôi có cái này cho cô."
Thư Nhan hơi ngẩn ra, có cái gì cho cho cô chứ, Hửm? Hửm hửm?
Tặng cô cái gì chứ?
Thư Nhan ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, đầu óc có chút choáng váng, ngón tay nắm lại mở ra, tim đạp có chút nhanh, thình thịch thình thịch, cảm giác không quá thoải mái, hô hấp nhanh hơn so với bình thường, cảm thấy không được tự nhiên. A, sao có chút nóng? Thư Nhan sờ sờ gò má, có hơi nóng....
Xảy ra chuyện gì vậy, cho tới bây giờ Thư Nhan vẫn chưa gặp qua loại tình huống này.
Thư Nhan có chút loạn.
Lúc này, Diêu Thư Hàm từ trong tủ lạnh lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Thư Nhan, Thư Nhan vỗ vỗ mặt mình sau đó nhìn, là một cái hộp màu đỏ hình trái tim, so với cái mà ngày đó cô lấy từ bàn làm việc của Diêu Thư Hàm còn lớn hơn.
A, Diêu Thư Hàm nháy mắt mấy cái, nuốt ngụm nước bọt:
"Cô đây là..."
Diêu Thư Hàm ôn nhu cười, trong mắt lóe sáng, cắn môi:
"Ừ, tặng cho cô, mở ra xem đi."
"Được..." Thư Nhan dùng đôi tay khám phá, có chút run, ôm hộp loay hoay nữa ngày dĩ nhiên không mở ra được, cô giương mắt nhìn Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm chỉ yên lặng nhìn người kia, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, đôi mắt lá liễu chất chứa ẩn tình, giống như liếc mắt đưa tình, Thư Nhan ngượng ngùng cười cười, cúi đầu tiếp tục mở hộp, thực sự là kỳ quái, sao lại mở không ra!
Thư Nhan hít sâu, lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần, thổi thổi, tay trái giữ đáy hộp, tay phải nắm nắp hộp dùng sức cạy tách, cuối cùng cũng đem cái hộp mở ra.
Liếc mắt nhìn trong hộp, bên trong trái tim màu đỏ chứa đầy các ký hiệu số học sắp theo hàng chỉnh tề, trên mỗi một ký hiệu còn có một hạt đường tạo thành biểu cảm của một con pikachu nhỏ, chu mỏ, trợn mắt, khóc rống, cười to... từng cái đều được làm nghiêm túc, từng cái đều trút đầy cảm tình trĩu nặng của một người đối với một người.
Thư Nhan chợt cảm thấy cổ họng có chút co rút, khàn khàn giống như bị lửa cháy đốt cháy, mũi lên men, viền mắt phát nhiệt, tuyến lệ không chịu được sự tiết ra của dịch thể mặn chát, cô phải ngửa đầu lên, mất khí lực rất lớn cô mới có thể đem nước mắt tích tụ ở khóe mắt nghẹn trở về, há miệng thở từng ngụm khí, rất muốn kêu tên Diêu Thư Hàm, nhưng không một âm thanh nào có thể phát ra.
"Thư Nhan, lễ Tình nhân vui vẻ."
Nghe tiếng, Thư Nhan chậm rãi cúi đầu, nhìn về hướng Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm giống như biết ma thuật từ trong bình hoa trên bàn rút ra một cành hoa hồng vàng, đưa tới trước mặt Thư Nhan, khóe môi nhếch lên, nụ cười nhàn nhạt.
Con ngươi Thư Nhan buồn bã, cô không nhận lấy, chỉ chăm chăm nhìn Thư Hàm, hỏi:
"Vì sao không phải màu đỏ?"
Diêu Thư Hàm nhún nhún vai:
"Lễ Tình nhân tặng hoa hồng đỏ, là phương thức biểu đạt giữa tình nhân, tôi cũng không thể tặng cô cái đó. Hoa hồng vàng này là tình bạn thuần khiết, tôi tặng cho cô là lời chúc phúc tốt đẹp nhất!"
"Diêu Thư Hàm, cô nghĩ rằng tôi không biết hoa hồng vàng còn có ý nghĩa là 'Tạm biệt tình yêu" sao?"
Đột nhiên, Thư Nhan bắt lấy tay Diêu Thư Hàm, ánh mắt mãnh liệt, thẳng tắp quan sát chặt chẽ sự hoảng hốt lo sợ trong ánh mắt của Thư Hàm.
Nhưng Diêu Thư Hàm rất nhanh đã khôi phục lại thần sắc thường ngày, mỉm cười nói:
"Quả thật là có ý đó nhưng tôi thật sự muốn tặng cho cô với lời chúc phúc của một người bạn thuần khiết."
"Diêu Thư Hàm."
"Hửm?"
Thư Nhan siết chặt tay người kia, kéo người kia đến trước mặt mình, trán chạm trán, chóp mũi hướng về nhau, hơi thở phả vào mặt đối phương khiến cả hai có thể cảm thụ hô hấp và nhiệt độ nóng bỏng lẫn nhau.
Giờ khắc này, xung quanh đều tĩnh lặng.
"Diêu Thư Hàm" Thư Nhan nói, phả hơi ấm vào khuôn mặt nóng như lửa của Diêu Thư Hàm, "Em đừng tưởng rằng tôi không biết em đang suy nghĩ điều gì sao."
Diêu Thư Hàm trầm mặc, không nói một câu, ngẫu nhiên nhắm mắt lại, lông mi lướt trên mặt Thư Nhan, cảm giác ngứa một chút.
Tầm mắt Thư Nhan rủ xuống:
"Tôi cho rằng thích một người, sẽ nói ra, cho dù một lần thất bại, chỉ cần có thể, liền không quan tâm đến chuyện có thể thất bại một lần nữa."
Mắt Diêu Thư Hàm rũ xuống, phát ra tiếng cười khẽ:
"Đó là bởi vì cô chưa từng thích ai, cho nên mới có tư tưởng ngây thơ như vậy."
"Làm sao em biết tôi chưa từng thích ai?"
Diêu Thư Hàm lui về phía sau, bỗng ngẩng đầu nhìn Thư Nhan, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Khóe miệng Thư Nhan câu ra một đường cong, nụ cười tự tin hiện ra trên khuôn mặt giảo hoạt kia. Cô đưa bàn tay đến trước mặt Diêu Thư Hàm:
"Đến đây, tôi mang em đi một nơi."
Diêu Thư Hàm bị Thư Nhan kéo ra ngoài cửa, vừa mang giày vừa hỏi:
"Đi chỗ nào?"
"Đừng hỏi, đến nơi rồi em sẽ biết."
Ánh đèn neon tỏa ra ánh sáng lung linh, đầu đường rất nhiều đứa bé ăn mặc như học sinh tiểu học mang theo từng giỏ chứa đầy hoa hồng,bên dưới ngọn đèn ở góc đường còn có vài cặp tình nhân ôm hôn, người qua đường nhìn thấy đều có chút lúng túng lượn qua đường khác.
Thư Nhan kéo Diêu Thư Hàm bước vội trên đường, càng bước càng nhanh, cuối cùng là chạy.
Dọc đường đi, tình cờ gặp chỗ nào bán hoa hồng, toàn bộ Thư Nhan đều mua, năm đồng một đóa, Thư Nhan liền đem tất cả nhét vào lòng Diêu Thư Hàm, đến cuối cùng Diêu Thư Hàm ôm không hết, cô chưa từng nhìn thấy Thư Nhan tiêu tiền như vậy, tiêu tiền như nước, cô muốn đưa tay ngăn người kia lại nhưng vừa định làm vậy thì hoa hồng trong tay liền rơi xuống đất, cô khom người nhặt hoa, vừa đứng lên Thư Nhan lại cho cô ôm một đống lớn khác.
Diêu Thư Hàm gọi người kia:
"Đủ rồi, Thư Nhan! Đủ rồi!"
Thư Nhan liếc nhìn Diêu Thư Hàm, không nói chuyện, cô giúp Thư Hàm ôm phân nửa hoa, một tay ôm, một tay nắm tay Thư Hàm, bước nhanh đến con đường ven bờ sông.
Đêm dần khuya, người đi đường ngày càng ít, đèn của những chiếc xe lui tới hắt ánh sáng lên người cả hai, lúc tối lúc sáng.
"Thư Nhan, cô muốn dẫn tôi đi đâu!?"
Thư Nhan không trả lời, bàn tay nắm tay Diêu Thư Hàm càng ra sức, dường như thứ cô cầm không phải là bàn tay mà là một thứ trân bảo, cả thế giới chỉ có một thứ như vậy, cả đời này cũng chỉ có một thứ như vậy, buông tay, bỏ lỡ rồi, có tìm cũng không được nữa, không còn cơ hội.
Nước sông tạo ra những con sóng lớn, cuốn theo bọt sóng không ngừng đánh vào bờ đê, phát ra tiếng vang nặng nề.
Gió đêm mát mẽ mang theo hơi nước ẩm ướt phả vào mặt của hai người, thổi đến mặt của hai người đỏ bừng.
Thư Nhan đem toàn bộ hoa trong tay nhét vào lòng Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm đứng trên cầu, đôi tay đã không thể ôm hết số hồng kia. Gió đêm thanh lãnh thổi mái tóc đen dài của Diêu Thư Hàm tung bay, ánh đèn sáng trên cầu chiếu vào con ngươi trong trẻo như nước của Thư Hàm, không ngừng phát sáng.
"Thư Hàm" Thư Nhan chậm rãi bước tới trước mặt Diêu Thư Hàm, khẽ nghiêng người về phía trước, đưa tay xoa gò má của Thư Hàm, đầu ngón tay mang theo cảm giác lạnh lẽo nhẹ nhè vuốt lên da thịt non mềm, giọng nói khàn khàn, ánh mắt thâm trầm, "Ánh mắt của em có thể nói."
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu ngơ ngác, cô lặng im, chỉ có ánh mắt gắt gao khóa trên người Thư Nhan, không có cách nào dời đi.
Thư Nhan cúi đầu, dùng trán cọ nhẹ lên những sợi tóc bên tai Diêu Thư Hàm, nỉ non:
"Chúng nó nói cho tôi biết, em vẫn còn yêu tôi."
Khóe mắt Diêu Thư Hàm nóng lên, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Ánh mắt Thư Nhan run lên, hai tay ôm lấy đầu của người kia, môi chạm vào gò má người kia, dùng đầu lưỡi đem nhưng dịch thể mặn chát nóng bỏng từng chút chút liếm sạch, nhũ đầu* cảm giác được vị đắng chát của nó, trái tim bắt đầu co rút kịch liệt. Lần đầu tiên, Thư Nhan phát giác lòng người thì ra có thể đau đến như vậy.
(*Khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị)
Cô dần dần không khống chế được tình cảm của mình, toàn thân bắt đầu run rẩy. Cô nâng mặt Diêu Thư Hàm lên, giọng run run:
"Chúng còn nói cho tôi biết, tôi là một kẻ khốn kiếp, rất khốn kiếp, em vẫn luôn ở đây nhưng tôi lại nhìn không thấu."
"Cô đừng nói nữa." Diêu Thư Hàm ôm hoa không ngừng lui về sau, khẽ lắc đầu.
Một tay Thư Nhan kiềm chặt cằm Thư Hàm, một tay ôm lấy vai người kia, không thuận theo, không hề cho người kia có bất luận cơ hội nào để chạy trốn, trầm giọng nói:
"Chúng nó nói, Diêu Thư Hàm yêu Thư Nhan."
"Tôi bảo cô đừng nói nữa!"
Diêu Thư Hàm lớn tiếng quát, liều mạng lắc lắc bả vai, muốn thoát khỏi sự giam cầm của Thư Nhan.
"Thư Hàm, chị thích em!"
Ầm---
Trong nháy mắt, đầu óc Diêu Thư Hàm trống rỗng.
Dưới chân, hoa hồng tán lạc đầy đất, đỏ đến chói mắt.
Một đôi môi dán lên đôi môi lạnh băng của Diêu Thư Hàm, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương nhẹ nhàng của dầu ô liu, Thư Nhan vươn đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi Thư Hàm, từng chút từng chút, mỗi một chỗ đều không buông tha, dần dần, dường như chỉ như vậy cô vẫn không thỏa mãn, mở miệng ngậm lấy cánh môi mang hương vị ngọt ngào - điều mà từ lâu cô đã muốn làm- dùng sức mút vào, dùng răng nhẹ nhàng cắn xé. Cuối cùng, cô muốn đem đầu lưỡi vào thăm dò, lại bị Diêu Thư Hàm chợt đẩy ra.
"Thư Nhan! Cô điên rồi!"
Mặt Diêu Thư Hàm đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, đôi môi đỏ thẩm, tóc dài trong gió tung bay mất trật tự, quấn vào nhau.
Thư Nhan bước lên trước ôm lấy người kia, chôn đầu vào cổ người đó, nhẹ nhàng thở dài:
"Chị không điên, chị biết rất rõ, chị biết chị đang làm gì."
Đầu vai Diêu Thư Hàm run run, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở:
"Cô biết mình đang làm gì?!"
Thư Nhan gật đầu, ôm lấy đầu của người kia, ôn nhu hôn lên trán:
"Chị biết chứ! Chị đang cùng em tỏ tình. Chị nói chị thích em. Chị muốn cùng em cùng một chỗ. Chị muốn cùng em đàm luyến ái."
Diêu Thư Hàm giẫy khỏi vòng tay của Thư Nhan, hung hăng trừng mắt liếc nhìn người kia, cũng không quay đầu mà xoay người rời đi, Thư Nhan vội vàng theo sau, nắm lấy tay Thư Hàm nhưng liền bị hắt ra, cô lại tiếp tục nắm, rồi lại bị vẫy ra, cứ nhiều lần như vậy, rốt cuộc Thư Nhan cũng bắt được tay Diêu Thư Hàm, cô chạy đến trước mặt ngăn lại:
"Chị nói, thích một người, sẽ nói ra, nào sợ một lần thất bại, chỉ cần còn có thể, sẽ không để bụng chuyện thất bại một lần nữa."
"Thư Nhan! Cô không hiểu, không phải cô nói một câu thích tôi, tôi nói một câu thích cô thì chúng ta có thể----"
Thư Nhan ôm lấy Diêu Thư Hàm, dùng sức hôn lên môi Thư Hàm, mạnh mẽ hút lấy, lại buông ra, đem người kia gắt gao ôm vào trong lòng, ánh mắt sáng như đuốc, bình tĩnh nói:
"Có thể rất khó khăn nhưng chưa thử làm sao em biết? Biết đâu, chúng ta có thể."
"..."
Nhìn sự kiên định trong ánh mắt Thư Nhan cùng với sự chân thành tha thiết, trong lòng Diêu Thư Hàm vừa đắng vừa ngọt, Thư Nhan luôn tự tin như vậy, kiên định như vậy, luôn có thể làm được những điều mà ngay cả bản thân cô không làm được. Bất kể lúc nào, Thư Nhan đều hơn cô.
Nhưng lúc này đây, Diêu Thư Hàm lại tin chắc rằng, cô chính xác hơn Thư Nhan
Người thân chán ghét mà vứt bỏ, người đời khinh bỉ, dùng điện giật cùng với thuốc chống nôn 'bẻ thẳng', còn có màn đen tăm tối mênh mông vô bờ đang chờ đợi, Diêu Thư Hàm từng trải qua, cô không thể để Thư Nhan tiếp xúc với những điều đó, cô không thể để cho Thư Nhan người mà cô yêu nhất chịu đựng những thống khổ giống như bản thân đã từng.
Thư Nhan, chị nên quay trở về đi, trở về với con đường ngay thẳng, em ở nơi này, không thuộc về chị.
Diêu Thư Hàm bắt lấy bàn tay Thư Nhan đặt ở đầu vai mình, chậm rãi dời đi, câu khóe môi bất đắc dĩ cười:
"Thư Nhan, 12 năm rồi, cô dựa vào cái gì cho rằng tôi còn thích cô."
- ----------------
Lão Thư đã xuất chiêu nhưng chưa rinh được vợ 😂😂😂