Bởi vì hôm nay là sinh nhật Nguyên Sênh nên Kỷ Nhiễm còn đặc biệt chuẩn bị cho Nguyên Sênh một món quà. Mà sau khi cô tặng xong, quay đầu nhìn qua Thẩm Chấp: “Không phải anh cũng chuẩn bị kinh hỉ cho mẹ à?”
Kỷ Nhiễm biết Thẩm Chấp vô cùng hiếu thuận, từ trước đến nay sự tồn tại của Nguyên Sênh trong lòng anh đều luôn khác biệt.
Nhưng Thẩm Chấp chỉ cười không nói chuyện.
Nguyên Sênh còn cho rằng anh quên chuẩn bị quà, sợ anh xấu hổ nên lập tức đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi, chắc Thập Thất đói bụng rồi.”
Sau khi bà nói xong, Thẩm Chấp nhẹ nhàng ôm bà: “Mẹ, sinh nhật hạnh phúc.”
Anh không lập tức buông tay ra mà còn nói tiếp: “Cảm ơn mẹ sinh con ra.”
Nguyên Sênh hơi cứng người lại, từ trước đến nay Thẩm Chấp chưa từng nói những lời này với bà, anh không biết cách nói rõ lòng mình cho những người khác nghe, chỉ ngoại trừ Kỷ Nhiễm.
Cho dù Nguyên Sênh là mẹ ruột của anh, anh cũng chỉ chăm sóc bà theo thói quen mà không thể mở rộng lòng mình nói với bà.
Nuôi con mới biết lòng ba mẹ, mặc dù lúc bắt đầu Thẩm Chấp biết sự yêu thương của Nguyên Sênh dành cho mình, nhưng sau khi anh chân chính nuôi con mới cảm nhận được gian khổ trong đó.
Nguyên Sênh ngửa đầu nhìn anh, con của bà, từ đứa nhỏ được bà ôm vào trong ngực tới người đàn ông trưởng thành cao ngất tài năng xuất chúng như bây giờ.
Bà nói: “Nếu đời này mẹ chỉ làm đúng một việc nhất, vậy nhất định là chuyện sinh con ra. Tiểu Cảnh, cảm ơn con có thể trở thành con mẹ.”
“Con biết bây giờ mẹ không thiếu gì cả cho nên sinh nhật mẹ lần này, con lấy danh nghĩa của mẹ quyên góp cho trường tiểu học Hi Vọng.” Thẩm Chấp buông Nguyên Sênh ra, nói.
Nguyên Sênh lộ ra nét mặt kinh ngạc, mở to hai mắt: “Lấy danh nghĩa của mẹ sao?”
Thẩm Chấp cười gật đầu.
Nguyên Sênh không quá theo đuổi vấn đề vật chất, vì thế Thẩm Chấp không tặng món đồ trang sức quý giá hay những món quà khác cho bà, chi bằng lấy danh nghĩa Nguyên Sênh giúp đỡ những đứa bé cần hỗ trợ khác.
“Cảm ơn con, đây là món quà mẹ thích nhất.” Nguyên Sênh ôm Thẩm Chấp.
Nguyên Sênh gắp trứng gà cho cậu bé, cậu bé yên tâm giơ thìa lên miệng, đôi mắt to như quả nho đen mới rửa nước, chớp chớp hai lần: “Cảm ơn bà nội, món cháu thích ăn nhất.”
“Cái miệng nhỏ này ngọt quá đi thôi, ngọt hơn ba cháu khi còn bé không biết bao nhiêu lần.”
Nguyên Sênh chọc chọc vào mũi nhỏ kia.
Thập Thất biết dỗ người lớn, vì thế Kỷ Nhiễm đều len lén nói với Thẩm Chấp rằng không biết đến thằng nhóc giống ai nữa?
Nghe vậy Kỷ Nhiễm liền ngơ ngác, bởi vì trong kí ức của cô khi cô còn bé cũng không có nói như vậy, còn Thẩm Chấp nói không chút do dự: “Lúc đó em cũng ngọt như vậy đấy.”
Không phải miệng ngọt, mà là cô gái nhỏ này vừa mới xuất hiện đã làm cho anh cảm thấy đây là mặt trời nhỏ của mình.
Rõ ràng cô vẫn chỉ là một đứa bé, vậy mà vẫn đứng ra nói chuyện thay bà ngoại.
Cho nên lúc Kỷ Nhiễm hỏi Thập Thất giống ai, Thẩm Chấp mới có thể nói giống cô. Với anh mà nói, Thập Thất giống cô mới có thể ngọt như vậy.
Ai ngờ Thập Thất nuốt miếng cơm trong miệng mình xuống xong trả lời Nguyên Sênh: “Giống mẹ.”
Làn xe khởi động lần nữa, ánh đèn đường phố hai bên dần dần xẹt qua trên gương mặt Kỷ Nhiễm, lúc sáng lúc tối im lặng như nước đang nhẹ nhàng lướt qua trên mặt anh.
Dần dần, khóe miệng cô hơi nhếch lên, ôm chặt Thập Thất trong lòng mình hơn.
Kỷ Khánh Lễ nghe vậy còn xấu hổ hơn, đứng cũng không được không đứng cũng không xong. Vẫn là Kỷ Nhiễm đi lên trước ôm Thập Thất xuống, nói: “Thập Thất, không thể cưỡi lên người ông ngoại như vậy được.”
Kỷ Khánh Lễ bày tỏ ngay: “Ba chỉ đi ngang qua đây rồi tiện thể ghé qua thôi.”
Từ sau khi Thập Thất được sinh ra, số lần Kỷ Khánh Lễ tới thường xuyên hơn, mỗi lần ông tới đều với lý do vừa lúc đi ngang qua nên tiện thể ghé xem.
Thế nên Kỷ Nhiễm không nhịn được tự kiểm điểm bản thân lại một chút, nhà cô thế nào hả? Sao Kỷ Khánh Lễ không thể quang minh chính đại tới chơi chứ?
Ông cực kỳ thích Thập Thất, từ sau khi Thập Thất sinh ra, mắt thường có thể thấy được ông luôn thiên vị Thập Thất, một người sĩ diện như ông lại bằng lòng quỳ trên mặt đất làm ngựa cho Thập Thất cưỡi.
Huống chi lúc này Kỷ Khánh Lễ còn đang mặc tây trang phẳng phiu nữa chứ.
Kỷ Nhiễm không lật tẩy ông, gật đầu.
Rồi Kỷ Nhiễm có chút xấu hổ: “Tối này ba ăn cơm ở đây à?”
Ăn cơm?
Kỷ Khánh Lễ nhìn thoáng qua cô, chưa nói gì thì Thập Thất ngồi trong lòng đã mở miệng trước: “Ông ngoại, ông cùng ăn cơm với cháu đi.”
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới chú ý tới hộp đựng đồ chơi để trong góc phòng, bên cạnh Thập Thất đã có nhiều hơn một Transformers mới.
Trước Kỷ Nhiễm đã nói qua nếu ba mẹ tới thì không nên mua quá nhiều đồ chơi cho Thập Thất.
Nhưng mặc kệ Bùi Uyển hay Kỷ Khánh Lễ cũng đều ngoảnh mặt làm ngơ lời cô nói, nên mua họ vẫn mua, lần trước Kỷ Nhiễm chỉ nói nhiều vài câu thôi kết quả Bùi Uyển đã tức giận bày tỏ, nhà chúng ta không thiếu tiền, không thịnh hành lý luận nuôi con kiểu nghèo nàn kia.
Thoáng chốc bảo mẫu bưng hoa quả lên, Kỷ Khánh Lễ đứng lên gọi Kỷ Nhiễm ra ngoài, có lời muốn nói với cô.
“Sao con không đồng ý để ba xây dựng quỹ giáo dục cho Thập Thất?” Kỷ Khánh Lễ hơi không vừa lòng với Kỷ Nhiễm, ông còn chưa thấy người ngại nhiều tiền đấy.
Kỷ Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Ba, ba vừa cho đã cho hơn năm trăm ngàn, ba cảm thấy Thập Thất đi học cần nhiều tiền như vậy à?”
Số tiền này đủ để ông quyên góp trường học xây một khu nhà rồi đó.
Kỷ Khánh Lễ không khỏi thanh minh: “Cứ coi như đây là món quà ông ngoại tặng cho cháu đi, con trực tiếp từ chối như vậy có hỏi qua ý kiến Thập Thất chưa?”
Kỷ Nhiễm: “…”
Đối với một đứa trẻ như Thập Thất, phỏng chừng năm trăm ngàn không hấp dẫn bằng một Transformers 500 đồng.
Thật ra cô chỉ hơi lo lắng chuyện Thập Thất bị nuôi thành kiểu không biết quý trọng, bởi vì dễ dàng nhận được mọi thứ nên sẽ không thèm để ý gì cả.
Thấy cô không nói lời nào, Kỷ Khánh Lễ thở dài, hỏi: “Nhiễm Nhiễm, có phải con còn giận ba không?”
Kỷ Nhiễm giật mình nhìn ông không biết lời ông nói có ý gì.
Rất nhanh, Kỷ Khánh Lễ nói: “Qua một năm nữa Giang Nghệ sẽ ra tù, sở dĩ lúc trước ly hôn ba đồng ý cho Giang Lợi Khởi tiền bởi vì chờ tới khi Giang Nghệ ra tù bà ta sẽ dẫn nó đi.”
Kỷ Khánh Lễ và Giang Lợi Khởi ly hôn, thật ra dựa theo thỏa thuận ly hôn giữa hai người, Giang Lợi Khởi sẽ không nhận được bao nhiêu tiền.
Nhưng Kỷ Khánh Lễ vẫn cho Giang Lợi Khởi một khoản tiền, sở dĩ làm như vậy đơn giản chỉ muốn chờ tới khi Giang Nghệ ra tù, hai mẹ con này có thể ra nước ngoài sống.
Đương nhiên ý Kỷ Khánh Lễ không phải nói năm đó Thẩm Chấp làm việc không tốt, tương phản chuyện anh làm là đúng nhưng cuối cùng lại làm liên lụy tới người bên cạnh, Kỷ Khánh Lễ suy nghĩ thật lâu, ông không muốn để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.
Kỷ Nhiễm im lặng hồi lâu không nói chuyện, trước giờ mối quan hệ giữa cô với Kỷ Khánh Lễ giống như ông từng nói vậy, không được coi là thân thiết.
Đều nói con gái là áo bông nhỏ của ba, cô không phải áo bông nhỏ của Kỷ Khánh Lễ.
Cô còn từng cho rằng tình cảm Kỷ Khánh Lễ dành cho mình vô cùng nhạt, sau đó cô mới phát hiện ra Kỷ Khánh Lễ là người chết vì sĩ diện, thực ra trong lòng ông rất để ý đến cô tại ông xấu hổ không nói mà thôi.
Năm đó sau khi cô ra nước ngoài, ông từng tới Mỹ thăm cô vài lần.
Chỉ là lúc ông tới Mỹ đều nói do thuận tiện nên tới đây thăm cô, khi đó Kỷ Nhiễm thật sự cho rằng chỉ vì thuận tiện mà thôi, thật lâu sau cô mới biết được có đôi khi rõ ràng ông không có việc New York nhưng vẫn sẽ cố tình bay qua New York để nhìn cô.
Như bây giờ vậy, rõ ràng cố tình tới thăm Thập Thất còn cứ nói thuận tiện đi ngang qua nên ghé vào xem.
Vì thế Kỷ Nhiễm lắc đầu: “Thật sự không phải như ba nói đâu, con chỉ hi vọng Thập Thất có thể như người bình thường khác, sợ thằng bé mới nhỏ tuổi đã bị tiền làm mờ mắt.”
Cho dù xuất thân của bé có tốt, cô vẫn hi vọng tương lai Thập Thất sẽ trở thành một người ưu tú, mà không phải kiểu người chỉ biết dựa vào ba mẹ hoặc người lớn che chở.
Rồi ông còn buồn bả nói: “Lại còn nhìn trẻ tuổi như vậy nữa chứ, không ít người muốn theo đuổi bà ấy.”
Kỷ Nhiễm che mặt lại, quả thật cô không nghĩ nhiều tới những câu chuyện tình yêu tuổi già như vậy, cho dù là ba mẹ ruột cô cũng không nghĩ tới, vì thế cô vội vàng xoay người lên lầu để lại chỗ này cho Thẩm Chấp.
Đại khái tới 10 giờ tối hai người mới từ tầng hầm đi lên, Kỷ Nhiễm vẫn ngồi chờ trong phòng khách nghe được động tĩnh lập tức đứng lên.
“Sao hai người uống nhiều vậy?” Kỷ Nhiễm đi qua, mùi rượu trên người hai người đủ hun say người khác.
Kỷ Khánh Lễ không phục khoát tay, không thèm để ý nói: “Nhiều chỗ nào, ba về đây.”
“Đã trễ vậy rồi.” Kỷ Nhiễm kinh ngạc nói, rồi cô nói tiếp: “Tối nay ba ở lại đây đi.”
Kỷ Khánh Lễ không chịu một hai muốn tài xế chở ông về, Kỷ Nhiễm muốn khuyên ông nhưng ông vẫn cố chấp muốn về, cuối cùng không còn biện pháp nào khác Kỷ Nhiễm chỉ đành kêu tài xế trong nhà chở ông về, đồng thời còn dặn dò nhớ kêu bảo mẫu trong nhà chăm sóc ông.
Chờ sau khi tiễn người đi, Kỷ Nhiễm mới quay lại chăm sóc một tên khác nữa.
“Sao uống nhiều với ba vậy.” Kỷ Nhiễm rót cho anh ly nước đá để anh tỉnh rượu một chút.
Thẩm Chấp bưng cốc nước, những viên đá bên trong đang từ từ chuyển động trong nước, anh hơi lắc một chút thì nước trong ly cũng lay động theo: “Nói chuyện vui vẻ nên uống hơi nhiều.”
Vui vẻ?
Kỷ Nhiễm bày tỏ vô cùng nghi ngờ.
Thẩm Chấp nở nụ cười, anh cúi người lại gần, nụ hôn rơi xuống môi Kỷ Nhiễm, nói nhỏ: “Thật ra ông nói cho anh nghe chuyện phiền não nho nhỏ của ông.”
Hóa ra lúc người đàn ông ba mươi tuổi uống say lại đáng yêu đến như vậy.
Thật sự Kỷ Nhiễm muốn đẩy anh đi tắm kết quả Thẩm Chấp nói tiếp: “Ba nói với anh kinh nghiệm duy nhất trong đời mà ông có thể truyền thụ cho anh đó chính là nhất định phải sinh một đứa con gái.”
“Đứa con gái giống Nhiễm Nhiễm vậy.”
“Bởi vì đó là kiêu ngạo lớn nhất của ông trong cuộc đời này, lớn nhất!”
Thẩm Chấp ôm cô nói câu đó xong, đột nhiên mũi Kỷ Nhiễm chua xót, nhiều năm qua cô thực sự vẫn luôn là sự kiêu ngạo của họ, đúng không.
Ngay lúc cảm xúc của cô đang lên men, hốc mắt đỏ lên, Thẩm Chấp khom lưng bế cô lên.
“Chúng ta sinh con gái nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT