Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Giữa cái nắng nóng bức ngày hè tháng tám, cả thành phố đều bị bao phủ bởi luồng nhiệt lớn, không một góc khuất nào có thể tránh được.

Mãi tới đêm hôm qua mới trút xuống trận mưa đầu tiên của mùa hè.

Kỷ Nhiễm cuộn mình trên sofa trước cửa sổ, tay cô cầm quyển sách song ánh mắt lại nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ sát sàn. Từ giữa trưa mưa lại bắt đầu rơi, mãi tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu tạnh đi.

Khí trời oi bức bấy lâu nay đã bị cơn mưa lớn đẩy đi, nhiệt độ không khí dần giảm xuống.

Dù có cách tầng cửa sổ, cô cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ ngoài kia.

Trong lúc Kỷ Nhiễm say sưa ngắm nhìn, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.

Vốn Kỷ Nhiễm không muốn đáp lại nhưng nghĩ tới chuyện hôm qua cô nằm trên sofa không trả lời thì ngay sau đó dì Triệu đã vội vã kêu lái xe trong nhà tới tính phá cửa phòng cô vào.

Như thể, họ sợ cô nghĩ quẩn làm bậy…

Vì tránh lặp lại chuyện cũ, cô nhẹ giọng nói: “Để ở cửa đi, lát nữa con ăn.”

Nghe cô nói vậy dì Triệu cũng thoáng yên tâm, đặt dĩa trái cây trên mặt đất.

Chỉ là trước khi đi, dì Triệu lại quay đầu nhìn thoáng cửa phòng, vừa xót vừa thương lắc đầu.

Nhà họ Kỷ vốn là gia đình giàu có, chỉ riêng ngôi nhà này thôi đã có giá trị mấy trăm triệu, theo lý thuyết thì không tới phiên một người lao động thấp bé như dì Triệu đồng cảm với Kỷ Nhiễm.

Nhưng ba ngày trước Kỷ Nhiễm bị bệnh, sốt cao, ấy thế mà cha mẹ đều không về thăm cô, sau khi hết bệnh cô bé con cứ nhốt mình trong phòng mãi.

Thật sự dì Triệu cảm thấy cô bé này rất tội.

Cha không thương mẹ không thích.

Vả lại, bây giờ ai mà chẳng biết chuyện Kỷ Khánh Lễ và Bùi Uyển đang ồn ào đòi ly hôn.

Trong phòng riêng, Kỷ Nhiễm thôi không nhìn bên ngoài, cô nghiêng đầu nhìn rõ chính mình trong tấm gương lớn một bên.

Cô mặc váy ngủ trắng toàn thân, mái tóc đen dài chưa từng nhuộm uốn mềm mại phủ lên vai.

Đường nét khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, lại thêm làn da trắng nõn hồng hào, đôi mắt to đen tuyền trong suốt như ngọc lưu ly.

Dáng dấp thanh thuần động lòng người này kéo Kỷ Nhiễm về mười năm trước.

Ba ngày trước, Kỷ Nhiễm tỉnh lại từ trận sốt cao.

Điều cuối cùng Kỷ Nhiễm nhớ được là cô bị tai nạn xe, toàn thân cô đau nhức khó chịu, sau đó hôn mê…

Kết quả, khi tỉnh lại cô đã quay về căn biệt thự mình từng ở cách đây mười năm. Và lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt mình trong gương sau khi tỉnh lại, cô đi từ kinh ngạc, không thể tin và đễn giờ Kỷ Nhiễm xác định được một điều.

Cô trùng sinh rồi.

Cô lại trở về năm mười bảy tuổi.

*

Việc sống lại mang đến xung động rất lớn với Kỷ Nhiễm, cũng vì vậy mà ba ngày nay cô không bước ra cửa phòng. Mãi tới khi tiếng xe ô tô trộn lẫn với tiếng mưa vang lên.

Kỷ Nhiễm đi tới đứng trước cửa sổ, cửa sổ phòng cô ở lầu hai đối diện với cửa chính, vừa lúc có thể thấy rõ chiếc xe mới chạy vào.

Cũng thật quá khéo, đôi cha mẹ khi cô sốt cao không giảm chưa từng xuất hiện, giờ lại trước sau trở về.

Trước ngày khai giảng lớp 11 của Kỷ Nhiễm, cuộc hôn nhân của Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ đã hoàn toàn đỗ vỡ.

Kỷ Nhiễm nhớ rất rõ.

Không ngờ đời này vừa sống lại cô lại phải xem trận chiến ly hôn khổng lồ này. Nếu nói người sống lại nhất định phải thay đổi điều gì đó, vậy Kỷ Nhiễm khẳng định chuyện đó không phải là chuyện ba mẹ cô ly hôn.

Cô không vội xuống lầu làm gì, cứ thế mãi tới khi dưới lầu truyền tới tiếng leng keng và kế đó là một khoảng khắc yên tĩnh, Kỷ Nhiễm mới suy nghĩ quyết định đứng dậy đi xuống.

Đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi phòng từ lúc sống lại, đi dọc cầu thang xuống, cô ngừng ở góc rẽ bậc thang nhìn toàn bộ phòng khách.

Nhà họ Kỷ được trang trí vừa tao nhã lại vừa phong cách, dù sao thì, Kỷ Khánh Lễ và Bùi Uyển, ai cũng có tiền nhiều tới không đếm hết.

Nhưng giờ đây, dù là ghế hay bàn trong phòng khách, tới cả bức tranh của một danh họa treo trên tường đều được dán giấy note. Kỷ Nhiễm thoáng nhìn bức tranh, trên giấy note đỏ có hai chữ Bùi Uyển.

Đây là tên mẹ cô.

Cách đó không xa là giấy note màu xanh với ba chữ Kỷ Khánh Lễ.

Lúc này Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ đang chia làm hai phía ngồi trong phòng khách, vì sofa là Bùi Uyển mua nên Kỷ Khánh Lễ không có tư cách ngồi, vì vậy ông ngồi trên một chiếc ghế cổ ông mua.

Sắc mặt hai người cũng coi như ôn hòa, những gì cần tranh cãi chèn ép đều đã làm xong.

Bùi Uyển ngẩng đầu nhìn người đối diện, bình tĩnh nói: “Những gì tôi mua trong ngôi nhà này tôi sẽ chuyển đi, về sau con gái cũng sẽ theo tôi.”

Kỷ Khánh Lễ bất chợt ngẩng đầu, tỏ vẻ không vui: “Vì sao phải để con gái theo cô?”

Vốn dĩ Kỷ Nhiễm còn đang nghĩ trên người cô nên dán giấy đỏ hay xanh, giờ họ lại thảo luận cô cũng nên yên tĩnh nghe. Nói thật, lần trước ba mẹ ly hôn Kỷ Nhiễm không chứng kiến tận mắt.

Bùi Uyển trực tiếp đưa cô về nhà ông bà ngoại ở hai tháng, sau khi bà về thì tài sản và cô đều được chia chác xong xuôi.

Kỷ Nhiễm đi theo mẹ nhưng hàng năm Kỷ Khánh Lễ vẫn gửi tiền nuôi dưỡng.

Cô nhìn phía Kỷ Khánh Lễ đang ngồi, rõ ràng cách xa như vậy nhưng cô vẫn có thể thấy được sự khiêu khích trên mặt ông, ông nói vậy không phải vì muốn nuôi Kỷ Nhiễm mà chỉ theo thói quen giành giật những gì Bùi Uyển muốn mà thôi.

Đây là thói quen mà họ tích lũy được trong cuộc hôn nhân hơn chục năm này.

Bùi Uyển cười lạnh: “Chẳng lẽ đi theo ông, sau đó lại đi nhận một con điếm* chẳng biết từ cái lỗ nào chui ra làm mẹ sao?”

“Cô đừng có nói năng khó nghe như vậy.” Bị bà chọc thẳng chuyện xấu mình cố giấu, Kỷ Khánh Lễ phát cáu nhưng vẫn cố khắc chế không nổi giận.

Bùi Uyển như cười khẩy nhìn ông: “Tôi nói lời khó nghe? Dẫu sao thì nó cũng không khó coi bằng chuyện ông làm, chưa ly hôn đâu mà ông đã không nhịn được mang thứ gà rừng* đi rêu rao.”

*Gốc là gà rừng còn có nghĩa khác là gái điếm, chúng ta còn có cách nói khác dễ nghe hơn là người thứ 3, con giáp thứ mười ba.

Kỷ Khánh Lễ như mèo bị dẫm đuôi giãy nãy lên: “Cô đừng có được được đằng chân lại lân đằng đầu.”

Bùi Uyển nhìn người đàn ông trước mắt, cười lạnh không muốn dong dài với ông nữa: “Con tôi lo, ông gửi tiền nuôi dưỡng.”

Kỷ Khánh Lễ đang muốn nói thẳng được, kết quả vừa quay qua ông lại nhìn thấy Kỷ Nhiễm đang đứng ở cầu thang liền ho nhẹ một tiếng: “Nhiễm Nhiễm cũng ở đây, để con bé tự chọn.”

Kỷ Nhiễm yên tĩnh nhìn Kỷ Khánh Lễ, ông trẻ tuổi hơn mười năm sau rất nhiều.

Lúc này, cô chợt nhớ tới sau khi ly hôn, Kỷ Khánh Lễ đã nhanh chóng tìm được mùa xuân thứ hai hoặc nói chính xác hơn là bởi vì tình mới này mà ông mới sốt ruột ly hôn với Bùi Uyển.

Không có Bùi Uyển cũng không có Kỷ Nhiễm ngăn cản, Kỷ Khánh Lễ và vợ thứ hai của ông cùng với đứa con gái riêng của bà ta nhanh chóng trở thành một gia đình ba người hài hòa hạnh phúc.

Kỷ Nhiễm trước giờ chưa từng để tâm tới chuyện này, bởi dưới yêu cầu nghiêm khắc của Bùi Uyển, sau khi tốt nghiệp trung học cô thi đậu đại học Stanfond, tốt nghiệp đại học xong tiến vào giới đầu tư tài chính ở Wall Street Mỹ, mãi tới năm 26 tuổi cô mới về nước.

Vì yêu cầu cầu công việc nên cô phải chuyển tới thành phố B, đến đây cô mới phát hiện, không ngờ người tự xưng là cô chủ nhà họ Kỷ, lại là đứa con riêng của vợ mới ba cô, cô ta không những dùng những thứ của riêng Kỷ Nhiễm ra ngoài khoe khoang kiêu ngạo mà còn chạy tới trước mặt Kỷ Nhiễm để làm trò ngang ngược.

Kỷ Nhiễm không cần chúng nhưng cái gì là của cô thì người khác đừng ngang ngược cướp đoạt.

Lại thêm chuyện, sau khi ly hôn Bùi Uyển vẫn không tái hôn, với bà đàn ông có hay không đều như nhau. Vậy là, bà vợ mới của ba cho rằng Bùi Uyển hãy còn nhớ thương Kỷ Khánh Lễ, bà ta luôn giở trò gây rối với công ty Bùi Uyển.

Có lẽ là vì đã quen với việc cướp đồ của người khác cho nên những người này không những không biết áy náy là gì mà thậm chí còn dám diễu võ dương oai ngay trước mặt chính chủ.

Kỷ Nhiễm còn chưa kịp cho hai mẹ con kia một bài học thì đã trọng sinh.

Ba ngày nay cô tự khóa mình trong phòng là vì cô đang nghĩ, mười năm qua cô không ngừng cố gắng học tập dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của Bùi Uyển, nó tựa như khó khăn lắm bạn mới luyện một nick nhỏ yếu lên mãn cấp, kết quả trong một đêm đã bị đánh về level 0, phải làm lại từ đầu.

Vốn dĩ cô còn không biết ý nghĩa của việc trọng sinh là gì.

Nhưng giờ nhìn Kỷ Khánh Lễ đắc chí vừa lòng, muốn nhanh chóng vứt bỏ tất cả để lao tới cuộc sống tốt đẹp, đột nhiên Kỷ Nhiễm rõ ràng hết thảy.

Hóa ra có vài người luôn được như ý không bị bất kỳ trừng phạt nào sẽ khiến ông trời nhìn không vừa mắt.

Đưa cô về để làm cho bọn họ không vui sướng được.

Dù sao cướp của người ta thì sớm muộn gì cũng phải trả.

“Nhiễm Nhiễm, con nghĩ sao?” Kỷ Khánh Lễ thấy cô ngẩn người không nói lời nào bèn mở miệng nhắc nhở.

Kỷ Nhiễm hồi thần nhìn người đàn ông trước mắt, đương nhiên cô biết được suy nghĩ của Kỷ Khánh Lễ, ông ta không hề quan tâm tới chuyện nuôi dưỡng, đơn giản chỉ muốn tranh giành một trận với Bùi Uyển mà thôi.

Vì vậy cô mỉm cười: “Con chọn ba.”

Ly hôn lại còn không phải nuôi con, nào có chuyện tốt vậy được.

Kỷ Khánh Lễ kinh ngạc, hiển nhiên ông ta hơi bất ngờ với lời của Kỷ Nhiễm. Bùi Uyển đứng một bên cười lạnh, bà đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ Khánh Lễ. Đơn giản là ông ta cho rằng Kỷ Nhiễm nhất định sẽ chọn bà, ông ta chỉ làm cho có để người ta nhìn thôi.

Nghe tiếng khinh khi của Bùi Uyển, Kỷ Khánh Lễ lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Được, đúng là con gái ngoan của ba, không làm ba thất vọng.”

Kỷ Nhiễm tỏ vẻ ngoan ngoãn khéo léo, cười nhạt nhìn ông.

Hi vọng sau này ông cũng có thể cười vui vẻ như giờ.

*

Nửa tháng sau.

Lúc ra khỏi sân bay, Kỷ Nhiễm không mang theo hành lý, cô chỉ đeo một ba lô nhỏ. Sau khi ly hôn Kỷ Khánh Lễ lập tức trở về thành phố B còn Kỷ Nhiễm thì ở lại nhà ông ngoại bà ngoại chơi nửa tháng.

Vốn cô cho rằng việc chọn đi theo Kỷ Khánh Lễ sẽ khiến cô phải mất một phen thời gian để thuyết phục Bùi Uyển, nhưng cô không ngờ Bùi Uyển dễ dàng đồng ý như vậy.

Hôm nay trước khi cô tới, Kỷ Khánh Lễ đã gọi điện thoại cho cô nói tối hôm nay ông có việc không tự mình tới đón cô được, sẽ kêu lái xe tới đây.

Kỷ Nhiễm ra khỏi lối xuất khẩu sân bay thì không nhìn thấy lái xe, trái lại điện thoại cô kêu lên.

“Cô Kỷ, có phải cô đến nơi rồi không?” Lái xe khách khí.

Kỷ Nhiễm bình tĩnh ừ, quay đầu nhìn quanh xem là ai gọi điện cho cô, không ngờ đối phương đã mở miệng nói: “Thật xin lỗi, tôi có chuyện hơi gấp, có thể phiền cô tự đi tới bãi đỗ xe không?”

Trong lúc anh ta nói chuyện chợt có tiếng xả nước bồn cầu vang lên.

Ách, đúng là việc gấp thật.

Kỷ Nhiễm không khó tính, vấn đề sinh lí này quả thật phải ưu tiên giải quyết, vì vậy cô hỏi: “Anh đậu xe ở đâu?”

“Khu B, số đuôi biển số xe là 05…” Anh lái xe còn chưa nói xong điện thoại đã vang tiếng tút tút báo hiệu máy bận.

Kỷ Nhiễm nhìn lại mới phát hiện vì dung lượng pin thấp nên điện thoại đã tự động tắt, lúc này cô mới nhớ, ở trên máy bay cô vẫn luôn nghe nhạc.

Vì vậy Kỷ Nhiễm trực tiếp vào thang máy xuống bãi đỗ xe dưới hầm.

Bãi đỗ xe sân bay thực sự quá lớn, cho dù chỉ là một khu B thôi nhưng cũng có cả trăm chiếc xe, cô đi dọc theo từng khúc một tìm xe số đuôi 05.

Mãi tới khi nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen số đuôi 05., cô thở phào, cuối cùng cũng tìm thấy.

Cô tới cửa sau mở cửa, chuẩn bị lên ngồi lại thấy một đôi chân gác lên ghế, vì vậy cô cúi lưng nhìn người nằm trong xe.

Kỷ Nhiễm không thấy được khuôn mặt anh, vì trên đầu anh đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ kéo thấp, che mất khuôn mặt anh, chỉ lộ một góc má.

Anh mặc quần áo toàn thân đen, ngay cả đôi giày skate trên chân cũng là màu đen.

Thứ duy nhất lộ ra là cánh tay đặt trên bụng, ống tay áo kéo lên tới khuỷu tay, lộ ra một phần cánh tay sạch sẽ hơi gầy chỉ là màu da quá trắng.

Người thân của lái xe?

Kỷ Nhiễm cúi đầu nhìn anh gác chân dài thẳng tắp trên ghế, cả không gian ghế sau đều bị anh chiếm mất hơn nữa.

Cô hít sâu một hơi nghĩ nghĩ vẫn không kêu đối phương dậy, yên lặng ngồi lên một góc trống trên ghế. Nhưng ngồi xuống rồi, Kỷ Nhiễm lại lấy một chiếc mũ lưỡi trai đen trong ba lô ra đội lên đầu mình.

Không biết đã đợi bao lâu mà lái xe vẫn chưa quay lại.

Kỷ Nhiễm khẽ dựa đầu vào ghế, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Chỉ lát sau, cô cũng khép mắt lại.

*

Kỷ Nhiễm ngủ say, không biết qua bao lâu, mãi tới khi xe ngừng lại.

Thoáng chốc hai người trong xe đi xuống, Hạ Giang Minh lái xe nên phải kìm nén suốt quãng đường, vừa định nhiều chuyện thì đã bị người chờ trong công viên đã kéo tay dặn dò.

Thiếu niên mặc đồ đen đút hai tay vào túi nhịp chân lười biếng đi qua, vẻ mặt mệt mỏi lạnh lùng lại vô cùng khí thế, dáng vẻ ông ngủ đủ giấc người sống chớ lại gần ông.

Đây là một công viên bên cạnh phố ăn uống.

Lúc này trời tối trăng lên cũng là thời điểm thích hợp cho việc hẹn gặp.

Xem qua thì hẳn là hai nhóm thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này đã sắp xếp xong từ sớm chỉ chờ hai người cuối cùng này.

Bên đối diện, cậu trai để đầu đinh vừa thấy Hạ Giang Minh xuất hiện đã phun khói thuốc kêu gào: “Mẹ nó cuối cùng cũng đến, bố mày còn tưởng đồ con rùa mày không dám ló mặt đó.”

Tên đầu đinh này rõ ràng là kẻ cầm đầu bên đối diện.

Hạ Giang Minh không bị âm thanh kêu gaò này hù sợ, khinh thường ngoảnh đầu nhìn đầu đinh kia quát: “Thằng oắt con bớt lên cơn, đợi đại ca nhà tao tới thì mày chỉ có nước khóc kêu ông nội.”

Nói xong cậu ta quay đầu mới phát hiện đại ca nhà cậu không đứng bên cạnh cậu, cậu chàng vội tìm quanh mới thấy Thẩm Chấp đang đứng đằng sau, vẫn là bộ dáng yên lặng như thể cậu chưa ngủ đủ.

Hạ Giang Minh vội vã chen qua thấp giọng cổ động: “Anh Chấp, lát nữa ra tay anh đừng tha tụi nó, hôm nay còn có chị dâu nhìn anh đó.”

Dáng điệu nịnh hót vô cùng.

Thẩm Chấp nâng hai mắt lờ mờ: “Ai?”

Hạ Giang Minh sửng sốt quay đầu nhìn, không ngờ lúc này Kỷ Nhiễm cũng đúng lúc thức dậy dựa vào cửa kính xe.

Kỷ Nhiễm cũng mới tỉnh.

Lúc cô tỉnh lại trong xe đã không còn ai, chờ tới khi cô nhìn ra bên ngoài lại phát hiện xe lại đang đậu tùy tiện ven đường, mà cách đó không xa hai thiếu niên trong hai nhóm người đang chuẩn bị sẵn sàng gây chuyện.

Đời trước Bùi Uyển quản lý cô rất nghiêm, ngay cả bạn bè cũng đều phải qua bà sàng lọc.

Đừng nói tới chuyện tận mắt nhìn thấy chuyện hẹn đấu này, ngay cả côn đồ thế này cô cũng rất ít khi gặp, dù sao cô tới trường là có lái xe đưa đón, thật sự không có điều kiện nào gặp phải tình cảnh này.

Vì vậy cô hạ cửa kính xe xuống nằm lên đó yên tĩnh xem náo nhiệt.

Thẩm Chấp nhìn theo tầm mắt cậu ta, không chỉ có anh, lúc này hai nhóm thiếu niên đều bị thiếu nữ đang ngồi trong xe kia thu hút.

Hai tay cô gác lên cửa xe, cằm gác nhẹ lên cánh tay, măt hơi ngửa lộ đôi má nhìn sang bên này. Khoảng cách khá xa nên trông mọi thứ đều mơ hồ, họ chỉ thấy được mái tóc đen tuyền cùng làn da trắng nõn trong suốt, nhưng vẫn đủ để khiến người ta cảm thấy cô rất xinh đẹp.

Đặc biệt khi đèn đường da cam ấm áp chiếu lên người cô, cảm giác đẹp dẽ mông lung này làm cho người ta kinh diễm.

Như thể đột nhiên xuất hiện một cô tiên nhỏ.

“Ôi mẹ, bạn gái anh Chấp đẹp quá.” Không biết là ai nói câu này.

Thẩm Chấp nheo mắt nhìn thiếu nữ trong xe suy nghĩ, đôi con ngươi vốn lạnh lùng dần dần thay đổi.

Kỷ Nhiễm cũng không ngờ, cô vốn dĩ chỉ muốn nhìn hiện trường nhiệt huyết của các thiếu niên kết quả lại thấy được kẻ thù khi xưa của mình.

Thẩm Chấp.

Đối thủ lớn nhất trong giới đầu tư tài chính của cô. Từ nhỏ đến lớn đều là Kỷ Nhiễm đè ép người khác, mãi tới khi cô gặp được Thẩm Chấp trong ngành đầu tư, không những bị anh cướp mất hạng mục mà còn liên tục bị đối phương liên tục nghiền ép, tới cả cơ hội thăng chức cũng bị anh cướp mất.

Hạ Giang Minh thấy những người này đều đang nhìn Kỷ Nhiễm, lập tức ồn ào nói: “Anh Chấp, họ không những muốn bắt nạt em mà còn nhìn chằm chặp chị dâu nữa kìa.”

Thẩm Chấp từ từ quay đầu lại, vẻ mặt hờ hững nhìn họ.

“Muốn chết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play