“Mẹ mày muốn chết hả.” Thẩm Việt chưa từng bị đối xử như vậy nơi công cộng liền thẹn quá hóa giận, cho dù trong lòng gã có tư tưởng không an phận với Kỷ Nhiễm thì bây giờ đã hoàn toàn nổi điên rồi.
Gã vừa giơ tay lên, Thẩm Chấp động đậy.
Cậu đứng trước mặt Thẩm Việt, ánh mắt lạnh giá tận xương, nói: “Thẩm Việt, nhân lúc tao còn chưa ra tay mày biến nhanh đi.”
Thẩm Việt nghiến răng nhìn cậu, người Thẩm Việt hận nhất không phải ai khác chính là Thẩm Chấp trước mắt này.
Thẩm Việt là cháu đích tôn nhà họ Thẩm, ba gã là con cả nên gã cũng thành đích tôn. Từ nhỏ gã đã nhận hết cưng chiều nên tất nhiên dưỡng ra tính tình duy ngã độc tôn*.
*Duy ngã độc tôn: câu nói đầu tiên khi Phật Thích Ca Mâu Ni đản sinh. Chê kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
Hai đứa con nhà chú hai tư chất cũng thường thường nên tất nhiên Thẩm Việt không sợ. Kết quả vốn trong nhà chú ba không con đột nhiên nhận đứa con riêng bên ngoài về.
Thẩm Việt lén nghe ba mẹ gã chửi bới, nói chú ba làm vậy để tranh đoạt tài sản ông cụ.
Thẩm Việt luôn luôn cảm thấy chính mình là cháu đích tôn nên sản nghiệp nhà họ Thẩm về sau phải do gã kế thừa, ba gã kế thừa vị trí chủ tịch của ông nội, còn gã sẽ kế thừa vị trí của ba gã.
Đây mới là chuyện theo lẽ thường.
Dựa vào cái gì mà chú ba dám cướp vị trí của ba gã, còn đưa đứa con riêng về để cướp đoạt nữa.
Ngay từ đầu, Thẩm Việt đã rất khó chịu với đứa con riêng mới xuất hiện này, thậm chí còn liên hợp với con nhà chú hai để cô lập mình Thẩm Chấp. Phàm tới ăn cơm trong nhà lớn nhà họ Thẩm không ai bằng lòng chơi với Thẩm Chấp.
Ai ngờ tên Thẩm Chấp bọn họ luôn coi thường kia lại là thiếu niên thiên tài.
Luôn đứng đầu các cuộc thi do trường tổ chức, điểm số vượt xa người đứng thứ hai, đoạt giải thi toán nhiều như cơm bữa.
Dù Thẩm Việt lớn hơn cậu vài tuổi vẫn bị kéo ra so sánh với cậu.
Không bị so sánh sẽ không tức chết. Cha mẹ Thẩm Việt với bản thân gã đều nhanh bị tức chết rồi, trước kia mọi người đều giống nhau kẻ tám lạng người nửa cân.
Bây giờ một mình Thẩm Chấp đè lên đầu họ làm họ không ngẩng đầu lên được.
Đừng nói tới chuyện gã tỏ vẻ ta đây trước mặt Thẩm Chấp mà ngay cả mặt mũi đều mất sạch.
Huống chi từ lúc Thẩm Chấp về nhà họ Thẩm ông cụ cực kỳ chú ý đến cậu rồi còn nói với mấy con trai rằng, Thẩm Chấp là đứa cháu giống bà cụ Thẩm nhất.
Ông bà cụ làm vợ chồng từ thời thiếu niên nên tình cảm rất tốt, quả chẳng bà cụ bị bệnh tim qua đời sớm.
Bây giờ có đứa cháu giống bà cụ khiến ông cụ thích Thẩm Chấp không thôi.
Ngay cả Thẩm Kỷ Minh đều không nghĩ tới chiêu này có tác dụng lớn vậy. Ông ta nhanh chóng vượt qua hai anh trai mình.
Thẩm Việt từng nhìn thấy bộ dáng Thẩm Chấp tức giận, thằng nhóc này thực sự rất hung ác. Trước đó có lần bọn họ đang ăn cơm ở nhà lớn thì không biết ai nhắc đến mẹ Thẩm Chấp.
Bình thường ở nhà họ không thiếu nghe cha mẹ mình mắng chú ba, nói ông có ý xấu nên tìm đứa con riêng về để tranh gia sản.
Vì thế lúc nhắc đến mẹ ruột Thẩm Chấp không có lời hay ho nào.
Đoạn thời gian đó cha mẹ họ nói quá nhiều thêm nữa sự bất công từ ông nội mà mắt thường có thể nhìn thấy được nên một đám oán hận, hận không thể chỉ vào mũi Thẩm chấp mắng cho hả giận.
Cả đám đang nói vui vẻ, không ngờ quay đầu lại thấy Thẩm Chấp đứng bên ngoài.
Tình cảnh khi đó rất xấu hổ, nhưng Thẩm Việt thấy bộ dáng vẻ mặt thâm trầm của Thẩm Chấp cảm thấy một đứa con nít mà làm ra vẻ nên bắt đầu khiêu khích.
Cuối cùng gã bị Thẩm Chấp đánh chảy máu mũi.
Lúc ấy còn kinh động tới cả người lớn, tất nhiên Thẩm Chấp bị dạy dỗ còn Thẩm Việt cũng không có kết cục tốt, dù sao gã mắng mẹ Thẩm Chấp đồng thời dính tới chú ba.
Hai người kết thù từ đó.
Rồi Thẩm Chấp từ thiếu niên thiên tài biến thành tên thích đánh nhau trong trường không chuyện xấu nào không làm, lúc đầu Thẩm Việt còn rất đắc ý, cảm thấy bất quá Thẩm Chấp cũng chỉ có vậy.
Nhưng ông nội không trách Thẩm Chấp mà còn thường xuyên kêu cậu về nhà lớn ăn cơm.
Bây giờ Thẩm Việt càng coi cậu như cái đinh trong mắt.
“Trước mặt tao mày còn dám ra vẻ ta đây, mẹ mày…” Thẩm Việt chửi mẹ theo thói quen ai ngờ người đối diện bước lên một bước.
Thẩm Việt bị dọa ngậm miệng lại.
Gã bị Thẩm Chấp đánh một lần nhớ mãi không quên, mặc dù gã thích chơi bời nhưng không giỏi đánh nhau. Bằng không lúc trước không đến nỗi bị Thẩm Chấp ấn trên đất đánh.
“Anh Thẩm, anh không sao chứ?” Có người lập tức hỏi.
Người nọ vốn muốn vuốt mông ngựa Thẩm Việt nhưng lúc này Thẩm Việt nhếch nhác như vậy, gã hận không thể để cả thế giới này không nhìn thấy bộ dạng bây giờ của gã mới tốt.
Hét lớn: “Tụi bay mù à, hai chúng nó…”
Kỷ Nhiễm nghe vậy bật cười: “Sao, mày muốn đánh người ở nơi công cộng à, mày nghĩ bản thân mày có thể một tay che trời.”
Thứ đồ chơi ngu ngốc.
Trong lòng Kỷ Nhiễm im lặng mắng một câu.
Thẩm Việt liếc cô nhưng Kỷ Nhiễm không hoảng sợ chút nào, cô quơ quơ di động trong tay, bình tĩnh nói: “Nếu mày không cút nhanh tao sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy, vừa rồi có rất nhiều người nhìn thấy mày quấy rối tao.”
Thẩm Việt nghe vậy liền sặc, mất hết mặt mũi.
Giờ muốn ra tay cũng không có khả năng, ở đây có bảo vệ nên chắc chắn chỉ cần họ động tay động chân thôi bảo vệ sẽ đến ngay.
Cô gái này trời sinh không biết chữ sợ viết thế nào, đặc biệt kiểu con cháu gia đình có tiền này, nói thật, nhiều lắm họ chỉ dám lấy tiền để quấy phá em gái thôi, chứ đám người này không có lá gan làm chuyện xấu hơn.
Thẩm Việt tức đến xanh mặt, mấy người đứng sau gã lại cố nghiêm mặt nhịn cười.
Em gái này có bộ dáng xinh đẹp thêm vào đó tính cách còn thú vị.
Có người trời sinh đã có năng lực chọc chết người không đền mạng.
Thẩm Việt thấy mình thật xui xẻo, vừa đúng lúc thang máy xuống đến nơi gã liền đi vào, không quay đầu rời khỏi đây.
Kỷ Nhiễm nhìn thang máy, sau đó mới quay qua nhìn sang Thẩm Chấp.
Sắc mặt Thẩm Chấp không tốt lắm hoặc chính xác mà nói có chút tức giận, cậu thấp giọng hỏi: “Vừa rồi kêu em đi sao không nghe?”
“Nó chửi anh.”
Kỷ Nhiễm chỉ nhỏ giọng than thở không lớn tiếng cãi lại.
Trong lòng Thẩm Chấp như cái đầm lầy không ngừng nổi lên bọt khí sau đó nổ tung, sự chua xót đột nhiên dâng lên.
Cậu biết, Kỷ Nhiễm muốn che chở cậu.
Từ nhỏ Thẩm Chấp đã phải chịu sự thờ ơ từ người khác dù người lớn hay bạn cùng tuổi. Cậu cảm thấy mình không cần để ý, huống chi cậu có cách để đối phương không dám làm gì cậu.
Không ai bảo vệ cậu cũng không sao, trước nay cậu đều là thần hộ mệnh của bản thân mình.
Lần đầu tiên cậu được người khác che chở như vậy, cô không cho người khác bắt nạt cậu, mắng cậu một câu cũng không được.
Loại cảm giác được đặt trong lòng che chở này vô cùng xa lạ.
Nhưng lại rất tốt.
Mùi vị rất tốt.
Thẩm Chấp khẽ xoa đầu cô, đây là cô gái nhỏ của cậu.
*
Tất cả mọi người đều tới trường nhận phiếu điểm. Hai ngày nay chơi bời rất vui vẻ nhưng lúc phải đối mặt với phiếu điểm chẳng mấy người vui nổi.
Kỷ Nhiễm khó được lần căng thẳng đến vậy.
Cô biết chính mình thi không tệ lắm nhưng cụ thể không biết có thắng được Thẩm Chấp không, cô không nắm chắc được.
Kỷ Nhiễm có chút không thoải mái, trước kia cô chưa bao giờ bó tay bó chân như bây giờ.
Bởi vì hôm nay không lên tiết học nên chủ nhiệm lớp chỉ thông báo tới trường trước chín giờ là được. Lúc Kỷ Nhiễm vào lớp, cả phòng học đều sôi trào muốn nổ tung như nhiễu nước vào trong chảo dầu.
Thẩm Chấp lại tới sớm hơn cô.
Cậu nhìn cô gái nhỏ đang để ba lô xuống, đột nhiên hỏi: “Em đón năm mới ở đâu?”
Kỷ Nhiễm nhìn cậu chớp mắt, hàng mi cong dài chớp lên xuống. Không trách cô kỳ quái, hôm qua Bùi Uyển mới gọi điện thoại hỏi khi nào cô nghỉ.
Ý Bùi Uyển là kêu nghỉ đông nhanh chóng về Dương Châu.
Bởi vì ông bà ngoại rất nhớ cô.
Kỷ Nhiễm cầm chặt điện thoại không nói chuyện, từ sau khi Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ ly hôn, Kỷ Nhiễm đi theo Kỷ Khánh Lễ tới thành phố B thì chưa từng quay về Dương Châu lần nào.
Ông bà ngoại có gọi điện tới, hai ông bà đều trách cô là đứa nhỏ không có lương tâm, không biết về thăm họ.
Kỷ Nhiễm biết chắc chắn phải về đón năm mới.
Nhưng như vậy lại phải xa Thẩm Chấp rồi.
Đột nhiên trong lòng cô có chút không nỡ.
Kỷ Nhiễm không thể hiện sắc mặt ra ngoài, cô không muốn làm cho Thẩm Chấp đắc ý cho rằng cô không thể xa cậu, nói: “Em về quê.”
“Anh chưa biết quê em ở đâu đúng không?” Đột nhiên Kỷ Nhiễm nhớ tới chuyện này.
Thẩm Chấp yên lặng nhìn cô.
Kỷ Nhiễm khẽ nói: “Ở Dương Châu, nơi đó rất đẹp, nếu rãnh anh có thể tới đó tham quan.”
“Em đang mời anh đó hả?” Thẩm Chấp ghé sát lại gần nhìn chằm chằm cô. Cũng không trách cậu tại thật sự xung quanh quá mức ồn ào.
Khoảng cách hai người quá gần, Kỷ Nhiễm sợ người khác nhìn thấy nhanh chóng lui về sau một khoảng cách.
Kỷ Nhiễm làm bộ như không hiểu: “Mời gì cơ?”
Thẩm Chấp nói thẳng: “Về nhà cùng với em.”
Cậu luôn luôn trực tiếp như vậy, biết cô gái Kỷ Nhiễm này giỏi giả ngu nhất cho nên cậu không tính khiêm tốn với cô, trực tiếp hỏi rõ.
Kỷ Nhiễm nhìn cậu, nói: “Bạn Thẩm Chấp, phiền bạn nhận thức rõ…, bây giờ chúng ta chỉ có quan hệ bạn học thuần khiết…”
Cho dù tương lai làm người yêu, đó cũng là tương lai.
Cô vừa nói xong bỗng nhiên bàn tay cô bị người bên cạnh nắm lấy.
“Chỉ có quan hệ bạn học?” Thẩm Chấp vừa nói vừa nhìn cô, tay cậu nắm lấy tay cô, có chút mập mờ.
Kỷ Nhiễm cảnh giác nhìn xung quanh.
Sau đó cô nói khẽ: “Anh thả tay ra.”
“Vẫn vậy sao?” Thẩm Chấp như đang cố ý, nhìn chằm chằm ánh mắt cô.
“Thẩm Chấp.” Kỷ Nhiễm có chút cuống.
Cô vừa kêu xong Thẩm Chấp đã nói: “Nhiễm Nhiễm, đừng nhúc nhích được không.”
Cậu mới nói như vậy đã khiến Kỷ Nhiễm có chút không đành lòng. Cô yên lặng không đấu tranh nữa, trong phòng học nhao nhao ầm ĩ như cũ, mọi người không phải đang nói chuyện với người ngồi cùng bàn thì cũng là bàn trên bàn dưới nói chuyện với nhau, dù sao trong phòng học như bùng nổ vậy.
Kỷ Nhiễm tháo khăn quàng cổ trên xuống, sau đó để lên chân mình, còn dư một khúc vừa lúc che đậy bàn tay đang nắm chặt của cô với Thẩm Chấp.
Bàn tay Thẩm Chấp rất lớn, vừa ấm vừa khô ráo bao chặt lấy tay cô.
Ngay lúc khăn quàng cổ che lại thì đột nhiên cậu tách bàn tay cô ra chen vào giữa các ngón tay cô, cuối cùng mười ngón tay đan xen.
Không một khe hở.
Kỷ Nhiễm cúi đầu làm bộ như đang nhìn mặt bàn nhưng tất cả sự chú ý đều bị cảm xúc trên tay thu hút.
Tay cậu rất ấm.
Khoảng mười giờ Kiều Dư Cầu mới vào, hơn nữa thầy còn ôm rất nhiều bài thi.
“Tới tới, mấy em lên giúp đỡ phát bài thi đi.” Kiều Dư Cầu chỉ những bạn ngồi bàn đầu, họ lập tức đứng lên phát bài thi ra.
Kiều Dư Cầu nhìn những học trò bên dưới, vô cùng vui vẻ nói: “Các em học sinh, lần này lớp chúng ta gỡ cái mũ đứng chót xuống rồi. Hơn nữa lớp mình còn có hai bạn thi rất tốt.”
“Trạng Nguyên thành phố ở lớp chúng ta.”
Cả lớp cùng quay đầu nhìn xuống hai người ngồi cuối tổ một, vốn Kỷ Nhiễm đang làm chuyện xấu bây giờ lại bị ánh mắt cả lớp nhìn chằm chằm, cô căng thẳng tính rút tay lại.
Nhưng thiếu niên ngồi bên cạnh cô không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn.
Sự căng thẳng của Kỷ Nhiễm còn trên một vấn đề khác đó là chuyện Trạng Nguyên, tới cùng là ai?
May mà Kiều Dư Cầu không thừa nước đục thả câu, cười nói: “Cả lớp cùng chúc mừng bạn Thẩm Chấp, bạn đạt 716 điểm, là Trạng Nguyên cả thành phố.”
Lần này Kỷ Nhiễm không nhịn được nữa dùng sức rút tay mình lại.
Rồi Kiều Dư Cầu nói tiếp: “Còn bạn Kỷ Nhiễm được 715 điểm nên đứng thứ hai thành phố, trường trung học phụ thuộc có bạn cũng được 715 điểm, lần này xếp song song vị trí thứ hai với bạn Kỷ Nhiễm.”
Thẩm Chấp trộm nhìn qua cô gái nhỏ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy chỉ sợ kỳ nghỉ đông năm nay cậu mất liên hệ với bạn gái tương lai rồi.
Cậu thở dài một hơi.
Cho mày thiếu, thi cao như vậy làm gì.
Thẩm Chấp thở dài, lấy di động ra, cúi đầu gửi dòng tin nhắn.
Thoáng chốc, di động Kỷ Nhiễm rung lên.
Cô cúi đầu nhìn.
[Vợ ơi, anh sai rồi.]
Tiếng vợ ơi này làm má Kỷ Nhiễm đỏ ửng, nhưng lúc cô đọc xong câu này lại cảm thấy không đúng lắm.
Cô quay đầu hỏi cậu: “Anh sai ở đâu?”
Thẩm Chấp từng nghe mấy người Hạ Giang Minh nói, có đôi khi con gái chính là sinh vật không chịu nói đạo lý, cho nên mặc kệ có sai hay không trước hết cứ phải nhận sai, hơn nữa thái độ phải thật thành khẩn.
Cho nên cậu cúi đầu, khẽ nói: “Xin lỗi mà, anh không nên cướp vị trí thứ nhất của em.”
Nếu nói vừa rồi Kỷ Nhiễm còn không tức giận như vậy thì bây giờ cả người cô có cảm giác như máu truyền từ chân vọt lên não.
Cô, bị, sỉ nhục!!!
Lời editor: Xứng đáng mất vợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT