"Hai người quen nhau bao lâu rồi?" Cô gái ngoại quốc nhìn về phía Khuynh Diễm: "Lập tức chia tay, cô muốn bao nhiêu tiền?"
Khuynh Diễm: "..." Không ngờ cũng có ngày ta phải diễn vở kịch này.
"Tiểu Diễm, em đừng tức giận, là cô ta đeo bám anh. Cả đời này anh chỉ yêu em, một lòng hướng về em, trinh tiết trong trắng của anh là để dành cho em đó Tiểu Diễm!"
Bùi Cẩn nói xong liền muốn nôn, nhưng hắn cố nuốt vào, bày ra vẻ mặt đau lòng hướng đến Khuynh Diễm.
"Bùi Cẩn, cả đời này anh chỉ có thể là của tôi!" Cô gái ngoại quốc nghiêm mặt cảnh cáo.
Khuynh Diễm thử nhớ lại tình tiết trong phim truyền hình, phân đoạn này nữ chính sẽ làm gì?
\[Tôi không nghe! Tôi không muốn nghe! Anh đừng có mà giải thích chính!\] Hệ Thống tận tình giúp đỡ.
\[Phải bịt chặt lỗ tai, đầu lắc lắc giật giật, gào khóc càng lớn càng tốt! Kí chủ cố lên!!\]
Khuynh Diễm: "..."
Thôi cứ làm quần chúng anh hùng vậy.
Cô gái ngoại quốc cất giọng hỏi: "Làm thế nào cô mới chịu chia tay A Cẩn?"
"Anh ta nói trinh tiết của anh ta là để dành cho tôi." Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười.
"Không đời nào!"
"Tôi dành tặng cho cô."
"Hả?" Ngôn ngữ đất nước này đa dạng quá, cô có chút không theo kịp.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Khuynh Diễm đã roẹt một tiếng xé rách màn cửa, chân phóng vọt về phía Bùi Cẩn, ghì hắn xuống đất, trói chặt lại.
Động tác cô lưu loát liền mạch, nước chảy mây trôi, khiến cô gái ngoại quốc há mồm kinh ngạc.
"Cô... cô làm gì?"
Khuynh Diễm quăng Bùi Cẩn lên giường, cuộn chiếc khăn nhét vào miệng hắn. Cô nở nụ cười rực rỡ, nhưng trong mắt Bùi Cẩn chẳng khác nào ác ma.
"Trinh tiết của anh ta, tặng cho cô." Khuynh Diễm phủi phủi tay, phóng ra ngoài cửa sổ: "Chúc đại mỹ nữ đêm xuân vui vẻ!"
Cô gái ngoại quốc mất một lúc mới kịp phản ứng, thì ra người kì lạ kia đến để giúp cô. Lần này cô nhất định không để Bùi Cẩn trốn thoát!
Bùi Cẩn trừng mắt nhìn cô gái đang chầm chậm tiến đến. Hắn liên tục lắc đầu, muốn la hét nhưng miệng chỉ có thể phát ra âm thanh "ưm ưm".
Trán Bùi Cẩn toát mồ hôi lạnh, da đầu run lên bần bật, chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày tàn của hắn sao?
—
Bùi Cẩn thở hồng hộc bỏ chạy, suýt nữa thì thực sự xong đời rồi.
Bà điên kia lại dám chơi hắn! Tưởng hắn sẽ thua sao? Còn lâu!!
Khuynh Diễm ngồi trên cành cây, nhìn theo bóng lưng hoảng loạn của Bùi Cẩn, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Bùi Cẩn cho người điều tra, chuyện cô gái ngoại quốc thật sự không phải do Khuynh Diễm, mà là đứa em trai quý hóa của thân thể này làm ra.
Tại sao Bùi Lâm lại gây rắc rối cho hắn?
Chuyện này phải kể đến thời điểm trước đây, Tần Như Mộng ghen ghét Linh Lan luôn ở cạnh Bùi Lâm, nên đã âm thầm giở thủ đoạn.
Cô ta thuê người bắt cóc Linh Lan, rồi dàn dựng để họ bắt cả cô ta, sau đó nhắn tin Bùi Lâm đến cứu.
Khi Bùi Lâm xuất hiện, cô ta sẽ hy sinh bản thân bảo vệ hắn, lại thừa dịp hỗn loạn trừ khử Linh Lan, vậy thì Bùi Lâm chỉ có thể thuộc về cô ta.
Kế hoạch nghe như hoàn hảo, nhưng khi bọn họ trốn ngoài cổng trường muốn hành sự, Linh Lan lại đi cùng Khuynh Diễm.
Lấy số lượng vệ sĩ bên cạnh Khuynh Diễm, Tần Như Mộng tức đến đỏ mắt cũng không làm được gì.
Kì lạ là tối hôm đó, Bùi Lâm vẫn nhận được tin Linh Lan bị bắt cóc. Hắn liền vội vàng anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân đâu không thấy, kết cục lại rơi vào tay lão Bành.
Người lén lút giở trò quỷ ở giữa là Bùi Cẩn.
Hắn bí mật thỏa thuận với bà Tần, chỉ cần bà ta để lão Bành bắt Bùi Lâm, hắn sẽ cho bà ta biết tung tích Tần Nam.
Bùi Cẩn vốn không định ra tay với Bùi Lâm, nhưng hắn vô tình biết được kế hoạch của Tần Như Mộng. Mà Bùi Lâm lại rất thích hợp để chia rẽ Khuynh Diễm và Tần Ưu, Bùi Cẩn liền thuận nước đẩy thuyền.
Nam nhân đều có lòng chiếm hữu, hắn không tin Tần Ưu không nghi ngờ Khuynh Diễm. Chôn xuống một cái gai nhọn, mối quan hệ của bọn họ sẽ sớm rạn nứt.
Bùi Cẩn nắm chắc phần thắng thuộc về mình.
Hắn không có tình cảm gì với người ở thế giới này, sao phải quan tâm sự trong sạch của Bùi Lâm?
Nhưng ngay khi Bùi Lâm sắp mất đời trong tay lão Bành, thì Tần Như Mộng báo cảnh sát đến cứu. Chuyện này chọc lão Bành tức giận, gây cho Tần gia không ít phiền phức.
Nhắc đến Tần gia, Bùi Cẩn nghiến răng ghét bỏ. Còn tưởng có thể mượn tay bọn họ làm chút chuyện, kết quả chỉ là một lũ ngu ngốc.
Tần Lĩnh mất tích, không có người điều hành, công ty nhanh chóng phá sản. Tiền bồi thường hợp đồng, tiền lương nhân viên, tiền nợ ngân hàng chồng chất thành đống.
Người ta phát hiện vốn lưu động của Tần gia đã bị rút sạch, mà người Tần gia cũng không thấy đâu, chủ nợ truy đuổi khắp nơi.
Một thời gian sau, bọn họ nhận được tin tức cả nhà Tần gia vượt biên trốn sang ngoại quốc, nay bị trục xuất trở về.
Đã gây nợ lại còn bỏ trốn, kết cục của Tần Lĩnh chính là vào tù. Bà Tần cũng không tránh khỏi, nhưng tội danh của bà ta là cấu kết bắt cóc Bùi Lâm.
Báo chí rầm rộ đưa tin về sự thối nát, trơ trẽn của Tần gia.
Chồng thì ra ngoài lừa gạt phụ nữ chiếm đoạt gia sản, cướp đứa trẻ về ngày ngày đánh đập.
Vợ thì vu oan hãm hại, thông đồng xã hội đen giết con chồng, phát điên đến mức bắt cóc cả nhị thiếu gia Bùi thị.
Đông đảo quần chúng tức giận mắng chửi, có học sinh tốt bụng chia sẻ bài báo về diễn đàn trường, minh oan cho Tần Ưu.
Học sinh tốt bụng này, đương nhiên là tiểu đệ có tâm – Lương Khải.
Về phần Tần Nam và Tần Như Mộng, muốn kiện Khuynh Diễm bắt cóc đánh người, nhưng bọn họ không có chứng cứ, náo thế nào cũng không lay ra được sóng gió gì.
Tần Như Mộng lên diễn đàn viết bài tố cáo, nhưng danh tiếng Tần gia thối nát, lại thêm Lương Khải mua một đoàn thủy quân lèo lái quần chúng, kết quả cô ta chỉ nhận được gạch đá.
Tần Nam đi làm thêm tại quán bar, tay chân táy máy trộm rượu đắt tiền, ngựa quen đường cũ đổ lỗi cho nhân viên khác.
Ai ngờ nhân viên này chính là thân thích của chủ quán, Tần Nam không chỉ bị tống cổ, còn bị người ta đánh đến gãy một cái chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT