Nhìn đến khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Khuynh Diễm, một nỗi bất an như rễ cây cắm sâu xuống đáy lòng, len lỏi siết chặt linh hồn hắn.
Tần Ưu vô thức đi về phía Khuynh Diễm, ánh mắt hoảng loạn như đứa trẻ sắp bị vứt bỏ.
Đến khi chỉ còn cách cô một bước, hắn chợt dừng lại, cánh môi mấp máp, giọng nói khẩn cầu yếu ớt.
"Tôi nắm tay cô... có được không?"
"Không."
Đồng tử Tần Ưu co rụt mạnh một cái, trái tim thắt lại đau nhói.
Khuynh Diễm không quan tâm phản ứng của hắn, tiếp tục than phiền: "Bẩn chết được."
Tần Ưu hơi mê man, hắn cúi đầu nhìn xuống, con ngươi phản chiếu hình ảnh đôi tay dính đầy máu.
Máu tanh đỏ tươi đâm vào mắt đau nhức.
Tần Ưu sợ hãi rụt tay lại, vội vàng giấu ra sau lưng.
Tay hắn bẩn rồi! Tay hắn đã bẩn rồi! Về sau hắn sẽ không được nắm tay cô nữa!
"Lau đi." Khuynh Diễm chìa chiếc khăn đến trước mặt Tần Ưu.
Hắn né tránh giấu kín hai tay, không dám nhận lấy khăn từ cô.
"Không muốn lau?" Khuynh Diễm hơi mất kiên nhẫn: "Không lau sạch thì không cho nắm."
"Vậy... tôi lau tay xong, cô cho tôi nắm nhé!" Tần Ưu mong chờ.
"Ừ."
Tần Ưu vội vàng tóm chiếc khăn, chà mạnh lau lấy lau để.
Nhưng dù có lau thế nào cũng không sạch nổi, sắc mặt hắn dần dấy lên ảm đạm.
Khuynh Diễm nhìn đến có chút phiền, ra hiệu vệ sĩ dẫn Tần Ưu ra ngoài rửa tay, nhưng hắn cứ đòi sống đòi chết dính chặt cô.
Tiểu nhân dưới đáy lòng Khuynh Diễm trợn trắng mắt một cái.
Ta ở lại làm chính sự, mi bám theo làm gì?
Bông hoa nhỏ như mi không thích hợp xem cảnh máu me. Cút cút cút!
Hệ Thống: \[...\] Đầu năm nay chuyện cười đều nhạt nhẽo như kí chủ sao? Đại nhân vật không thích hợp xem cảnh máu me?
Kí chủ có phải đã quên ai là người khiến cái nhà này đổ máu lênh láng không?
Tần Ưu cứng đầu không đi, Khuynh Diễm cũng không thể ép buộc.
Lúc cô vừa đến nơi, oán khí dâng ngút trời, linh hồn cô cũng bị cắn nuốt, suýt nữa đã toi đời.
Thả mi đi một chút, mi liền gây chuyện, không thể cho tiểu nha đầu thiện lương ta một ngày bình yên sao?
Mi như thế, sau này ta vứt bỏ mi thì mi làm thế nào? Phiền chết ta!
Khuynh Diễm ấn Tần Ưu ngồi lên sofa, cô nhấc chân đi đến trước mặt Tần Lĩnh, hếch cằm hỏi: "Ông đánh hắn?"
Tên súc sinh mi dám đánh hắn, đánh đến rách rưới tàn tạ thế kia, tí nữa kẻ bị ăn vạ thể nào cũng là ta!
Nào là bôi thuốc, nào là dỗ dành, mi tưởng ta dễ dàng lắm sao?
"Hắn đâm ta bị thương!" Tần Lĩnh nén đau, tức giận phản bác.
"Ông đánh hắn?" Khuynh Diễm mặt không đổi sắc, lặp lại câu hỏi.
Tần Lĩnh cắn răng không trả lời.
Ban đầu ông ta còn hy vọng có người đến cứu mình, hoặc ít nhất con nhóc này cũng ghê tởm thằng nghiệt súc kia mà báo cảnh sát.
Ai ngờ bọn chúng là cùng một giuộc! Đều là những kẻ điên!
"Không trả lời?" Khuynh Diễm nhướng mày, mắt quét một vòng xung quanh, tay chỉ vào chiếc roi nằm trơ trọi trên mặt đất.
"Nhặt nó lên, đánh!"
Vệ sĩ: "..." Đại tiểu thư lại thế nữa rồi! Sao suốt ngày cứ đánh đánh đấm đấm vậy? Người ta còn đang bị thương be bét kia kìa, đánh chết thì tính cho ai?
"Đánh chơi cho vui thôi, đánh chết tôi không chịu trách nhiệm." Là một công dân tốt, phải tuân thủ luật pháp.
Vệ sĩ: "..." Đánh chơi cho vui là chuyên ngành gì? Bọn họ còn chưa được đào tạo đâu!
Vệ sĩ nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng tay đã nhặt roi lên, thành thật đánh Tần Lĩnh.
Không đánh ông ta thì bọn họ sẽ bị đánh, thôi cứ đánh ông ta vậy.
Đại trượng phu! Co được giãn được!
"Bịt chặt miệng. Tôi không thích ồn ào." Khuynh Diễm gõ ngón tay phân phó, nhấc chân đi đến sofa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT