Trời vừa sáng, Diêm Túc liền tức tốc gọi người đưa Khuynh Diễm về Ánh Dương.
Mắt không thấy, tâm không phiền, sau này hắn sẽ hạn chế gặp cô, để tránh bị cô làm nghẹn cho tức chết!
Trước nay mọi người đều e dè khiếp sợ hắn, làm gì có ai ngang ngược áp bức hắn như cô?
Trọng tâm là, mỗi lần nhìn thấy cô cười với hắn, hắn liền không thể mắng, cũng không thể nói nửa câu nặng lời.
Hắn bị làm sao vậy chứ?
Quan ngại người bệnh tâm thần sao?!
Khuynh Diễm cố ý ỷ bệnh làm càn, đứng đắn lập luận: "Mạng anh là do tôi cứu, dù anh không lấy thân báo đáp, thì ít nhất cũng phải có phúc lợi."
Tay ta gãy rồi này, mi tới ôm ôm ta một cái đi!
Ta vất vả chạy từ Bách Linh đến tìm mi, sao mi lại keo kiệt như thế? Một cái ôm cũng không cho ta?
Càng nghĩ càng thấy tiểu ăn vạ làm sai, chỉ có tiểu nha đầu thiện lương làm đúng!
Diêm Túc thật sự bị chọc tới giận quá hóa cười: "Hà tiểu thư đừng quên, người khiến hai chân tôi tàn phế là cô."
Nếu chân hắn không bất tiện, hắn cũng không dễ dàng bị người khác thừa cơ ám toán.
Cùng lắm dùng việc cô cứu hắn tối qua, đổi lấy lần cô đẩy hắn ngã lầu, sau này xem như không ai nợ ai.
Khuynh Diễm đương nhiên không chấp nhận, thời gian một đêm đã đủ để cô nghĩ phương án đối phó.
"Làm người nên ân oán phân minh, ân phải báo, nợ cũng phải trả. Anh được tôi cứu, anh nên ôm tôi một cái để đền đáp. Tôi làm chân anh bị thương, sau này anh… trở thành bạn trai tôi! Tôi chăm sóc anh trả nợ, thấy thế nào?"
Quá hoàn mỹ đúng không?
Ta đúng là thông minh nhất thiên hạ!
Diêm Túc: "..."
Hắn mà còn tiếp tục nói lý lẽ với cô, thì hắn chính là bệnh thần kinh!
"Đưa cô ấy về đi." Diêm Túc đau đầu hạ lệnh.
Trợ lý: "Vâng." Ngài không nghĩ lại sao Diêm tổng?
Tôi thấy cách làm của Hà tiểu thư rất được đó!
Ngài năm nay cũng gần ba mươi rồi, còn chưa từng nói chuyện yêu đương. Dục hỏa công tâm, một số nhu cầu không được giải quyết, nên tính tình mới ngày càng khó ở.
Có bạn gái, thoát kiếp cẩu độc thân, ngài vui vẻ, nhân viên chúng tôi cũng vui vẻ!
Thật lòng trợ lý muốn khuyến khích Diêm Túc mau tiến tới tiến tới đi, nhưng lá gan chuột nhắt của hắn đã ngăn hắn mở miệng.
Hắn chỉ đành làm theo lệnh tiễn Khuynh Diễm về Ánh Dương.
Có điều, hắn đã lén lút cho cô số điện thoại cá nhân và địa chỉ biệt thự của Diêm Túc.
Truy bạn trai phải truy mạnh bạo, Hà tiểu thư cố lên! Toàn thể nhân viên Diêm thị ủng hộ cô!
—
Trong phòng kín, tài liệu được phóng chiếu lên màn ảnh lớn, sắc mặt trợ lý nghiêm trọng nói: "Bác sĩ Chu đã sớm phản bội chúng ta."
Một năm trước, Diêm Túc muốn tra rõ kẻ chủ mưu gây ra sự cố ngã lầu.
Nhưng thời điểm đó nguyên chủ đang vướng phải scandal, bị bạo lực mạng tấn công đến mắc chứng trầm cảm. Sau khi bị Hà gia đưa tới Diêm gia, cô còn nhiều lần lén lút tự sát.
Vì vậy, Diêm Túc mới chuyển cô vào bệnh viện Ánh Dương, để đội ngũ y tế chữa trị trông coi cô, chứ hắn không hề tra tấn hay hành hạ như những gì người ngoài đồn đại.
Trợ lý đã điều tra lý lịch bác sĩ Chu, thân thế minh bạch, năng lực chuyên môn vượt trội, nên mới chọn hắn ta làm bác sĩ chủ trị.
Ai ngờ tên đó nửa đường làm phản.
Chẳng biết từ lúc nào, đã đổi thuốc chữa trầm cảm thành thuốc kích thích thần kinh, dẫn đến bệnh tình cô ngày càng nghiêm trọng.
Mấy hôm trước còn đưa điện thoại cho cô, hại cô suýt nhảy lầu tự sát.
Sự việc nhìn ngoài mặt là hãm hại nguyên chủ, nhưng trên thực tế, là đối đầu Diêm Túc.
"Bác sĩ Chu đã bỏ trốn ra nước ngoài, chúng tôi vẫn đang rà soát các bệnh viện tìm kiếm hắn." Trợ lý cẩn thận thấp thỏm, sợ mình sẽ biến thành tấm thớt bị chém thay con cá họ Chu.
Hơi thở Diêm Túc ám trầm, đôi mắt dưới lớp mặt nạ ẩn hiện suy tư phức tạp.
Hà Khuynh Diễm từ bệnh trầm cảm biến chứng thành rối loạn đa nhân cách, cũng có một phần trách nhiệm của hắn.
Là do hắn đã tin lầm người, mới khiến bệnh tình cô trở nên nghiêm trọng.
Diêm Túc suy nghĩ hồi lâu, lạnh nhạt hỏi: "Còn scandal của Hà Khuynh Diễm thì thế nào?"
Trợ lý nhanh chóng chuyển đổi tài liệu: "Đây là tên diễn viên vu oan bôi nhọ Hà tiểu thư. Có vẻ hắn đã bị ai đó tra tấn, giữa trán hắn có một hình xăm rất đáng sợ, thần trí cũng nửa điên nửa dại. Khi nhìn thấy chúng tôi, hắn cứ liên tục kêu cứu mạng."
Diêm Túc nhíu mày. Ai tra tấn?
Lẽ nào là kẻ chủ mưu uy hiếp bịt đầu mối?
"Nhưng may là hắn rất phối hợp khai báo." Trợ lý tiếp tục nói: "Người sai khiến hắn là nữ diễn viên Lục Lệ Trà. Sau khi điều tra sâu hơn, tôi phát hiện chuyện này còn liên quan đến tập đoàn Lâm thị."
Lục Lệ Trà chính là tiểu tam, vụng trộm với Chủ tịch Lâm thị. Hai người bị phóng viên chụp ảnh đăng lên báo mạng.
Lão già Lâm thị kịp thời đập tiền gỡ xuống. Nhưng ông ta vẫn chưa yên tâm, vì vậy đã kéo Hà Khuynh Diễm đứng ra làm bia đỡ đạn thu hút dư luận.
Đây cũng không phải thủ đoạn gì lạ lẫm.
Mỗi khi quan chức chính phủ hoặc lãnh đạo cao tầng của tập đoàn nào đó xảy ra tai tiếng, các ông ta thường đẩy scandal minh tinh lên để đánh lạc hướng cư dân mạng.
Quần chúng thích nhất là xôn xao về đời tư nghệ sĩ, để họ bận rộn đi mắng chửi, họ liền không còn thời gian quan tâm bê bối của các ông lớn.
Nhưng Diêm Túc vẫn cảm thấy chuyện này có điểm không thích hợp.
Hiện nay có rất nhiều minh tinh nổi tiếng, tại sao phải kéo một Ảnh hậu hết thời như Hà Khuynh Diễm ra gánh tội?
Trợ lý đoán được nghi vấn, chủ động giải thích: "Trước đây Lục Lệ Trà từng có mâu thuẫn với Hà tiểu thư, đây hẳn là chủ ý của cô ta."
"Nhưng cô ta và Lâm thị không có lịch sử liên lạc với bác sĩ Chu..." Có lẽ hai việc này chỉ là trùng hợp xảy ra cùng lúc.
Diêm Túc trầm mặc không đáp, cũng không rõ hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy nhiệt độ toát ra từ hắn ngày càng lạnh lẽo.
Chẳng biết im lặng đè nén bao lâu, hắn mới phân phó nói: "Đăng bài đính chính giúp Hà Khuynh Diễm."
"Vâng?" Trợ lý kinh ngạc há hốc miệng.
Diêm tổng là… đang bênh vực bao che Hà tiểu thư hả?!
Mới sáng nay còn từ chối người ta, quay lưng một cái liền tự vả mặt mình?
"Tối qua Hà Khuynh Diễm cứu tôi, xem như trả ân tình." Diêm Túc tùy tiện giải thích.
Nhưng trợ lý biết, Diêm tổng không tùy tiện chút nào.
Trước đây ngài làm gì cũng chưa từng giải thích với nhân viên, biểu hiện bây giờ của ngài… Khẳng định là chột dạ!
"Vâng, tôi đã hiểu." Trợ lý lời ít ý nhiều đáp.
Diêm Túc gõ gõ ngón tay lên thanh vịn xe lăn: "Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, cho Lâm thị phá sản đi."
Trợ lý tiếp tục lời ít ý nhiều đáp: "Vâng, tôi đã hiểu." Sự chột dạ của ngài tăng lên gấp bội.
Diêm Túc nhìn xung quanh ngẫm nghĩ, bất chợt nói: "Nước trà hôm nay uống không ngon, cho Lục Lệ Trà giải nghệ đi."
"Vâng, tôi đã..." Từ từ, nước trà không ngon thì nên nhắc nhở người pha trà, chuyện này liên quan gì đến Lục Lệ Trà?!
Diêm tổng, ngài bịa lý do cũng quá tùy tiện rồi!
Ngài là đang vũ nhục trí thông minh của tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT