Đến chính bản thân Mộ Ngôn cũng không biết mình đã bị hạ lời nguyền gì, hay kẻ nào đã nguyền rủa hắn.

Vào lúc Khuynh Diễm chẳng hề tìm thấy manh mối, thì Selina chợt nói cô ấy có biện pháp.

Chỉ cần dùng ma pháp của cô ấy, làm chậm tốc độ nghịch chuyển thời gian. Lời nguyền bị trì hoãn, vậy liền có thể kéo dài sinh mệnh Mộ Ngôn.

Khuynh Diễm không vội chấp nhận, mà hỏi cái giá phải trả là gì.

Selina chỉ đáp rằng… chờ sau này sẽ đòi tiền chuộc.

Mùa đông năm đó tưởng chừng như rung chuyển giá rét, nhưng cuối cùng lại trôi qua rất bình yên nhẹ nhàng. Chỉ là, đâu ai biết dưới mặt hồ phẳng lặng, liệu có cất giấu cơn sóng ngầm tùy thời đều sẽ chuyển thành bão giông.

Tiếng chuông thánh đường lần nữa vang lên, báo hiệu thị trấn Todoro lại bắt đầu một ngày mới.

Buổi sáng đầu tiên của mùa đông năm năm sau, là một buổi sáng có bầu trời trong xanh rất đẹp.

Không khí nhộn nhịp vui mừng, những thiếu niên thiếu nữ cưỡi chổi thần bay lượn, hướng đến ngôi trường pháp thuật "Love and Light".

Họ mặc đồng phục mùa đông, ríu rít như bầy chim non tràn ngập sức sống.

Sau năm năm không ngừng phấn đấu, Todoro đã từ một vùng đất chỉ chứa tầng chót của xã hội, trở thành nơi đáng sống nhất vương quốc Magixland.

Thầy hiệu trưởng đạt được tâm nguyện đời mình, một năm trước đã tự hào về hưu. Ngôi trường đào tạo phù thủy được giao lại cho Khuynh Diễm tiếp quản.

Thế hệ học sinh đầu tiên mà cô đào tạo, đều đã trở thành những nhân vật lớn nổi danh.

Điển hình là Chủ tịch Hội Đồng Phù Thủy Charles Norwood, quản lý tập thể vô cùng đoàn kết kỷ luật.

Hay là thầy thuốc thiên tài Mộ Ngôn, thuật chữa trị đã đạt đến trình độ hồi sinh.

Mọi chuyện trong ngoài đều diễn ra rất tốt đẹp, cuộc sống hạnh phúc này tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng cũng vào buổi sáng bầu trời trong xanh hôm đó, Selina đã đến tìm Khuynh Diễm và nói… ngày mai mình sẽ chết.

Làm trái trọng trách một Nhiệm Vụ Giả, đơn phương phản bội tổ chức, bị trừng phạt chỉ là chuyện sớm muộn.

Sự tĩnh mịch bất chợt đổ xuống kéo dài, Khuynh Diễm im lặng rất lâu mới chậm chạp hỏi: "Là vì giúp đỡ Mộ Ngôn sao?"

Với ma pháp của Selina, tổ chức bên ngoài không dễ dàng thao túng cô ấy, trừ khi sức mạnh cô ấy đã trở nên suy yếu.

Mà nguyên nhân duy nhất có thể làm cô ấy yếu đi, là kéo dài sinh mệnh cho Mộ Ngôn.

Gương mặt Selina vẫn đầy bình thản, chỉ là giọng nói dường như đã ít đi mấy phần lạnh nhạt: "Sau khi tôi chết, sẽ không còn ai chế ngự pháp thuật nghịch chuyển thời gian nữa. Tôi chỉ có thể làm được đến đây, sau này tiểu thư hãy tự mình bảo trọng."

"Hôm nay tôi tới, là để yêu cầu tiểu thư đưa tiền chuộc năm đó cô còn nợ tôi."

"Cô muốn đổi lấy thứ gì?" Khuynh Diễm chậm rãi nâng ấm trà, âm thanh không chứa toan tính, cứ như dù cái giá phải trả có lớn đến đâu, cô cũng không ngần ngại hoàn trả cho cô ấy.



"Thứ tôi muốn…" Selina cố tỏ ra thật lãnh đạm xa cách: "Là một người bạn. Bây giờ tiểu thư đã là bạn của tôi, phải không?"

Bàn tay Khuynh Diễm khựng lại, tia ngỡ ngàng lướt qua đáy mắt cô.

Một… người bạn sao?

Cái giá phải trả, chỉ có thế thôi sao?

Nhưng bạn bè thì được lợi gì? Có phải cô ấy quá ngốc nghếch rồi không?

Selina dường như đoán được điều mà Khuynh Diễm thắc mắc, trầm tĩnh tự mình giải thích: "Tiểu thư đã nói, nếu tôi muốn có người chờ mình trở về, thì cứ đến trang viên của cô. Nhưng tôi không muốn đến với vai trò người hầu, tôi muốn có một người bạn chờ đợi tôi."

Khuynh Diễm trầm mặc nhìn lá trà xoay tròn trong chiếc tách men sứ, ánh mắt cô vẫn tĩnh mịch sâu thẳm khiến người khác không thể hiểu thấu đáy lòng cô.

Qua một lúc lâu, cô nhạt giọng đề nghị: "Ngày mai cùng tôi dùng cơm chiều đi."

"Người hầu sẽ không ngồi ăn cùng bàn với gia chủ." Selina nguyên tắc từ chối.

Khuynh Diễm giơ tay ngăn ánh nắng chói chang rơi vào mắt mình, âm thanh nhẹ tênh hờ hững: "Vậy bạn bè, có thể không?"

Selina thoáng chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu liễm chỉ để lại biểu tình lãnh đạm phản hồi: "Có thể, thưa tiểu thư."

Một ngày trôi qua ngắn ngủi đến chẳng kịp cho con người thời gian chớp mắt. Buổi chiều hôm sau vẫn bình thường như bao buổi chiều khác, ánh nắng vẫn mang màu vàng nhạt, và bầu trời vẫn trong vắt êm đềm.

Nhưng đây là lần đầu tiên Selina ngồi ăn cơm cùng bàn với Khuynh Diễm bằng tư cách một người bạn.

Không gian yên ắng chỉ có tiếng bát sứ lách cách va vào nhau, hai người trong phòng đều chẳng ai nói với ai lời nào.

Nắng chiều mệt nhọc lặn xuống chân núi, ánh tà dương len lỏi qua khung cửa sổ, dát lên sườn mặt Selina một màu đỏ trầm buồn.

Sự lạnh lùng xa cách chẳng biết từ lúc nào đã biến mất, nơi đáy mắt cô chỉ còn tia sáng lẳng lặng nhu hòa.

Cô chủ động đưa đến một chiếc hộp gỗ, từ tốn nói: "Quà tạm biệt. Tôi tặng tiểu thư."

Người đối diện chỉ an tĩnh gật đầu đáp lại.

Hôm nay Khuynh Diễm không nói những câu đùa giỡn như mọi khi, khiến Selina cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Tiểu thư." Cô cất tiếng gọi.

Thiếu nữ bên kia chậm rãi ngước mắt, hướng ánh nhìn đến tỏ ý chờ cô nói lời tiếp theo.

Nhưng Selina lại chỉ trầm mặc rồi lắc đầu: "Cũng không phải việc gì quan trọng." Chỉ là ngẫu nhiên muốn gọi tiểu thư, bởi sau này có lẽ tôi chẳng thể gặp lại cô nữa.

Khoảng lặng tĩnh mịch lần nữa kéo dài, rồi chợt Selina nghe thấy một lời tự giới thiệu: "Tôi tên Khuynh Diễm, Khuynh trong khuynh thành, Diễm trong diễm hỏa."



Không phải Kadienne Granderi.

Mà là Khuynh Diễm.

Thiếu nữ vừa nói, lại vừa dùng rượu chậm rãi viết lên mặt bàn, ngón tay chuyển động nắn nót từng nét chữ.

Selina tập trung nhìn thật cẩn thận, dường như đang cố khắc ghi cái tên này vào sâu đáy lòng.

Tà dương cũng dần ngã xuống.

Giữa những tia nắng yếu ớt sắp tắt, có một cô gái trịnh trọng hướng về phía Khuynh Diễm, nghiêm túc nói ra từng câu chữ: "Cả đời Selina Williams, không còn người thân, không cần tình cảm. Nhưng tôi có một người bạn duy nhất, tên cô ấy là Khuynh Diễm."

Khuynh Diễm hơi mấp máy môi, dường như cô muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng gió lạnh rít gào bên ngoài đã che lấp âm thanh cô.

Buổi ăn kết thúc khi chiếc bát men sứ trắng ngần trên tay Selina rơi chạm mặt đất.

Nhưng mảnh sứ vỡ nát ngổn ngang, cô gái mặc quần áo nữ hầu an tĩnh trút xuống hơi thở cuối cùng.

Không có lời từ biệt đau đớn hay nước mắt đưa tiễn bi thương, cứ như vậy yên lặng rời đi trong buổi chiều lạnh giá gió tuyết rít gào.

Thời điểm Mộ Ngôn biết chuyện chạy đến, thì bầu trời cũng đã bị che lấp bởi bóng đêm, những bông tuyết lất phất phủ kín bậu cửa sổ.

Mọi người tại trang viên hối thúc hắn dùng phép hồi sinh cứu sống Selina. Nhưng thứ ma pháp mà năm năm qua hắn cứu được vô số sinh mệnh, lần này lại chẳng cách nào phát huy tác dụng.

Khuynh Diễm vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh như vậy, không truy vấn nguyên nhân, cũng không cố tìm giải pháp.

Đôi mắt cô một mảnh tĩnh mịch thờ ơ, dường như sự sống chết của người nữ hầu bên cạnh cô bao nhiêu năm qua, cũng chẳng đáng để cô một lần tỏ ra bối rối đau lòng.

Mọi người đều nói tâm cô thật lạnh lẽo, có lẽ cô còn chẳng có trái tim.

Chỉ một mình Mộ Ngôn vẫn luôn yên lặng đi sát cô, cẩn thận nắm lấy tay cô, như đang cố san sẻ điều mà cô chẳng biểu hiện.

Mùa đông năm đó rất lạnh, Selina rời đi không lâu, thì Mộ Ngôn bắt đầu đổ bệnh.

Tóc hắn không còn mang màu trắng bạc, mà dần chuyển thành đen tuyền, dấu hiệu bạch tạng trên người cũng từ từ biến mất.

Đến khi ma pháp chữa lành của hắn chẳng sử dụng được nữa, thì Mộ Ngôn tự mình hiểu rõ… có lẽ hắn sắp phải đi rồi.

Nhưng tại sao lại là lúc này?

Selina chỉ vừa mới ra đi, nếu cả hắn cũng biến mất, vậy một mình cô giáo biết phải làm sao?

Cô cư xử như mọi việc đều ổn, nhưng trong lúc vô tình, cô bắt đầu chạm vào hắn nhiều hơn, dường như muốn xác nhận cơ thể hắn vẫn còn mạch đập và hơi ấm, xác nhận hắn vẫn còn đang sống bên cạnh cô.

Mộ Ngôn đã từng sợ hãi, vì chẳng rõ sau khi chết mình sẽ đi về đâu, nhưng bây giờ chuyện làm hắn sợ hơn cả, là cảnh tượng Khuynh Diễm một mình đứng trước bia đá lạnh lẽo, mà bên cạnh chẳng có hắn nắm lấy tay cô.

Mùa đông năm nay tràn ngập giá rét, chỉ còn thi thể hắn… làm sao có thể sưởi ấm cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play