Lani đã bị nhốt vào tầng hầm, Cổ Thư Ma Thú cũng bị tiêu hủy.
Thị trấn Todoro được pháp bảo của Selina vây quanh, ngăn cản binh lính bên ngoài tiến vào. Mọi rắc rối đều được cô ấy xử lý rất ổn thỏa.
Selina cứ tưởng, chỉ cần dàn xếp kéo dài thời gian, chờ Mộ Ngôn tỉnh dậy, thì Khuynh Diễm sẽ trở về cùng mình giải quyết cục diện.
Nhưng Mộ Ngôn lại một lần nữa chiếm trọn sự chú ý của Khuynh Diễm.
Hắn thức tỉnh ma pháp đỉnh cao... Hồi sinh người chết, một năng lực vô cùng phiền phức!
Bởi vì hồi sinh không thuộc hệ chiến đấu, mà thuộc hệ chữa trị quý hiếm.
Nếu chuyện này lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ có nhiều kẻ mang ý đồ xấu tấn công hắn, muốn cướp hắn về phục vụ họ.
Tình huống của Mộ Ngôn bây giờ rất dễ gặp nguy hiểm, nhưng hắn không hề cảm thấy căng thẳng, thậm chí tâm trạng còn vô cùng tốt đẹp.
Bởi vì trước đây, chỉ có hắn chủ động dính lấy Khuynh Diễm, nhưng giờ thì lúc nào cô cũng giữ hắn trong tầm mắt.
Chỉ cần không nhìn thấy hắn một chút thôi, là cô đã lập tức đi tìm hắn rồi.
Chuyện này làm Mộ Ngôn có cảm giác... giá trị của mình đã được nâng lên một tầm cao mới!
Hắn là một người rất quan trọng với cô giáo nha!
Selina cầm khay thức ăn đi ngang qua, liếc mắt phán: "Mua dây buộc mình."
Mộ Ngôn đang vui vẻ thì liền khựng lại, ủy khuất dụi dụi khuôn mặt vào cổ Khuynh Diễm.
Cô giáo, em không có mua dây.
Em chỉ muốn ở bên cô thôi mà...
"Selina, cô muốn thử trải nghiệm mua một sợi dây không?" Khuynh Diễm đưa tay vuốt vuốt lưng Mộ Ngôn, nhếch môi cười nói: "Tôi bán cho cô một tên người chó."
Radley đang lăn lộn trên sàn nhà, lỗ tai lập tức giật giật hai cái.
Người chó?
Hình như là đang ám chỉ hắn?
Nhưng mua dây nghĩa là gì?
Selina không thèm trả lời, trực tiếp cầm khay thức ăn rời khỏi phòng khách.
Radley giơ móng vuốt gãi gãi đầu, sau một lúc suy nghĩ thì vẫn không hiểu.
Khuynh Diễm lười giải thích cho hắn, vì vậy hắn bắt đầu chạy theo hỏi Selina.
Mãi tới buổi tối một tháng sau, cô chợt hẹn hắn đến nơi vắng vẻ nói chuyện riêng.
Radley không chút đề phòng chạy tới điểm hẹn, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn thấy Selina, thì đã bị ai đó đánh vào gáy, bất tỉnh tại chỗ...
—
Khuynh Diễm đứng trước phòng giam, quan sát cô gái tóc nâu đang hôn mê trên giường đá: "Tại sao đã một tháng mà cô ta vẫn chưa tỉnh?"
Selina suy đoán nói: "Có lẽ ma thuật cô ta quá yếu, không đủ sức hấp thụ ma pháp đỉnh cao."
Khuynh Diễm nhạt giọng phủ định: "Ma thuật hệ ánh sáng, được thiên đạo phò trợ, bẩm sinh cô ta không hề yếu."
Lani là nữ chính, không lý nào lại yếu đến mức không hấp thụ nổi ma pháp.
"Trừ khi..." Khuynh Diễm hơi híp mắt, giọng nói ẩn hiện nghi ngờ: "Có người cố ý thao tác khiến cô ta không tỉnh dậy." Muốn chặt đứt manh mối để ta không điều tra được kẻ đứng sau.
"Tôi đã thử rất nhiều cách, nhưng đều không có tác dụng. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục chờ." Selina đều đều giọng nói.
Khuynh Diễm tính toán thời gian: "Pháp bảo vây quanh Todoro còn duy trì được bao lâu?"
"Tiểu thư yên tâm, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì trong vòng ba năm sẽ không kẻ nào có thể xâm nhập vào thị trấn." Selina đảm bảo.
Khuynh Diễm liếc mắt nhìn Lani, hờ hững mỉm cười: "Vậy tiếp tục chờ xem, cô ta có thể ngủ liên tục suốt ba năm không."
Cuộc trò chuyện kết thúc, hai người quay lưng rời khỏi phòng giam, bóng tối bên trong an tĩnh không một tiếng động.
Chẳng biết qua bao lâu, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân đều đều từng nhịp, giọng nói cô gái lành lạnh vọng vào: "Chuẩn bị đi, tối nay sẽ trở về."
Lani vốn đang bất tỉnh nằm trên giường đá, lúc này lại chậm chạp mở mắt ngồi dậy.
Mái tóc nâu rối tung bám vào một bên mặt bẩn thỉu, con ngươi sậm màu tràn ngập hắc ám: "Được."
—
"Cô giáo... hôm nay... không thấy... anh Radley... đâu hết." Mộ Ngôn ngồi ở bàn ăn, tò mò quay đầu nhìn khắp xung quanh.
Khuynh Diễm nhét chiếc thìa vào tay hắn: "Cậu quan tâm tên người chó đó quá nhỉ?"
Ăn không lo ăn, cứ nhăm nhe trèo tường ngay trước mặt ta.
Dạo này ta thiện lương quá nên mi nhờn à?
"Không phải... quan tâm... mà là..." Mộ Ngôn chậm rì rì chỉ mớ sườn dê chất cao trên bàn: "Không có... anh Radley... thì ai... giải quyết... cái này?"
Thức ăn ở đây đều được mua bằng tiền mồ hôi nước mắt của cô giáo, không thể lãng phí nha.
Mộ Ngôn chống cằm suy nghĩ, qua một lúc lâu, quyết định nói: "Nếu... anh Radley... không về... vậy cứ... đem sườn... cho Charles... đi."
Khuynh Diễm: "???"
Hết Radley rồi lại tới Charles?
Rốt cuộc tiểu ăn vạ định cắm cho ta bao nhiêu cái sừng?
Mộ Ngôn từ tốn bổ sung: "Gần đây... Charles... vừa nhận nuôi... một con chó... biết đâu... nó sẽ... thích ăn."
Nếu Radley nghe thấy lời này, thì chắc hắn sẽ cảm động trước sự so sánh của Mộ Ngôn lắm.
Uổng công lâu nay ta xem cậu là huynh đệ chí cốt, cậu lại nói đồ ăn của ta là thức ăn cho chó!
Khuynh Diễm dùng ánh mắt sâu xa nhìn Mộ Ngôn, có đôi lúc cô cảm thấy tiểu ăn vạ đang giả heo ăn thịt hổ.
Tuy hắn ngốc nghếch chậm chạp, nhưng những người xung quanh ai cũng từng bị sự ngây thơ của hắn hố không dưới một lần.
Trong đó bao gồm cả cô.
Mộ Ngôn cẩn thận hỏi: "Tại sao... cô giáo... lại lườm... em nha?"
Lời vừa rồi của hắn có chỗ nào không đúng, nên làm cô tức giận sao?
"Đây là nhìn, không phải lườm." Khuynh Diễm gõ gõ bàn nhắc nhở: "Tập trung ăn cơm."
Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, kéo tay áo cô nói: "Em muốn... hôn hôn..."
Hôn để chứng tỏ, cô giáo không giận em.
Khuynh Diễm tức khắc từ chối: "Không hôn."
Đang ăn miệng toàn dầu mỡ, hôn gì mà hôn!
"Rõ ràng... là... giận rồi..." Bình thường đều thích hắn hôn hôn, nhưng giờ lại xua đuổi hắn, chứng tỏ cô đang giận hắn mà.
"Hôn..." Mộ Ngôn đứng dậy rời khỏi ghế, chầm chậm bước đến muốn chạm môi lên mặt cô.
Khuynh Diễm kịp thời giơ tay giữ lại má hắn: "Không được hôn." Cấm bôi mỡ heo lên mặt ta!
"Hôn... hôn đi mà..." Mộ Ngôn lắc đầu, cố rướn người về phía trước: "Một cái thôi..."
Đầu óc Khuynh Diễm chợt xoay chuyển, cười nói: "Hôn cũng được, nhưng là tôi hôn cậu."
Mộ Ngôn hơi dừng lại, dường như có chút phân vân.
Nhưng sau mười lăm giây suy nghĩ, hắn liền chầm chậm gật đầu đồng ý.
Miễn là có hôn, sẽ chứng tỏ cô không giận hắn, ai hôn ai đều không quá quan trọng.
Khuynh Diễm bôi dầu mỡ từ môi mình lên má Mộ Ngôn, này thì đòi hôn!
Cho bẩn chết mi!
Nhưng thiếu niên người ta căn bản không chê bẩn, người ta còn vui vui vẻ vẻ sờ tay lên má mình, làm dầu mỡ bắt đầu dây ra, cả khuôn mặt lẫn bàn tay đều một màu bóng loáng.
Khuynh Diễm: "..."
Không được rồi.
Hình như ta mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhìn hắn bẩn thế này làm ta chịu không nổi.