Biệt thự Sở thị nằm ở khu cao cấp, những người nơi đây đều có quyền có thế, xem trọng mặt mũi.
Đào khắp giới thượng lưu cũng không tìm được kẻ nào mặt dày như Bùi Cẩn. Đã dùng thân phận đại thiếu gia Bùi thị tiến vào khu sang trọng này, còn dám la hét ầm ĩ giữa đêm khuya.
Giờ thì Khuynh Diễm sâu sắc hiểu được, tại sao Bùi gia luôn muốn từ mặt hắn, cha mẹ hắn mỗi ngày đều phát điên vì hắn.
Đáng tiếc, cô không phải Bùi gia, cũng không phải cha mẹ hắn.
"Tiểu Diễm, em đang làm gì đó?"
"Tiễn anh một đoạn."
Khuynh Diễm bẻ bẻ ngón tay, môi cong cong rực rỡ, đáy mắt tĩnh lặng lóe lên tia sáng, chậm rãi bước đến mở cổng.
"Không không! Anh nghĩ lại rồi, anh đứng bên ngoài nói là được, chuyện cũng không quan trọng lắm!" Bùi Cẩn xua xua tay, lùi lại mấy bước.
"Tôi mời anh vào." Giờ mới biết sợ? Muộn rồi!
"Tiểu Diễm, từ từ đã, em nghe anh nói." Bùi Cẩn co chân nép vào góc.
Khuynh Diễm đi tới kéo hắn, Bùi Cẩn sống chết dùng ngón tay bấu chặt cổng, đu cả người lên thanh sắt, miệng kêu gào cứu mạng.
Khuynh Diễm cười tươi rói, thô bạo giật mạnh tách hắn ra, đóng sập cổng lại, lôi xềnh xệch vào trong biệt thự, đánh một trận.
Cho mi đến tìm ta! Cho mi dám gây sự! Cho mi xin ta tha thứ! Cho mi giằng xé tâm can! Cho mi tim như vỡ nát! Cho mi diễn kịch! Cho mi làm trò hề! Cho mi gọi ta Tiểu Diễm!
Khuynh Diễm đánh có chút mệt, dừng lại đi vào bếp rót ly nước, uống mấy hớp.
Uống xong, cô quay lại phòng khách, tiếp tục đánh!
Bùi Cẩn: "..." Còn chưa xong nữa sao?
Không phải Bùi Cẩn không muốn phản kháng, mà là hắn hoàn toàn không đủ khả năng phản kháng.
Động tác Khuynh Diễm nhanh nhẹn dứt khoát, lại không chừa cho người khác một khe hở để tránh né.
Nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng người bị đánh là hắn cảm nhận rất rõ, đau chết mất!
Không biết xương đã gãy hết chưa? Còn khúc xương nào nguyên vẹn không...
Khuynh Diễm đánh thêm một lúc lâu mới ngừng lại, nhìn kiệt tác của mình, cảm thấy tương đối hài lòng.
Thở ra một hơi, mỏi tay quá!
"Tiểu Diễm, đánh cũng đã đánh rồi, em nghe anh nói một lời đi." Bùi Cẩn gian nan khẩn cầu.
"Không nghe." Khuynh Diễm cự tuyệt.
"Tiểu Diễm, em nhanh đi cứu thằng nhóc nhà anh, chần chờ sẽ chết người mất." Bùi Cẩn kiên quyết nói.
"Anh lén lút có con bên ngoài? Bác Bùi biết không?"
Bùi Cẩn: "..." Không phải con hắn!
"Là Bùi Lâm, là Tiểu Trư của em đó Tiểu Diễm." Bùi Cẩn quăng nồi: "Em nỡ bỏ mặc vị hôn phu của mình sao?"
Khuynh Diễm co rút khóe miệng.
Tiểu Trư? Vị hôn phu? Của ta?!
Con mẹ nó!!
Tên lang băm này là muốn ta đánh chết hắn!
Bùi Cẩn thấy khí thế Khuynh Diễm lại trở nên hung hãn, hắn lập tức phóng ra sau sofa, nhanh chóng khóc lóc kể lể một hơi.
"Tiểu Trư bị lão Bành bắt đi rồi, em không mau cứu hắn, trong sạch của hắn khó mà giữ được. Hắn là vị hôn phu của em, là hạnh phúc nửa đời còn lại của em. Tiểu Diễm, em có thể trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài, nhưng không được nhẫn tâm với chính thất của mình!"
Chính thất cái thứ đồ chơi gì?
Sinh viên chuyên ngành văn học đều quăng nồi thế này sao?
Khuynh Diễm tươi cười, tay vớ lấy điều khiển ti vi, nhếch môi hỏi: "Muốn biết thế nào là trêu hoa ghẹo bướm không?"
Đánh bằng tay mi không đau đúng không? Được! Ta lấy vũ khí đánh mi!
Bùi Cẩn lùi về phía sau, nhưng chân hơi run không lùi nổi nữa, tay bám chặt vách tường, cố chấp rống to.
"Tiểu Diễm, lão Bành muốn em dùng Tần Ưu trao đổi, không phải rất đơn giản sao? Một Tần Ưu đổi lấy một Bùi Lâm, rất đáng giá! Tần Ưu chỉ là nhất thời, còn Bùi Lâm mới là mãi mãi. Em đừng cố chấp mù quáng nữa, tỉnh lại... A A A A A!"
Bùi Cẩn hét lên đau đớn, hắn không nhớ mình bị đánh bao lâu, cũng không nhớ mình trải qua bao nhiêu khốn khổ, cuối cùng... đau đến bất tỉnh.
Bùi Cẩn tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, đập vào mắt chính là chiếc giường trắng tinh trong bệnh viện, có người dùng mực tàu viết lên cánh tay hắn.
– – Phục vụ tận tâm, không cần cảm tạ!
Bùi Cẩn nhìn một lúc lâu mới kịp phản ứng.
Đứa con gái bạo lực đó!!
Nói chuyện thì không nói, vừa lao vào đã đánh người!
Có nữ nhân nào lại cục súc như cô ta không chứ?!
Nhưng mà...
Không sao cả, dù gì thì hắn cũng đã đạt được mục đích.
Để xem cô ta còn vui vẻ được bao lâu!
Bùi Cẩn hả hê, kích động cười to, vô tình động tới vết thương, đau đến nhe răng.
–
Khuynh Diễm cao hứng chào đón ngày mới tốt lành, ngủ một giấc, mọi thứ đều trở nên xinh đẹp.
Nhìn đồng hồ vừa điểm mười giờ sáng, tâm trạng cô càng thêm vui vẻ. Hôm nay là thứ bảy, không cần dậy sớm đi học nha.
Tên ăn vạ kia cũng không gõ cửa gọi hồn bắt cô dậy ăn sáng, đã từ rất lâu, rất lâu rồi mới được ngủ một giấc thoải mái thế này.
Vươn vai, tiếp tục lăn giường, lăn giường, lăn giường.
Khuynh Diễm lăn giường đến gần mười một giờ thì đi xuống nhà, vào bếp tìm cơm.
Kì quái!
Cơm đây, thức ăn cũng ở đây, đều rất đẹp mắt, còn có cả đồ tráng miệng... thiếu cái gì ấy nhỉ?
Hệ Thống mệt tâm thở ra ba chữ: \[Đại nhân vật.\]
Đúng rồi!
Tên ăn vạ kia đâu?
Không ở đây chờ ta? Không dọn cơm cho ta ăn à?
Vô trách nhiệm như thế!
Ta bị bỏ đói sinh bệnh thì không còn ai để hắn ăn vạ nữa đâu đấy!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT