[Thế giới trước, kí chủ có 800.000 điểm. Cô diệt trừ ác quỷ, thiêu
hủy sinh thi, tích được nhiều công đức, nên điểm thưởng nhiệm vụ lần này cao hơn bình thường, được 300.000 điểm.]
[Bên cạnh đó, theo thỏa thuận của chúng ta, cô hoàn thành hai nguyện
vọng, được thêm 200.000 điểm. Kí chủ có ý kiến gì về tổng số điểm này
không?]
Hắc Khuyển rành mạch rõ ràng hỏi.
Khuynh Diễm chỉ nhìn trọng tâm: "Đã đạt 1.000.000 điểm, ta có thể trở về thế giới thực."
[A! Đúng thế! Chúc mừng kí chủ nha!] Trên màn hình hiện lên hiệu ứng
pháo hoa, Hắc Khuyển hi hi ha ha nói: [Trên lý thuyết chính là như vậy,
còn thực tiễn thì không.]
Khuynh Diễm khựng lại hai giây.
Sau đó trực tiếp đập bàn!
Mẹ kiếp!
Lũ lừa đảo bọn mi muốn lật lọng?
[Không phải ta lật lọng, là do đường truyền không gian vừa bị hỏng,
nên tạm thời không thể đưa Nhiệm Vụ Giả về thế giới thực được.]
Hắc Khuyển thích chí cười: [Trong thời gian chờ đợi đường truyền sửa chữa, kí chủ hãy đi làm thêm vài nhiệm vụ nhé.]
Khuynh Diễm: "..." Ta vừa đủ điểm, bọn mi liền hỏng?
Trùng hợp như vậy?!
Có mà cái rắm ấy!
Thứ tổ chức lừa đảo!
Bọn mi chính là một lũ chó chết!
Hắc Khuyển: [...] Cô lại dám mắng nó là chó?
Còn là chó chết nữa chứ?!
Bị nhốt đến thiên thu bất tận cũng đáng đời cô!
— —
Người đàn ông tức giận khiển trách: "Ta đã căn dặn ngươi không được
tiết lộ bất cứ thứ gì với JY, ai cho phép ngươi tự ý hành động?"
Tiếng trẻ con thút thít kêu lên: [Nhưng đại nhân vật đã hỏi, ta không thể giấu hắn...]
Người đàn ông ngắt lời: "Hắc Khuyển, ngươi đừng quên, chủ nhân hiện
tại của ngươi là ta, chứ không phải JY. Những việc ta làm, đều vì muốn
tốt cho hắn."
[Nếu muốn tốt cho đại nhân vật, vậy tại sao khi tổng bộ cử ác quỷ đến làm Nhiệm Vụ Giả, chủ nhân lại không ngăn cản họ?] Hắc Khuyển cảm thấy
không hợp lý.
Con quỷ kia còn hạ lời nguyền lên linh hồn Tịch Dạ, nếu không có Khuynh Diễm, thì hắn đã thật sự rơi vào nguy hiểm.
Đây là tốt cho hắn, hay là đang hại hắn?
Người đàn ông nhíu mày: "Muốn đạt được mục đích, thì nhất định phải có hy sinh."
Dựa theo tốc độ hồi phục sức mạnh của Khuynh Diễm, thì sau thế giới
thứ bảy, cô đã có thể đơn phương hủy khế ước với Hắc Khuyển, tự mình trở về.
Vì vậy, phải nghĩ cách làm giảm sức mạnh cô!
Để cô chiến đấu với ác quỷ, gây hao tổn lực lượng.
Mặt khác, nửa khối đá lục sắc đã bị hủy, nửa còn lại không đủ để duy
trì sinh mệnh Tử Liên. Cô muốn bảo vệ hắn, thì phải trích linh hồn lực
ra nuôi đá lục sắc.
Thời gian trăm năm hai người ở bên nhau, đánh đổi bằng lực lượng của cô ngày càng suy yếu.
Vì vậy khi trở về không gian hệ thống, dù bị tổ chức bọn họ lật lọng giao ước, cô cũng không chống trả được.
Chỉ có làm vậy, mới có thể tiếp tục giam giữ và quản chế cô ở lại đây.
Nhưng Hắc Khuyển không hiểu những điều này, nó chỉ cảm thấy mọi chuyện đang dần đi chệch hướng so với dự định ban đầu...
"Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu ngươi còn tiếp tục tái phạm,
thì ta sẽ đưa hệ thống khác đến thay thế ngươi!" Người đàn ông nghiêm
khắc cảnh cáo.
Hắc Khuyển ỉu xìu: [... Vâng, chủ nhân.]
——
Khuynh Diễm bị ánh đèn chiếu sáng đến không thể lập tức thích ứng, cô giơ tay che hai mắt mình, ngay lập tức chạm vào một mảnh ướt đẫm.
Đây là... nước mắt?!
Nguyên chủ vừa khóc sao?
Khuynh Diễm chậm chạp nhấc lên hàng mi, quan sát khung cảnh xung quanh.
Địa điểm truyền tống lần này không phải truy sát đuổi giết, cũng
không phải chui ra từ quan tài, mà là... Cô đang đứng giữa sân khấu!
Ánh đèn từ bốn phía chĩa vào người cô!
Không gian im ắng, hàng loạt ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô, mà chủ nhân thân thể này còn đang khóc?
Khuynh Diễm: "..." Đây là tình huống quái quỷ gì?!
Không thể cho ta chút thời gian giảm sốc sao?
Bình tĩnh.
Tiểu nha đầu thiện lương có thể cân mọi thứ!
Khuynh Diễm nhanh chóng quét mắt thu thập thông tin.
Bên dưới là khuôn viên nguy nga tráng lệ, có đài phun nước lộng lẫy cùng vườn hoa rực rỡ trong đêm.
Trước mặt cô là một dinh thự trang nhã, rường cột đều làm bằng các
khối đá cỡ lớn, họa tiết cũng được đẽo từ đá, đặc trưng kiến trúc của
phương Tây.
Chợt một ánh sáng phản chiếu đến, làm Khuynh Diễm phải nheo mắt nhìn qua.
Cô gái mặc quần áo nữ hầu nhà quý tộc, chiếc đầm đen dài hơn đầu gối, cùng tạp dề màu trắng sạch sẽ, đang mặt lạnh như tiền rọi gương vào mắt cô.
Sau khi thấy mình thu hút được sự chú ý của Khuynh Diễm, nữ hầu liền
cầm son viết lên gương: [Nước mắt chỉ làm mất thể diện, tiểu thư hãy
phát biểu vài câu rồi đi xuống là được.]
Mất thể diện?!
Đại tỷ cao phú soái sao có thể mất thể diện!
Khuynh Diễm lập tức lên tinh thần, chuẩn bị phát biểu... nhưng mà mẹ nó phát biểu cái gì!
Truyền động lực sống, ban phát tình yêu và ánh sáng sao?
Mặc kệ, chơi tới đi!
Thiếu nữ trên sân khấu giơ tay lau nước mắt, phút trước còn yếu đuối
tổn thương, nhưng chỉ trong vài giây liền xinh đẹp tự tin, ngẩng cao đầu thu hút mọi ánh nhìn.
Khuynh Diễm nâng khóe môi, vẽ ra nụ cười tiêu chuẩn, phát biểu: "Có một số thứ, chính là vận mệnh an bài."
Giống như ta vừa mở mắt, liền đứng giữa sân khấu, chưa lần nào được truyền tống tới chỗ đàng hoàng.
Những người bên dưới vốn đang im thin thít, nhưng vừa nghe thấy lời cô, họ liền hít khí lạnh, không hề kiêng nể mà bàn tán.
"Ý cô ta là điện hạ của chúng ta đã được vận mệnh an bài thuộc về cô ta sao? Thật không biết xấu hổ!"
"Nếu không phải vì đại công tước tạo áp lực, quốc vương tuyệt đối sẽ không ép điện hạ đính hôn với cô ta!"
"Điện hạ thậm chí làm trái mệnh lệnh quốc vương, không đến đây làm lễ đính hôn, vậy mà cô ta vẫn còn mặt mũi nói ra lời này ư?"
Cũng chẳng rõ Khuynh Diễm có nghe thấy tiếng nghị luận hay không, chỉ biết rằng cô vẫn ung dung mỉm cười, nhàn nhạt nói tiếp: "Nhưng kết quả
cuối cùng, không phụ thuộc vào vận mệnh, mà là nằm trong tay chính ta."
Giống như mặt mũi ta có bị ném đi hay không, đều phụ thuộc vào khả năng chém gió... khụ, khả năng ứng biến của ta.
Người bên dưới dừng lại vài giây, sau đó liền trực tiếp bùng nổ!
"Ôi Chúa ơi, cô ta vừa nói gì vậy? Tưởng mình là tiểu thư nhà đại công tước, nên cả vương quốc đều nằm trong tay cô ta sao?"
"Thật không thể tin được!"
"Giới quý tộc sao lại có kẻ lộng quyền như thế chứ?"
Khuynh Diễm ưu nhã vuốt tóc, tổng kết bài phát biểu: "Dù mọi thứ có
tồi tệ đến đâu, ta vẫn dũng cảm đương đầu. Bởi giá trị của ta được định
nghĩa bằng thực lực ta, chứ không thông qua bất kỳ ai khác."
Cái giá của làm màu, không thành thì bại.
Không được sùng bái thì bị chê bai, sống nên tự do tự tại, hơi đâu đi quản miệng đời.
Quan trọng là ta xinh đẹp, tự tin, tỏa sáng! Các ngươi có ghét cũng không xách nổi dép ta!
Hắc Khuyển: [...] Kí chủ nói đạo lý trên trời, đáy lòng lại suy nghĩ
dưới đất, còn đám người kia thì giải nghĩa qua tận Thái Bình Dương.
Đúng là một mớ hỗn loạn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT