Hàng vạn năm trước, Yêu Vương là một đấng trị vì có trách nhiệm, Yêu Giới dưới sự cai quản của hắn, khắp nơi đều an yên ổn định.

Nhưng không rõ từ lúc nào, sức mạnh của hắn đột nhiên tăng lên vượt bậc, chúng yêu đều đồn đại rằng hắn tìm được bảo vật quý giá.

Chỉ là, sức mạnh Yêu Vương càng tăng, thì dã tâm và bản tính khát máu bên trong hắn cũng càng bành trướng.

Và rồi thảm kịch đã đến, hắn đánh mất lý trí, tàn sát khắp Yêu Giới, nhuộm thi thể chúng yêu trong mưa máu gió tanh.

Không ai có đủ thực lực để chống lại hắn, Yêu Giới gần như đứng trước bờ vực diệt vong.

Vào lúc này, có một tin đồn xuất hiện.

Tương truyền Yêu Vương trở nên độc ác, là vì bên cạnh hắn xuất hiện đá lục sắc, khiến hắn sinh tâm ma.

Và kẻ duy nhất có khả năng hủy diệt đá lục sắc, cũng như giết chết Yêu Vương, chính là giống loài cửu vĩ hồ.

Bởi vì lời đồn đại này, hồ tộc khắp nơi bị tàn sát, phụ mẫu của nguyên chủ và chính bản thân nàng ấy, đều trở thành nạn nhân chết dưới kiếm Yêu Vương.

Về sau, không rõ nguyên nhân gì, Yêu Vương lại dùng đá lục sắc mở ra cánh cổng xuyên đến Nhân Giới.

Vô số yêu quái bị liên lụy kéo theo, sống dưới sự bài xích của thiên đạo nơi này, chui rúc trong bóng tối và nuôi dưỡng chính mình bằng máu thịt loài người.

Sự hèn mọn đó khiến chúng căm hận Yêu Vương đến tận cùng xương tủy!

Nhưng dưới bài xích của thiên đạo Nhân Giới, rất nhiều yêu quái dần mất đi ký ức trước đây.

Nguyên chủ cũng vậy, nàng hoàn toàn quên mất những sự kiện năm xưa.

Mãi đến khi Khuynh Diễm nhìn thấy hình ảnh trong gương Thiên Nhãn, ký ức nguyên chủ mới quay về.

Khuynh Diễm xoa đầu làm dịu cơn đau nhức, đưa mắt tiếp tục quan sát sự biến đổi trên mặt gương.

Lớp sương mù đậm đặc che đi hai chiếc bóng đang đứng đối diện nhau.

Khi lớp sương mờ ảo này tan ra, cuối cùng hình ảnh cũng hiện lên rõ nét.

Hai chiếc bóng kia chính là Khuynh Diễm và Tử Liên.

Quanh cảnh xung quanh... là biển máu!

Thi thể chất đầy đường phố, cả Nhân Giới như hóa thành địa ngục!

Khuynh Diễm nhíu mày nghi hoặc. Nếu lúc nãy là quá khứ, thì bây giờ... là tương lai sao?

Trong gương phát ra âm thanh rút kiếm, Tử Liên cầm vũ khí hướng về phía cô.

Cánh môi hắn mấp máy, không rõ đang nói điều gì.

Chợt một đôi mắt đầy sát khí lấp kín mặt gương, sự hung ác ập đến khiến người ta rùng mình khiếp sợ.

Xoẹt!

Lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực!

Thân thể cô gái trong gương hóa thành hồ ly, ngay cả hồn phách cũng hoàn toàn tiêu tán.

Mà hung thủ giết cô ấy, chính là đạo sĩ đang đứng ở đối diện.

Khuynh Diễm từ đầu đến cuối đều im lặng quan sát, không hề có nửa điểm kích động...

Loảng xoảng!

Gương bị đập vỡ nát!

Sắc mặt Khuynh Diễm vẫn rất bình thản, cứ như người vừa cầm búa đập vỡ nó không phải là cô.

Mảnh gương văng vung vãi trên thảm cỏ, từ nơi xa truyền đến một trận cuồng phong, thổi những sợi tóc dài của cô tung bay hỗn loạn.

"Vận mệnh đời này đã định, giữa ngươi và hắn chỉ có một người được sống." Chất giọng ồm ồm dội tới từng vòng lại từng vòng, vang khắp không gian.

"Thân thể của hắn đã tử vong từ lúc chào đời, nếu hắn không thu thập đủ đá lục sắc, thì hắn sẽ chết. Nhưng nếu để hắn có được nó, thì kẻ đầu tiên mà hắn giết, chắc chắn là ngươi!"

Chiếc gương vỡ nát trên mặt đất chậm rãi khôi phục toàn vẹn như ban đầu.

Ánh mắt Khuynh Diễm hơi lóe lên, liếc qua một mảnh gương.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục: "Ngươi cần gì trút giận lên đồ vật vô tri? Nó chỉ phân tích hành vi ngươi trong quá khứ và hiện tại, để dự đoán tương lai ngươi. Thật không ngờ, ngươi sẽ hy sinh chính mình để cứu hắn."

"Dự đoán ta?" Khuynh Diễm cười nhạt, ngón tay thanh mảnh vuốt nhẹ đuôi tóc: "Thế thì ta cũng biết thuật dự đoán tương lai đấy. Dựa vào những hành vi ngươi đã làm, thì ngươi chắc chắn sẽ phi tán dưới tay ta."

Giọng nói kia hơi dừng lại, sau đó càng thêm lãnh liệt nhấn mạnh: "Ta nhắc nhở ngươi thêm một câu, đá lục sắc... A A A!!"

Loảng xoảng!

Mặt gương lần nữa bị đánh vỡ!

Nhưng không chỉ có tiếng vỡ đơn độc như lần trước, mà còn trộn lẫn âm thanh kêu gào ken két nhói tai.

Khuynh Diễm cầm chiếc búa được nung cháy trong ánh lửa, càng thêm dùng sức đập xuống.

Vốn chỉ là một mặt gương thông thường, nhưng lại có lớp khói màu xanh lục nhợt nhạt thoát ra, đang bị ngọn lửa trên đầu búa thô bạo đè ép.

Thiếu nữ cầm búa mỉm cười, nụ cười xinh đẹp như đóa huyết hoa đang nở rộ: "Ngay cả điều cơ bản nhất về ta mà ngươi cũng không đoán được, lại còn vọng tưởng nắm giữ tương lai ta?"

Cô đập gương là vì trút giận phát tiết sao?

Không đâu.

Cô là thăm dò vị trí nó đặt linh phách trong gương, để tấn công nó!

Khuynh Diễm đạp chân lên khung sắc vỡ nát, âm vực quỷ dị cười nói: "À mà, dùng đồ vật thế mạng xuất hiện trước mặt ta, sẽ không chạy thoát được đâu nha, bé cưng."

Không!!

Không thể nào!

Lớp khói màu lục điên cuồng giãy giụa.

Chiếc gương này chỉ là đồ vật thế mạng của nó, tại sao cô ta có thể thông qua gương bắt lấy hồn thể nó!

Cô ta... không có khả năng!!

Đồng cỏ xanh bạt ngàn dần bị thay thế bằng sắc lửa đỏ ngợp trời, cuồng phong giật mạnh còn mặt đất thì chấn động liên hồi.

Âm thanh răng rắc vỡ vụn, bầu trời nứt ra khe hở, màn đêm bên ngoài như lòng chảo đen từ trên cao đột ngột đổ ập xuống.

Lớp khói màu lục liều mạng phá vỡ huyễn cảnh, nhân lúc hỗn loạn chạy trốn khỏi Khuynh Diễm.

Hắc Khuyển nhìn đến run run sợ hãi. Theo quy luật, đồ vật thế mạng chỉ chứa đựng một linh phách của hồn thể, và khi đồ vật bị hủy, thì linh phách sẽ tự động trở về.

Xưa nay không một người nào có khả năng thông qua linh phách để bắt được hồn thể!

Nhưng kí chủ của nó... Nếu lúc nãy không có huyễn cảnh, thì thứ kia xong đời rồi!

[Kí chủ, cô thật sự bắt được hồn thể từ đồ vật thế mạng sao?] Hắc Khuyển thỏ thẻ thăm dò. Cô càng đáng sợ thì ngày tháng về sau nó càng phải cẩn thận!

"Đương nhiên là..." Khuynh Diễm kéo dài giọng nói, mỉm cười: "Không bắt được, ta dọa nó thôi."

Hắc Khuyển: [...]

Nó là đần rồi nên lúc nãy mới thấy cô đáng sợ!

Chỉ giỏi làm màu ra vẻ!

Nhưng Hắc Khuyển chỉ lo than trách mà không hề chú ý, đáy mắt Khuynh Diễm vừa lóe qua một tia cổ quái.



Khuynh Diễm đi quanh công viên, cuối cùng cũng tìm thấy Tử Liên đang thất thần đứng trong góc tối.

Cô nhanh chóng bước tới, nhìn một vòng kiểm tra thân thể hắn: "Anh có bị thương không?"

"Tôi không sao." Tử Liên dường như hơi né tránh ánh mắt cô, nhưng hắn vẫn hỏi: "Còn em có sao không?"

"Tôi ổn." Khuynh Diễm đến gần kéo tay hắn: "Về ngủ thôi."

Hôm trước dám bế quan trốn ta, hôm nay ta nhất định tính sổ sạch sẽ mi!

"Tôi nghĩ..." Tử Liên chợt rụt tay lại.

Khuynh Diễm quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Tử Liên có vẻ ngập ngừng, qua một lúc sau mới chậm chạp nói: "Tôi nghĩ... em nên rời khỏi Nhạc Yên Đình."

"Rời khỏi?" Khuynh Diễm lập tức nhíu mày: "Anh đang đuổi tôi?"

"Tôi... Đúng vậy. Tôi không còn thích hồ ly, nên cũng không muốn tiếp tục ở cùng em." Tử Liên ban đầu còn hơi ngập ngừng, nhưng càng nói càng trở nên dứt khoát.

Khuynh Diễm nhìn thẳng vào mắt hắn, thật sự nghiêm túc hỏi: "Ý anh là chán ghét tôi?"

Tử Liên cắn lên đầu lưỡi mình: "Ừ."

"Anh đuổi tôi đi, nhưng vẫn giữ lại A Tịnh và bạch xà?" Âm thanh của Khuynh Diễm rất vững vàng, không hề nghe ra hỉ nộ.

Tử Liên lạnh lùng xa cách: "Tôi giữ lại ai là việc của tôi. Em chỉ cần biết, tôi không muốn liên quan đến em. Đừng theo tôi, Nhạc Yên Đình không chào đón em."

Dứt lời, hắn liền không chút lưu luyến quay lưng rời đi.

Khuynh Diễm đứng yên tại chỗ, con ngươi không cảm xúc nhìn theo bóng lưng hắn.

[Kí... kí chủ... chắc là đại nhân vật có lý do riêng...] Hắc Khuyển run rẩy ôm lấy thân mình. Vậy nên trước tiên cô bỏ cây búa trên tay xuống đi!

Nó sợ cô mất khống chế đập chết đại nhân vật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play