Thiếu nữ đứng một mình giữa bóng đêm, ngọn lửa nhỏ trên tay cô không ngừng nhảy nhót, hắt lên mặt đất chiếc bóng lung lay mờ ảo.
"Mi vẫn chưa tìm thấy ác quỷ chế tạo sinh thi sao?" Khuynh Diễm cất tiếng hỏi.
Ngọn lửa nhỏ bay qua trái, rồi lại lượn qua phải, nhìn như đang làm hành động lắc đầu.
Nhận được câu trả lời, nụ cười trên môi Khuynh Diễm bỗng trở nên kỳ
dị u ám: "Có thể lẩn trốn được mi, chứng tỏ nó đang dựa vào một cỗ cơ
thể vận khí rất tốt."
Lửa nhỏ lắc lư bay lượn hai vòng, rồi lại dụi dụi vào lòng bàn tay cô.
Khuynh Diễm nhíu mày khiển trách: "Không được lười biếng, tiếp tục đi tìm. Chờ bắt được, ta cho mi ăn một nửa."
Lửa nhỏ lập tức nhảy nhót vui mừng, nhanh chóng bay lên bầu trời, biến mất ở phía xa.
"Làm như lâu nay ta bỏ đói mi vậy." Khuynh Diễm nhỏ giọng lẩm bẩm,
đồng tử tĩnh lặng lóe lên màu máu, tiếng cười cổ quái âm ỉ trong đêm:
"Nhưng mùi vị thơm ngon của ác quỷ, đúng là khiến người ta khó cầm
lòng."
—
Tử Liên đứng trước cổng Nhạc Yên Đình, cánh môi mím chặt hiển lộ lo lắng xen lẫn tức giận.
Khuynh Diễm vừa mới trở về: "..."
Bây giờ ta chạy còn kịp không?
Hiển nhiên là không kịp.
Cổ tay Khuynh Diễm bị Tử Liên nắm lấy, hắn một mạch kéo cô đi phăng phăng lên phía trước.
Này này này, phân cảnh lôi kéo quen thuộc trong phim truyền hình đây mà!
Nhưng vai nam chính ngầu lòi đó rõ ràng là của ta!
Tiểu ăn vạ hư rồi, hôm nay còn dám cướp kịch bản!
Rầm!
Lưng Khuynh Diễm bị ấn lên tường, Tử Liên chống mạnh một tay ngang
mặt cô, thân thể nguy hiểm áp sát đến khóa cô trong góc nhỏ chật hẹp.
Khuynh Diễm ngạc nhiên càng thêm ngạc nhiên.
Đây chẳng phải tư thế kabedon(*) huyền thoại sao?
Tiểu ăn vạ không chỉ cướp kịch bản, mà còn đứng sai vị trí kabedon!
Chuyện này không thể chấp nhận được!
Giọng nói ngột ngạt của Tử Liên vang lên: "Chẳng phải em đã hứa với tôi là không rời khỏi Nhạc Yên Đình sao?"
Khoảng cách hắn dựa vào cô rất gần, khi nói chuyện hơi thở như có như không phớt qua gò má cô.
Chỉ cần cô hơi nghiêng qua, liền nhìn thấy hàng mi dài của hắn khe
khẽ cử động, che đi cảm xúc giông bão dưới đôi đồng tử màu tím nhạt.
Thật là đẹp...
Tiểu ăn vạ đúng là yêu tinh họa quốc!
Tức giận mà cũng đẹp như vậy!
"Sao em không trả lời tôi?" Tử Liên thấy Khuynh Diễm mất tập trung, hắn lại càng gấp gáp hơn nữa.
Bên ngoài đang có kẻ nhắm vào cô, cô liều lĩnh đi lung tung, lỡ như xảy ra chuyện gì thì hắn phải làm sao?
Thật muốn nhốt cô lại! Để cả đời này cô cũng không thể làm trái ý hắn!
Suy nghĩ táo bạo trỗi dậy dưới đáy lòng Tử Liên, nhưng một giây sau thân thể hắn liền cứng đờ.
Đôi môi mềm mại chạm lên gương mặt hắn, tiếng cười nhàn nhạt nói: "Anh đẹp."
Đồng tử cô phản chiếu ảnh ngược của hắn, đôi môi đỏ khẽ mở, cô cười hỏi: "Được tôi hôn, anh thích không?"
Thình thịch!
Thình thịch!
Tử Liên lắc lắc đầu cảnh tỉnh chính mình: "Em đừng nghĩ dùng yêu
thuật mị hoặc của hồ ly sẽ lay chuyển được tôi. Em hứa không giữ lời, em nhất định phải nhận lỗi!"
Khuynh Diễm nhướng mày. Nhận lỗi?
"Ồ, hôn anh thêm một cái nữa sao? Hay là hai cái, hoặc ba cái?"
Tử Liên suýt chút nữa thì gật đầu nói "ba cái", nhưng may mà hắn khống chế kịp.
Hắn đang muốn cô nhận lỗi và hứa sau này không tái phạm nữa, chứ không phải hắn đang làm nũng đòi cô hôn hôn hắn!
Hơn nữa, tuy hắn ngủ cùng giường với cô, nhưng cũng chỉ là ngủ đơn
thuần, hắn vẫn giữ thân trong sạch, không thể tiếp xúc như hôn...
"Ưm..."
Tử Liên đang làm tư tưởng chấn chỉnh chính mình, thì đột nhiên cổ áo
hắn bị Khuynh Diễm nắm mạnh kéo xuống, đôi môi mềm mại của cô đè lên môi hắn.
Trong đầu như có tiếng nổ thật lớn, tim cũng đứt phanh lao ra khỏi
đường ray, Tử Liên nghĩ hắn nên đẩy Khuynh Diễm, nhưng khi tay hắn thật
sự chạm vào cô, lại biến thành lôi kéo dây dưa, thậm chí càng muốn đòi
hỏi nhiều hơn nữa.
Có lẽ hắn... bị trúng yêu thuật của hồ ly rồi.
—
"Tại sao Tử Liên đại sư lại đột nhiên giăng thêm kết giới quanh Nhạc
Yên Đình, rồi đóng cửa bế quan luôn vậy?" Bạch xà ngồi cắn hạt dưa gần
cửa phòng Tử Liên, vô cùng tò mò hỏi.
A Tịnh cũng ngồi kế bên cắn hạt dưa, bình luận: "Đóng cửa bế quan sẽ
bỏ lỡ rất nhiều khách, tức là mất rất nhiều tiền, trước giờ sư phụ chưa
từng làm chuyện thiệt hại nghiêm trọng như vậy. Đúng là kỳ quái nha!"
"Hồ ly tỷ tỷ, tỷ biết nguyên nhân không?" Bạch xà quay đầu hỏi cô gái đang nằm trên ghế dài sưởi nắng.
Khuynh Diễm nhắm mắt, vẫn không buồn lên tiếng.
Cô đương nhiên biết nguyên nhân.
Nhắc tới là lại thấy tức!
Hôm đó suýt nữa thì cô đã ăn được Tử Liên, kết quả hắn lại kéo quần áo bỏ chạy!
Sắp vào thời khắc mấu chốt, đồ ăn đã dâng tới tận miệng còn để vụt mất, có tức chết cô không!
Tử Liên đóng cửa bế quan đã một tuần, không cần nghĩ cũng biết, rõ ràng là đang trốn cô.
Hắn trốn cái gì chứ? Nếu hắn không muốn, cô cũng không ép hắn, làm như cô là phường thổ phỉ cướp áp trại phu nhân vậy.
[Đại nhân vật là phu quân, không phải phu nhân.]
Hắc Khuyển sửa cho đúng, lại hỏi: [Nếu kí chủ không ép đại nhân vật, vậy cô bắt ghế ngồi trước cửa phòng người ta làm gì?]
Còn không phải là chờ người ta bước ra, liền kéo đi làm thịt sao?
Khuynh Diễm đứng đắn nói: Thế giới này quá nguy hiểm, ta ở đây để bảo vệ hắn.
Hắc Khuyển: [...] Ha ha!
Quỷ tin cô!
Ting ting ting.
Tiếng tin nhắn chợt vang lên, màn hình điện thoại Khuynh Diễm hiện tên Mạn Điệp.
[Tám giờ tối nay, tôi chờ cô ở công viên Anh Đào.]
Nữ chính đã phát hiện mất đá lục sắc, nên muốn tìm cô hỏi tội sao?
Khuynh Diễm nhìn cửa phòng Tử Liên vẫn đang đóng chặt, ngẫm nghĩ vài
giây, mỉm cười ấn bàn phím trả lời: [Ok tiểu mỹ nữ, không gặp không về
nhé.]
***
(*)Chú thích: Kabedon là thuật ngữ trong Shoujo Manga, dùng để chỉ
hành động một người dồn một người khác vào chân tường, áp sát tấn công
kiểu "tình củm" rất ngầu và soái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT