Tử Liên đi đến gần Khuynh Diễm, bàn tay ra sức che che mũi mình.

Hắn không nói chuyện, nhưng phông nền phía sau hắn đều đang bốc lên một loạt chữ: Hôi hôi hôi hôi hôi!

Hôi chết đi được!

Thật chán ghét!

Khuynh Diễm: "..."

Lúc nãy cô đã ngửi rất kỹ, chắc chắn Tam Hoa không có mùi hôi, nhưng nhìn biểu cảm ghét bỏ của Tử Liên mà xem... chắc chắn khứu giác của hắn có vấn đề!

Cô có nên dẫn hắn đi khám bác sĩ không nhỉ?

Tử Liên vẫn không nói chuyện, cầm bùa đi đến quơ quơ quanh người Khuynh Diễm, giống như đang múa chổi lông gà quét bụi cho cô.

Đây là bùa thanh tẩy, để diệt chết thứ mùi khó ngửi này!

Hắn không thích cô bị lẫn yêu khí của kẻ khác!

Sau khi làm xong, cánh mũi Tử Liên hơi động đậy.

Không còn yêu khí nữa, nhưng đây là mùi gì?

Sữa?!

Cô uống sữa sao?

Đây chắc chắn là sữa mà con yêu quái kia uống!

Sau đó nó dựa vào cô, làm sữa dính lên cô... Tử Liên càng tưởng tượng khung cảnh Khuynh Diễm thân mật với kẻ khác, đáy lòng hắn càng nổi lên gió bão!

"Tiểu hồ ly, em đã ra ngoài gặp gỡ ai?"

Khuynh Diễm có chút ngạc nhiên.

Giờ cô đang ở hình dạng con người, nhưng hắn không gọi cô là thí chủ, mà lại gọi tiểu hồ ly?

Tức giận đến đổi tính luôn rồi?

Tử Liên híp mắt, con ngươi lóe sáng. Tại sao em không trả lời tôi?

Chắc chắn là em đã làm chuyện xấu xa nên đang chột dạ!

"Nếu tôi không gọi em về, em sẽ ngủ bên ngoài luôn đúng không?"

"Thỉnh thoảng ngủ bên ngoài cũng..." Khuynh Diễm đang nói thì chợt cảm thấy áp suất xung quanh giảm xuống cực thấp, dấu hiệu bị ăn vạ tới rồi!!

Tiểu nha đầu thiện lương linh hoạt thay đổi đáp án: "Ngủ bên ngoài là không nên. Tôi chỉ muốn ngủ cùng anh."

Đừng ăn vạ ta, ta chỉ là một cô bé đáng thương!

"Trên người em có mùi của yêu quái khác, em chạm vào ai sao?" Tử Liên mở to mắt, như muốn quan sát thật kỹ từng biểu cảm nhỏ của Khuynh Diễm, tránh cho cô nói dối lừa hắn.

Nhưng Tử Liên nghĩ nhiều rồi, nhân phẩm Khuynh Diễm tốt như vậy, sao cô có thể nói dối chứ?

Cô chỉ nói một nửa sự thật: "Tôi xoa đầu một con mèo nhỏ." Ta còn ôm nó vào lòng nữa.

Nhưng trực giác mách bảo ta, không nên nói ra chi tiết ôm, bằng không sẽ bị ăn vạ tới chết!

Rõ ràng Khuynh Diễm đã cân nhắc rất tốt, vậy mà Tử Liên vẫn mở to mắt nhìn cô, biểu hiện kinh ngạc không thể tin, cứ như cô đã làm ra một chuyện cực kỳ khủng khiếp!

"Em phản bội tôi!" Giọng nói hắn tràn ngập oán trách cùng tố cáo.

Khuynh Diễm: "? ? ?"

Này nhé, ta chỉ sờ đầu một con mèo, phản bội cái quỷ gì?

"Em phản bội tôi! Em đã phản bội tôi!" Tử Liên không ngừng lặp lại, nhấn mạnh sự thật này.

"Xoa xoa đầu là hành động thân thiết đến mức nào, tôi còn không được phép xoa đầu em, vậy mà em lại đi xoa đầu kẻ khác!"

"Nếu con mèo kia không thích em, chắc chắn nó sẽ không cho em xoa đầu. Giống như em không thích tôi, nên mới không cho tôi xoa đầu em."

"Vì vậy chứng tỏ, con mèo kia thích em, em cũng thích con mèo kia! Tiểu hồ ly đã phản bội tôi!"

Khuynh Diễm nghe xong một tràng lý lẽ của Tử Liên, toàn thân trên dưới đều tràn ngập dấu chấm hỏi.

Đây là tính chất bắc cầu kiểu thần tiên gì?

Đọc lại một lần thử xem, sự kết nối thuyết phục ở đâu??

Hắc Khuyển nghiêm túc tua lại nội dung Tử Liên vừa nói, hình như có điểm sai sai, nhưng cũng có điểm đúng đúng...

Rốt cuộc là đúng hay là sai?!

Tử Liên đang muốn tiếp tục oán trách, thì chợt một bàn tay đặt lên đỉnh đầu hắn, nhẹ vuốt vuốt những sợi tóc mềm.

Âm thanh hắn ngừng lại, đôi mắt cất chứa ánh sáng tím nhạt ngơ ngác nhìn Khuynh Diễm.

Sau đó hắn liền nhanh chóng dời mắt sang hướng khác, vành tai lặng lẽ đỏ lên, nhưng hắn vẫn không né tránh bàn tay cô, mà cứ đứng yên để cho cô tùy ý vuốt ve tóc hắn.

Tử Liên tự nhận thấy cách hành xử hiện tại của hắn rất kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với tính tình hắn.

Nhưng hắn lại không thấy khó chịu, mà thậm chí còn rất thoải mái, cứ như đây mới thật sự là bản chất của hắn, còn sự lừa lọc gian trá trước kia đều là gượng ép...

"Sau này tôi sẽ không xoa đầu người khác." Giọng nói Khuynh Diễm nhàn nhạt vang lên, kéo tinh thần lơ lửng của Tử Liên trở về.

Hắn mím môi nhìn cô, bổ sung: "Xoa đầu yêu quái cũng không được."

"Ừ, yêu quái cũng không được." Khuynh Diễm nhẹ giọng lặp lại, ngữ điệu như đang dỗ dành.

"Còn có, xoa đầu động vật cũng không được." Đặc biệt là mấy con mèo!

"Ừ, động vật cũng không được"

"Vậy..." Tử Liên nghiêm túc nhìn vào mắt cô, trịnh trọng hỏi: "Tôi xoa xoa đầu em, được không?"

Khuynh Diễm mỉm cười: "Dĩ nhiên là không."

Tử Liên: "..."

Vậy em còn cười với tôi làm gì?

Em không cho tôi xoa đầu, chứng tỏ em không thích tôi, em vẫn còn thích con mèo kia!

Phân phòng đi!

Tối nay không ngủ chung nữa!

Tử Liên muốn không ngủ chung, đó là chuyện không thể nào.

Khuynh Diễm đã từ bỏ giang sơn mỹ miêu để chạy về đây ngủ cùng hắn.

Vậy mà giờ hắn lại muốn phân phòng?

Có trói lại cô cũng phải ném hắn lên giường!

Tử Liên nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình, trên tay cô giật giật một sợi thừng, như đang ước lượng xem nên bắt đầu trói hắn từ đâu...

Tử Liên nhanh chóng leo lên giường: "Tôi không muốn phân phòng nữa."

Tình nguyện ngủ còn hơn bị trói ngủ!

Ai biết sau khi trói hắn, cô sẽ làm ra hành vi biến thái gì?

Tử Liên lựa chọn uống rượu mời không uống rượu phạt, cắn răng khuất phục trước thế lực tà ác.

Lúc này Khuynh Diễm mới ném bỏ dây thừng, trong đầu hiện lên suy nghĩ... hay là lần sau mua về một cái còng tay đi?

[Còng tay làm bằng kim loại cứng như vậy, chắc chắn sẽ khiến cổ tay đại nhân vật bị thương. Kí chủ nhìn da thịt mềm mại của hắn xem, hắn không chịu nổi đâu mà!] Hắc Khuyển liều cả mạng sống để bảo vệ tương lai Tịch Dạ.

Xin đừng kích phát mạch não ma quỷ, đừng diễn thêm trò ngược đãi đại nhân vật của nó!

Khuynh Diễm ngẫm nghĩ mấy giây, cuối cùng tiếc nuối thở dài.

Còng tay quả thật sẽ làm hắn bị thương.

Xem ra cổ tay tiểu ăn vạ, chỉ có thể bị khóa bởi đôi tay cô mà thôi.

*

Khuyến nghị trẻ em chưa đủ tuổi không nên hiểu phần nội dung cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play