Triêu Dã loay hoay trong bếp, tay chân vụng về rửa một núi rau quả.
Khuynh Diễm và hắn đều không biết nấu ăn, vậy nên tạm thời chỉ đành lấy rau quả ăn lót dạ, lát nữa sẽ xuống trấn tìm tửu lâu.
Nhưng mà...
Tại sao người đi rửa rau lại là hắn?
Dù gì hắn cũng từng là hoàng đế uy phong một cõi đấy!
Khuynh Diễm ngắn gọn súc tích, giơ hai bàn tay lên đếm số, hỏi: "Thời gian người làm hoàng đế chỉ có một tháng, còn ta làm hoàng đế tới tận
bốn năm, ai mới thực sự uy phong?"
Triêu Dã: "..." Được rồi.
Giờ trẫm đã hiểu, thì ra trẫm từ bỏ ngôi vị hoàng đế, là để bị lưu đày đến đây rửa rau cho ngươi!
Hiện tại trẫm hồi cung còn kịp không?
Nhưng hoàng đế bệ hạ đâu biết, phòng bếp mới chính là giang sơn vạn dặm thuộc về ngài!
Về sau, tất cả các vị trí từ thừa tướng đến thái phó, từ quan văn đến quan võ, đều do ngài đích thân chỉ đạo và điều hành, oai phong lẫm liệt ngạo thị quần hùng!
Nói văn hoa là như vậy.
Còn nói trắng ra, rửa rau, cắt thịt, làm cá, nấu canh, đều do hoàng
đế bệ hạ tự mình lăn lộn, đừng mong nhận được sự giúp đỡ của Khuynh
Diễm.
Triêu Dã: "..." Trẫm thật sự là bị lưu đày mà!
—
Thời điểm Khuynh Diễm và Triêu Dã xuống tửu lâu dưới trấn, đã có một ít chuyện xảy ra.
Cũng không phải vấn đề nghiêm trọng, chỉ là... Khuynh Diễm đánh người, còn suýt nữa bị quan phủ bắt được.
Nguyên nhân đánh người, phải bắt đầu kể từ lúc cô và Triêu Dã đang
ngồi ăn cơm, thì chợt nghe đám thư sinh trong tửu lâu bàn tán.
"Các ngươi nghĩ xem, tiên đế của chúng ta anh tuấn phi phàm, văn thao võ lược, nhân trung long phượng, hiền từ đức độ, tấm lòng vị tha..." và hàng vạn mỹ từ kỳ diệu khác.
"Đặc biệt là tiền đồ tiên đế của chúng ta cực kỳ xán lạn, tại sao ngài phải chết vì Liễu Khuynh Diễm?"
"Cái gì? Tình yêu sao? Một nam nhân như ngươi lại có thể tin vào thứ hão huyền đó?"
"Theo ta thấy, tiên đế của chúng ta là bị yêu thuật của con hồ ly Liễu Khuynh Diễm mê hoặc!"
"Hại nước hại dân, còn cướp đi tiên đế của chúng ta, đúng là đáng căm hận!"
Triêu Dã tức giận đến muốn xông lên đánh người, nhưng hắn lo cho Khuynh Diễm hơn.
Hắn sợ cô thấy oan ức tủi thân, nên cố dằn cơn giận của mình xuống, cẩn thận xoa dịu cô.
"Bọn họ đều nói bậy, ngươi đừng quan tâm nha. Ăn món này đi, món này
rất ngon, ăn rồi sẽ không tức giận nữa." Vừa nói hắn lại vừa gắp thức ăn cho cô.
"Nếu có hồ yêu thì đó cũng là ta, không phải là ngươi, ngươi đã cống
hiến rất nhiều cho Liệp Cổ Quốc. Đều tại ta, là ta đã cướp mất vinh
quang thuộc về ngươi." Triêu Dã cúi đầu, đáy lòng tràn ngập áy náy.
Chợt một bàn tay áp lên má hắn, nâng tầm mắt hắn đối diện với ánh mắt cô.
Khuynh Diễm chậm rãi nói, mỗi câu mỗi chữ đều rất kiên định rõ ràng:
"Ta không cống hiến cho Liệp Cổ Quốc, ta chỉ cống hiến cho người. Không
phải người cướp mất vinh quang của ta, mà là tất cả vinh quang ta nỗ lực chinh phục, đều chỉ để dành tặng người."
Trái tim Triêu Dã không nhịn được run lên, đập đến vội vã liên hồi.
Dung mạo của thiếu nữ trước mặt rõ ràng thiên về nét khả ái linh lung, nhưng khí thế tỏa ra lại vừa dịu dàng vừa bá đạo.
Chóp tai Triêu Dã hơi ửng đỏ, mím môi xác nhận hỏi: "Ngươi thật sự không tức giận khi bọn họ nói xấu ngươi sao?"
"Không đáng." Khuynh Diễm bình thản đáp.
Thay vì rảnh rỗi bận tâm lời nói của người ngoài, thì ta nên dành thời gian quan tâm tiểu ăn vạ.
Xem nhiều hí kịch, học thêm lời thoại hay ho, giống như câu lúc nãy, vừa nói ra liền khiến hắn thấy ta thật soái.
Buổi tối lên giường dỗ hắn lần nữa, đảm bảo ta sẽ nằm trên!
Hắc Khuyển: [...] Mọi con sông đều đổ về biển, còn mọi lời nói thâm tình của kí chủ đều đổ về mục đích nằm trên!
Đại nhân vật, ngài tỉnh tỉnh lại đi! Đừng tin vào lời gạ gẫm lừa tình của tra nữ!
Triêu Dã thấy Khuynh Diễm không tức giận, làm hắn cũng yên tâm, hắn chỉ lo cô buồn lòng vì những lời nhận định sai sự thật kia.
Nhưng nửa canh giờ sau, lúc nhìn thấy Khuynh Diễm trói cả đám thư sinh trong hẻm nhỏ, đập cho bọn chúng một trận thảm thương!
Triêu Dã: "..." Đây là không tức giận, không để tâm sao?
Khuynh Diễm hung hăng đánh xuống.
Bọn mi vu oan ta thì không sao, nhưng mỗi lần mở miệng lại cứ "tiên
đế của chúng ta", "tiên đế của chúng ta", tiên đế của chúng ta"!
Tiên đế nào là của bọn mi?
Tiểu ăn vạ vốn là của ta!
Của ta của ta của một mình ta!
Dám nhận vơ linh tinh, đánh cho bọn mi biết thế nào là lễ hội!
Hắc Khuyển: [...] Đại nhân vật cũng là của nó mà...
—
Khuynh Diễm căn cứ vào danh sách nguyện vọng mà trước đây Triêu Dã viết, dẫn hắn đi du ngoạn từng nơi một.
Trước tiên chọn xuất phát tại Vân Nam, cho hắn ngắm cảnh đẹp ăn món ngon thỏa thích.
Sau đó đi dần lên phía bắc, lấy Bình Bắc làm điểm đến cuối cùng.
Trong quá trình di chuyển, ngẫu nhiên sẽ ghé qua vài nơi, nếu có món ngon hay cảnh đẹp, thì liền dừng lại nhiều hơn vài ngày.
Không có kế hoạch cụ thể, thích thì cứ đi, mệt thì lại nghỉ, cứ như
hai người có vô tận thời gian trên thế giới này, đến mãi trăm năm vẫn ở
bên nhau.
Triêu Dã cảm thấy, đây là những ngày tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Suốt dọc đường đi, lúc nào hắn cũng cười đến cực kỳ vui vẻ, mỗi lần
gặp cảnh đẹp hay thức ăn ngon, hắn đều sẽ ríu rít gọi tên cô.
"Liễu Khuynh Diễm, ta thích nơi này, đặc biệt đặc biệt thích vì có ngươi ở cùng ta!"
"Liễu Khuynh Diễm, ta thật thích món này, sao ngươi không ăn? Ta đút cho ngươi nha!"
"Liễu Khuynh Diễm, chờ lúc tới Bình Bắc, ta muốn được leo lên ngọn
núi tuyết cao nhất, ta sẽ đắp một người tuyết thật lớn tặng ngươi!"
Nhưng mà...
"Trời tối rồi, sao ngươi lại không thắp đèn? Liễu Khuynh Diễm ngươi
càng ngày càng lười, về sau ngôi nhà này sẽ phải trông cậy vào ta thôi."
"Sao ngươi lại gắp đũa bên ngoài đĩa? Thức ăn ở đây mà, đũa của ngươi đặt đi đâu vậy?"
"Cẩn thận! Phía trước là gốc cây, ngươi đi đứng không chịu nhìn đường gì hết."
"Liễu Khuynh Diễm, ngươi không khỏe sao? Nếu ngươi có chỗ nào không
thoải mái, thì đừng giấu ta..." Cảm giác bất an của Triêu Dã càng ngày
càng rõ rệt.
"Đừng nghĩ lung tung, ta không sao." Khuynh Diễm vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ giọng vỗ về.
Dưới đáy lòng yên lặng nhẩm tính, số ngày còn lại của cô, cũng không biết có kịp đi đến Bình Bắc hay không?
Nếu không đến được Bình Bắc, thì lại thất hẹn với tiểu ăn vạ, chắc chắn lúc đó hắn sẽ khóc.
Triêu Dã rất ngoan, tính cách lúc nào cũng tươi sáng, cô thật sự không muốn làm hắn khóc.
Cô chỉ muốn nhìn thấy hắn vui vẻ, muốn đối xử thật tốt với hắn, thậm
chí muốn... ở bên hắn lâu hơn một chút, lại lâu hơn một chút, lâu hơn
một chút nữa.
Dù chỉ còn một ngày, một giờ, hay thậm chí là một phút, một giây, cô cũng cố giãy giụa để tiếp tục sống.
Khuynh Diễm mờ mịt tự hỏi chính mình, cần gì phải như vậy?
Thế giới sau chắc chắn sẽ tương ngộ, nhưng vì sao kiếp này cô vẫn... không nỡ ly khai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT