Lực quán tính làm người bổ nhào về phía trước, Khuynh Diễm lập tức giơ tay ôm lấy Triêu Dã, tránh cho hắn va chạm bị thương.
"Cứu ta! Cứu ta với!" Ngoài xe vang lên giọng nữ tử thất thanh kêu cứu.
Xe ngựa Khuynh Diễm ngồi không phải loại kéo rèm che, mà là loại xe cao cấp có cửa gỗ, treo lệnh bài mệnh quan triều đình.
Cửa xe kín kẽ, cô kéo ra một góc cửa, hỏi ám vệ đang đánh xe bên ngoài: "Có chuyện gì?"
"Bẩm chủ tử, có một vị cô nương vừa chặn ngang xe." Ám vệ cúi đầu nói.
Khuynh Diễm còn chưa ra lệnh chỉ thị, thì âm thanh vó ngựa đã dồn dập vang lên.
Một đoàn thổ phỉ đao to búa lớn khoảng hai mươi người, cưỡi ngựa vây tới bắt lấy cô nương kia.
"Không! Thả ta ra! Xin hãy cứu ta! Đại hiệp, xin hãy cứu ta!" Cô
nương y phục xốc xếch, không ngừng giãy giụa hướng đến ám vệ cầu xin.
Lúc này, tầm mắt đám thổ phỉ lập tức quét tới xe ngựa.
Cỗ xe thượng hạng xa hoa, vừa nhìn liền biết bên trong là quý nhân nhiều tiền của.
Bên ngoài chỉ có một phu xe, thân hình hắn săn chắc rắn rỏi, có lẽ võ công không phải hạng dễ đối phó.
Thổ phỉ cầm đầu vừa quét mắt qua, liền đạt được kết luận sơ bộ.
Phất tay ra hiệu, đội ngũ bên này nhanh chóng cầm vũ khí xông lên.
Một loại bột phấn vàng nhạt ném vào thân thể ám vệ, mùi hương kỳ quái xộc đến bao trùm không gian.
Khuynh Diễm lập tức đóng lại cửa xe, một bên che mũi mình, một bên che mũi Triêu Dã.
Hoàng đế bệ hạ ngơ ngác nhìn cô, nhưng ngay sau đó liền phản ứng, phối hợp nín thở.
Thổ phỉ vì lo lắng mình không phải đối thủ của ám vệ, nên đã ném ra
một loại kỳ hương, muốn khiến thân thể đối phương mất hết sức lực.
Nhưng ám vệ vốn được huấn luyện khắc nghiệt, thứ có nhiều nhất chính
là ý chí và sự phòng bị, trò vặt vãnh này không tấn công được hắn.
Khăn che mặt được cột lên sau đầu, đảm bảo không hít phải độc dược.
Chỉ trong vài chiêu, liền đánh cho toàn bộ thổ phỉ tan tác bỏ chạy.
Ám vệ quay lưng bước về xe ngựa, chợt cánh tay hắn bị cô nương lạ mặt bắt lấy: "Đại hiệp, người mang ta theo với! Nơi này rừng núi hoang vu,
ta là nữ tử một thân một mình, lỡ như đám thổ phỉ kia quay lại..."
Cô nương chợt nghĩ đến gì đó, vội vàng bổ sung: "Phụ thân ta là Vân
viên ngoại giàu nhất vùng này, người đưa ta về, phụ thân ta nhất định
đem bạc hậu tạ người!"
"Để nàng ta lên xe." Từ bên trong xe ngựa vang lên giọng nói nhàn nhạt của nam tử.
Hắc Khuyển: [...] Có biết tại sao từ đầu tới cuối kí chủ luôn im lặng xem kịch, nhưng giờ lại ra tay cứu giúp không?
Chú ý từ khóa "giàu nhất vùng này", "đem bạc hậu tạ" liền sáng tỏ!
Kí chủ nhà nó chưa bao giờ từ chối tiền!
Cửa xe mở ra, khoang xe rộng rãi thoáng đãng, bên trong lót thảm lông mềm mại ấm áp, mỗi đồ vật đều sang trọng cao quý như đang phục vụ một
vị công chúa đến từ hoàng cung.
Cô nương vừa bước vào, nhìn thấy cách bố trí này thì không khỏi có
chút bất ngờ. Phụ thân nàng tuy giàu có, nhưng lúc dùng xe ngựa cũng
chưa từng phô trương như vậy.
Khi nàng chuyển mắt, nhìn thấy dung mạo "nam tử" ở đối diện, thì sự bất ngờ lập tức được thay bằng một tia kinh diễm!
"Hắn" mặc thường phục dựa vào vách xe, mi mắt lười nhác rũ xuống,
quạt ngọc trên tay lơ đãng cử động, bên trong sự hờ hững tùy ý ẩn chứa
nét cao quý của bậc vương giả.
Da "hắn" rất trắng, nhưng không hề tạo cảm giác yếu nhược, mà thay
vào đó, còn làm bật lên thần sắc tiêu sái tự tại, công tử phong lưu.
Với vẻ ngoài này, ngay cả hai từ "mỹ mạo" cũng phải ngại ngùng khi xếp bên cạnh "hắn".
Lần đầu tiên trong đời, nàng nhìn thấy một nam nhân xuất chúng như thế!
Vừa vượt qua đại nạn, lại phát hiện người cứu mình là một anh hùng từ diện mạo đến khí chất đều nổi bật, bất kỳ nữ tử nào cũng sẽ sinh chút
tâm tư.
Cô nương điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, cúi đầu ưu nhã nói: "Tiểu
nữ trên đường về thăm nhà mẫu thân, không may gặp phải thổ phỉ. May nhờ
có đại nhân cứu giúp, mới qua được kiếp nạn này, tiểu nữ chân thành cảm
tạ đại nhân."
Bên ngoài xe ngựa treo lệnh bài mệnh quan triều đình, nên cô nương đoán vị "nam tử" này là một đại nhân.
Trong một khoảnh khắc, Triêu Dã có cảm giác lời tiếp theo mà cô nói ra, sẽ là: 'Cảm ơn suông không có thành ý, hôn một cái đi'.
Không phải hắn bổ não quá nhiều, mà là do lúc nào cô cũng lưu manh với hắn như vậy!
Khuynh Diễm vừa há miệng định trả lời, thì cánh tay cô đột nhiên bị
người bên cạnh bắt lấy, giọng nói nhỏ xíu thì thầm cảnh báo: "Ngươi mà
dám tán tỉnh người khác, thì đừng có trách trẫm độc ác!"
Hoàng đế bệ hạ mím môi tức giận, gương mặt nhỏ hung ơi là hung, làm
Khuynh Diễm liên tưởng đến phân đoạn cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo đang
ăn giấm...
Đưa tay nhéo mặt hắn một cái, cười nói: "Không tán tỉnh người khác, chỉ tán tỉnh tiểu kiều thê của ta."
Triêu Dã lập tức biểu cảm hung hơn nữa. Ai là tiểu kiều thê của ngươi? Trẫm đây là đại trượng phu của ngươi!
Cô nương tuy không nghe được Triêu Dã nói gì, nhưng nhìn nhìn cũng
đoán được đôi chút ý tứ, liền hướng qua bên cạnh chào hỏi: "Muội muội
nhất thời sơ suất, không chú ý nơi này còn có tỷ tỷ, mong tỷ tỷ lượng
thứ."
Công chúa đanh đá Triêu Dã tức khắc online: "Ngươi đã gọi hắn là đại nhân, thì nên gọi ta là phu nhân."
Lý nào gọi Liễu Khuynh Diễm là đại nhân, mà lại gọi trẫm là tỷ tỷ?
Trẫm lăn lộn hậu cung đã ba năm, đừng có diễn với trẫm, trẫm thừa biết ẩn ý của nữ tử các ngươi!
Ngoài mặt giả vờ yếu đuối nhu nhược, bên trong đều muốn cướp Liễu Khuynh Diễm của trẫm!
Không có cửa đâu!
Cửa sổ cũng không có!
"Vâng, phu nhân." Cô nương lễ phép đáp, ánh mắt kín đáo liếc qua Khuynh Diễm.
Thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, phu nhân của
"hắn" tuy mỹ mạo vượt trội, nhưng tính tình đố kỵ chua ngoa, không biết
mở lòng để phu quân nạp thêm thê thiếp.
Hẳn là "hắn" cũng rất bất mãn, chỉ là không nói ra mà thôi.
Nàng là nữ nhi Vân viên ngoại, phụ thân nàng giàu có nhất vùng này.
Nàng không tin sẽ có nam nhân nào từ chối được sự cám dỗ của ngân lượng.
Mệnh quan triều đình cũng không ngoại lệ, càng là quan cao, càng cần nhiều bạc để móc nối quan hệ.
Nếu phụ thân nàng xuất ra nhiều tài sản một chút, biết đâu còn có thể đổi được vị trí bình thê*...
(*)Bình thê: hai nữ tử cùng vai trò là thê tử chính thất. Tức là
không phải bị nạp làm thiếp, mà là một nam nhân có hai thê tử xếp ngang
hàng nhau.
—
Xe ngựa chạy đến Vân phủ, nhưng Khuynh Diễm không đi vào trong, mà chỉ thuần túy ngồi bên ngoài chờ nhận bạc hậu tạ.
Vân viên ngoại chạy ra nói lời cảm kích, vòng đi vòng lại mấy câu khách sáo, cuối cùng cũng tiến vào mục đích chính.
"Nữ nhi ta ra ngoài cả đêm, còn trở về trên xe ngựa của đại nhân,
danh tiết nữ nhi ta đã... Dù nàng vẫn trong sạch, nhưng khó có mấy người tin tưởng."
"Đại nhân đã cứu nữ nhi ta, ân cứu mạng lấy thân báo đáp, chi bằng... ta đem nữ nhi gả cho ân công của nàng, nguyện cả đời báo ân. Đại nhân
thấy chuyện này thế nào?"
Triêu Dã lập tức nhíu mày. Cái gì đây? Tính ăn vạ Liễu Khuynh Diễm của trẫm sao?
Đã cứu mạng xong rồi, còn đến đòi gả nữa chứ!
Vân viên ngoại sợ chưa đủ, lại tiếp tục phụ trợ bổ sung: "Ta chỉ có
duy nhất một nữ nhi, nên từ sớm đã luôn dự định, toàn bộ gia sản cửa
tiệm của Vân gia, đều được dùng làm của hồi môn cho nàng mang đến nhà
phu quân."
Ẩn ý là, ngươi lấy con gái ta, ta liền cho ngươi thừa kế gia sản trù phú!
Triêu Dã bóp chặt cánh tay Khuynh Diễm, ra hiệu cô không được! Không được nhận!
"Ân cứu mạng lấy thân báo đáp sao?" Khuynh Diễm gõ gõ quạt ngọc trên
tay, xẹt một tiếng gấp lại tán quạt, mỉm cười từ tốn nói: "Được thôi,
vậy liền lấy thân báo đáp đi."
Triêu Dã: "! ! !"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT